Các Hoàng Chi Tử Của Thánh Hoàng

Chương 32

Đó là bởi vì Cung điện Ngọc Trai trong quá khứ chưa bao giờ yên ắng lấy một ngày mà không có tiếng rủa xả hay đồ vật đổ vỡ, nhưng vài ngày nay lại bình lặng tựa mặt hồ không gió.

Những người lúc đầu còn nghĩ là vì hoàng tử vừa bệnh xong nên không có sức càn quấy, dần dần bắt đầu nhận ra sự thay đổi của cậu ta.

“Nghe bảo là ngài ta không còn phàn nàn gì về đồ ăn nữa hả? Nếu là trước kia thì có mấy khi bàn ăn không bị hất đổ đâu.”

“Hồi trước ngài ta suốt ngày làm loạn lên đòi đồ ăn vặt, nhưng dạo gần đây lại chẳng thèm hỏi gì đến nữa. Lượng thức ăn cũng giảm hẳn đi.”

Dư luận dần xôn xao.

Lúc này, những người hầu vẫn còn cẩn thận hết sức giữ mồm giữ miệng vì sợ bị hoàng phi để mắt và thủ tiêu, cũng bắt đầu kín đáo xì xầm khi thấy chuỗi ngày yên bình này vẫn tiếp tục.

“Sao ngài ta yên lặng thế? Làm tôi sợ sắp có cái gì nổ ra mất.”

“Nghe nói ký ức của ngài ta vẫn chưa đầy đủ nhỉ? Con người làm gì dễ thay đổi đến vậy. Khi bình phục rồi ngài ta sẽ lại càn quấy như trước thôi.”

“Sao mà biết được. Nghe đâu tính cách cũng thay đổi hẳn luôn. Ngài ta trải qua cơn sốt cao như thế nên có lẽ đầu óc rốt cuộc cũng có chút vấn đề chăng?”

“Suỵt! Cậu điên rồi hả, lỡ ai nghe thấy thì sao…”

Và tất cả những tin đồn này đều được báo cáo cho Chánh thị thần qua tai mắt gài khắp mