Chương 2: Xuất Phát
Thành Tài lim dim mở con mắt phải đang rưng rưng nước mắt ra, mắt trái lại nghiêm túc nhìn tờ giấy thi, thầm nghĩ, đừng nói là Hoàng Kỳ, bất cứ ai gặp phải chuyện kỳ quái vô lý như vậy đều sẽ sợ hãi, thảo nào Hoàng Kỳ lại có phản ứng lớn như vậy.
"Quả Tử, cậu có nghĩ tới nếu như bài thi này là thật, cậu nên làm cái gì hay chưa?" Thành Tài hỏi.
"Tôi có biết đâu! Mấy ngày nay chẳng có khi nào tôi ăn ngon ngủ yên cả!" Hoàng Kỳ trả lời.
"Ừ... Để cho tôi suy nghĩ một chút...” Thành Tài đột nhiên vỗ bàn một cái, sau đó chạy đến trên bàn sách cầm bút lên rồi anh ta mạnh dạn viết tên mình lên bài thi. Nhưng kết quả hệt như Hoàng Kỳ nói, căn bản không thể nào viết được.
Lúc này Thành Tài mới vuốt vuốt cằm, sau đó cất giọng: "Quả Tử, đừng nản lòng, tôi đoán chắc đây chẳng qua là một phản ứng hóa học nào đó gây ra mà thôi, nói không chừng dùng lửa đốt thử thì chữ viết sẽ hiện ra đó!” Thành Tài phân tích cứ như chuyện thật sự chỉ có như vậy.
Hoàng Kỳ nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta, làm vậy cũng được sao?
Thành Tài thấy Hoàng Kỳ còn đang nghi ngờ, liền trực tiếp lấy cái bật lửa từ trong túi ra rồi nói: "Nào nào Quả Tử, để ông Tài đây làm cho con xem, nhìn thử có phải là phản ứng hóa học giở trò quỷ hay không!"
Thành Tài nói xong liền bật bật lửa lên, sau đó đặt ngược bài thi lên ngọn lửa và bắt đầu đốt.
Hoàng Kỳ lo lắng nhìn chằm chằm những nơi bài thi bị lửa đốt qua: “Ông Tài của tôi ơi, ông phải nhẹ tay chút đấy..."
Thành Tài hết sức nghiêm túc lật ngược lật lui tờ giấy để đốt: “Ông Tài làm việc thì con cứ yên tâm. Nhìn đi! Có phải có thứ gì hiện ra hay không?"
Hoàng Kỳ cả kinh, vội vàng đi đến gần hơn quan sát, kết quả thật sự thấy được nơi bị lửa đốt qua trên bài thi có sự thay đổi màu sắc rõ ràng, nhưng hình như còn kèm theo mùi khét...
"Thành Tài!” Hoàng Kỳ trơ mắt nhìn bài thi bốc khói đen, vội vàng giật bài thi khỏi tay Thành Tài, sau đó vứt xuống đất dùng sức đạp lên, sau khi đạp tắt lửa anh mới cầm lên nhìn thử, may là bài thi chỉ mới bị đốt thủng một cái lỗ rất nhỏ, còn có thể điền tên lên.
"Thành Tài! Cậu xem chuyện tốt cậu làm đi!” Hoàng Kỳ tức giận nói.
Thành Tài tự biết đuối lý, vội cười xòa rồi nói: "Không phải tôi cố ý đâu, chỉ là do không cẩn thận nên... Dù sao cũng không đốt cháy cả bài thi, có gì quá lắm đâu mà..."
Hoàng Kỳ không khỏi phiền muộn cào đầu. Thật là, anh cũng có chút hối hận đến tìm Thành Tài, anh ta giúp qua loa cũng được thôi, nhưng anh ta còn chẳng nghĩ ra được biện pháp nào đáng tin cả!
Im lặng một lúc lâu, Thành Tài đột nhiên tiến lên ôm Hoàng Kỳ, dùng vẻ mặt đưa đám kêu lên: "Quả Tử yêu quý của tôi ơi, cậu muôn ngàn lần không thể chết đâu đấy nhé!"
"Cút đi! Cậu mới chết ấy!” Hoàng Kỳ đẩy Thành Tài ra, mắng to.
Thành Tài lập tức dán sát qua: “Tôi mới không chết đâu! Chết rồi thì vợ tương lai của tôi đi đâu tìm chồng mình đây? Uầy, tôi nói này người anh em, theo tôi thấy chuyện này quả thật có chút huyền bí. Có câu có thờ có thiêng có kiêng có lành đấy! Cùng lắm thì ông Tài đây sẽ liều mình cùng con chinh phục thử thách này! Cùng con giải hết những câu hỏi này là được, coi như ông đây đánh bạc cái mạng già này, ông cũng không tiếc nuối!"
"Ý cậu... là sao?” Hoàng Kỳ cau mày hỏi.
Thành Tài dùng ánh mắt liếc sang bài thi một cái: “Không phải bây giờ còn thời gian sao? Nếu như bài thi là thật, vậy thi thể nam trên đỉnh núi Phượng Dương chắc cũng là thật, cậu không định đi xem thử một chút sao?"
"Ông Tài à! Cậu thật là trượng nghĩa, quả nhiên tôi không nhìn lầm người mà!” Hoàng Kỳ vội vàng đập cái bép vào bả bả vai Thành Tài một cái tán thưởng. Thật ra anh cũng có ý nghĩ này, đến núi Phượng Dương xem thử đến cùng có thi thể nam bị chém đứt ngón tay không, bây giờ Thành Tài đã đề nghị như vậy, quả là đúng với mong muốn trong lòng anh.
Thành Tài cười nói: "Chứ còn gì nữa! Bây giờ vẫn còn chuyến xe buýt đến núi Phượng Dương, chúng ta chuẩn bị một chút rồi lập tức đi ngay đi."
"Được!” Hoàng Kỳ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, mới 2 giờ hơn, vẫn còn kịp, thế là anh vội vàng đứng dậy để cho Thành Tài đi chuẩn bị đồ đạc.
Thành Tài chuẩn bị xong, Hoàng Kỳ liền cùng anh chạy tới trạm xe buýt, vừa kịp để bắt chuyến xe buýt cuối cùng đến núi Phượng Dương.
Nói thật ra, Hoàng Kỳ cũng không phải là người gan dạ, cho nên nếu phải một mình can đảm đi xem thi thể thi trên núi, người bình thường còn cảm thấy khinh khủng hoảng sợ, chứ huống chi là Hoàng Kỳ đến đó dưới tình huống này. Vì thế anh đang vô cùng lo lắng.
Thành Tài nhìn ra được sự lo lắng trong anh, cười cười ôm cổ anh nói: "Yên tâm đi, còn không phải có tôi ở bên cạnh cậu sao! Nếu cùng lắm không được, chúng ta cứ điền tên của cậu vào trước trước 6 giờ 20 phút chiều ngày 8 là được. Về phần mấy câu hỏi có trong bài thi kia... chúng ta cứ từ từ làm là được cả thôi."
"Cũng chỉ có thể như vậy.” Hoàng Kỳ nhức đầu bóp thái dương, gật đầu đáp lời.
Khi đến dưới chân núi Phượng Dương, đã là hơn 5 giờ chiều, lúc này chỉ có một số du khách trong danh lam thắng cảnh lũ lượt kéo nhau xuống núi. chung quanh có vẻ rất vắng vẻ.
Thành Tài cầm bài thi địa ngục nhìn một chút, kỳ lạ nói: "Trước tám giờ đến núi Phượng Dương? Tám giờ... Này, Quả Tử, nó có ý gì? Để cho chúng ta tám giờ mới được lên núi sao?"
Hoàng Kỳ lắc đầu một cái: “Cũng có thể là để cho chúng ta đến đỉnh núi lúc tám giờ."
"... Tôi thấy hay là như vầy đi. Chúng ta đi lên núi đi dạo một vòng trước, nhìn xem thử có phát hiện gì hay không.” Thành Tài đề nghị.
"Cũng được, đi nhanh một chút đi.” Hoàng Kỳ gật đầu.
Thành Tài trả bài thi lại cho Hoàng Kỳ, Hoàng Kỳ tiện tay nhét vào trong túi balo của mình, cả hai cùng nhau đi lên núi theo con đường được chỉ dẫn của khu danh lam thắng cảnh.
Sắc trời dần tối, nhìn từ lưng chừng núi ra hướng bờ biển nơi xa, ánh hoàng hôn vàng ươm, trời và nước nối liền thành một đường, tỏa ra nét đẹp lạ thường.
Hoàng Kỳ nhìn cảnh đẹp, không nhịn được lặng lẽ thở dài một hơi. Nói thật, cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp loại chuyện này, càng không nghĩ tới một ngày nào đó mình lại chết bắt đắc kỳ tử như thế. Đối với anh, chết là một chuyện rất xa rất xa, cho nên, anh thật sự không muốn cứ như vậy bi thảm chết đi.
Nếu như chuyện bài thi là thật, như vậy để sống sót, anh phải liều mạng, dù cho kết quả có thế nào.
Hoàng Kỳ cùng Thành Tài mất hơn hai tiếng mới leo lên được đỉnh núi, cũng may ngọn núi này không cao, nếu không nhất định họ sẽ không có cách nào leo lên được đỉnh núi trước 8 giờ.
Hai tay Thành Tài chống đầu gối, thở hổn hển từng đợt, miệng không ngừng hét lên: "Trời má... Mệt chết tôi! Cái này, cái này... con mẹ nó tên sát nhân chết tiệt nào lại di chuyển xác chết lên đây chứ hả!? Bệnh... Bệnh thần kinh hả!"
"Không bệnh thì sao đi gϊếŧ người được ông? Còn ngày nào cũng gửi ngón tay cho tôi!” Hoàng Kỳ liếc Thành Tài một cái, lau mồ hôi trên trán, sau đó ngồi xuống trên tảng đá bên cạnh.
Thành Tài đột nhiên cảm thấy không đúng: “Không đúng! Nếu như chỉ là ma gϊếŧ người, không có lý nào ngón tay lại biến mất được! Có thể nào thật sự là..."
Hoàng Kỳ nghe vậy vội lấy đèn pin chiếu sáng vào khung cảnh xung quanh tối om và yên tĩnh một cách kỳ lạ khiến người ta phát run kia. Trong lòng anh càng thêm sốt ruột, mấy câu hỏi trên bài thi gần như đều liên quan đến ma quỷ, cho nên thật sự có khả năng như Thành Tài đoán.
Hoàng Kỳ nuốt nước bọt một cái: “Đừng nói bậy bạ nữa, vẫn nên mau chóng tìm thử có thi thể hay không đi! Chỗ này dù một giây tôi cũng không muốn ở lâu đâu!"
"Đúng đúng, mau mau đi tìm thôi, cùng nhau tìm đi, tách ra không an toàn.” Thành Tài nói xong liền kéo Hoàng Kỳ sang, hai người vừa cảnh giác chung quanh, vừa gạt bỏ các buội cỏ cao hơn nửa người, xem xét thử có nơi nào có khả năng cất giấu thi thể hay không.
Qua chừng mười phút, Hoàng Kỳ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã sắp đến 8 giờ, trái tim giật thót lên, cũng ngày càng lo lắng. Vì để giảm bớt lo lắng, anh liền nói chuyện phiếm với Thành Tài: “Này, Thành Tài, phạm vi trên đỉnh núi này quá lớn, chúng ta tìm như vậy thì phải tìm tới khi nào đây?"
Thành Tài không trả lời anh, mà bỗng dưng thình lình tắt đèn pin, còn quay phắt đầu lại, nhỏ giọng la lên: "Suỵt! Mau tắt đèn pin đi! Lẹ lên!"
Hoàng Kỳ bị giật mình, gần như lập tức tắt đèn pin, đến thở một hơi cũng không dám, mặc dù anh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng Thành Tài căng thẳng như vậy nhất định là có nguyên nhân.
Thành Tài kéo mạnh Hoàng Kỳ qua, ngồi chồm hổm xuống ở buội cỏ bên cạnh, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Vừa nãy tôi nhìn thấy bên kia có bóng người!"
Hoàng Kỳ vội vàng đi theo, thấp giọng hỏi: "Bóng người nào? Ở đâu?"
"Ở kia kìa!” Thành Tài chỉ bên trái: “Bóng người kia... nhìn rất kỳ quái!"
Hoàng Kỳ mượn ánh trăng yếu ớt, nhìn qua hướng Thành Tài đang chỉ, quả thật loáng thoáng thấy được một bóng người đung đưa. Hơn nữa thật sự giống như Thành Tài nói, bóng người kia trông vô cùng kỳ quái.
Nói kỳ quái, là bởi vì chiều cao bóng người kia không giống người bình thường, cơ thể vô cùng thon dài, đi đường luôn lảo đảo lắc lư, nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta run lẩy bẩy.
Hoàng Kỳ và Thành Tài gần như là nín thở nhìn bóng người kia cách bọn họ càng ngày càng gần, bọn họ cũng dần dần thấy rõ cái gọi là "bóng người" đó.
Đó căn bản không phải là "người”. Hoàng Kỳ thậm chí không biết phải hình dung sinh vật trước mắt này như thế nào. Nó ít nhất cao hơn hai mét, gầy trơ cả xương, cứ như chỉ có một lớp da nhợt nhạt mỏng tanh như tờ giấy bao phủ bên ngoài. Nó có bốn con mắt to như mắt của một con cá chết, gần như chiếm hết nửa khuôn mặt. Hai cánh tay dài đến mức kéo lê mặt đất. Hơn nữa nó cũng không phải đang đi bộ lảo đảo lắc lư, mà nó đang kéo theo... hai cái xác!
Chẳng biết lúc nào, trăng sáng trên bầu trời bỗng dnwg nhuộm màu đỏ như màu máu, khiến cho ánh sáng chung quanh vừa ảm đạm vừa rõ ràng, Hoàng Kỳ thậm chí có thể nhìn thấy rõ biểu cảm hoảng sợ và mồ hôi trên trán anh ta Thành Tài.
Tình cảnh lúc này, cứ như thật sự đã rơi xuống địa ngục vậy...
Hoàng Kỳ cảm giác cả trái tim mình như sắp sửa nhảy khỏi l*иg ngực, bốn phía yên lặng đến mức như thể chỉ có thể nghe được tiếng tim mình đập.
Quái vật kia dừng lại ở cách bọn họ không xa, nó đưa tay kéo hai xác chết mà nó đang kéo lê đến trước mặt nó, dùng bốn con mắt to nhìn trừng trừng vào xác chết một cách thèm khát, rồi từ từ nó duỗi ra hai ngón tay dài kỳ dị kia ra, không kịp chờ đợi trực tiếp móc mắt của một trong những xác chết kia ra.
"A.!” "Thi thể" bị móc mắt ra đột nhiên kêu thảm lên, sau đó vừa kêu thảm thiết vừa thống khổ quơ quàng cánh tay lên trên không trung ...
Tiếng kêu đau đớn thê lương kia đánh thẳng vào thần kinh và màng nhĩ Hoàng Kỳ, mồ hôi lạnh trên trán trong nháy mắt tuôn xuống, sắc mặt anh dần dần trở nên xanh mét. Hóa ra thứ con quái vật kia kéo không phải là thi thể, mà là người sống! Tất cả những chuyện này xảy ra quá mức đột ngột, làm cho Hoàng Kỳ căn bản không kịp phản ứng!
Con quái vật dường như không thèm để ý chút nào với người đang gào la kia, nó thản nhiên tiện tay nhét con mắt bị khoét vào cái miệng nhỏ của con cá chết, rồi nhai "ngoàm ngoàm", ăn sạch sành sanh.
Thành Tài rốt cục không chịu đựng nổi, vội vàng dùng tay mình bịt kín miệng, phòng ngừa mình nôn ra.
Quái vật ăn mắt xong, có lẽ nó chê người đang gào thảm kia ồn ào, đột nhiên đưa tay ra vung một chưởng đập chết người kia, máu não bắn tung tóe khắp dưới đất.
Mà sau đó, dường như nó cũng không thỏa mãn, lập tức lại đi móc mắt một người khác...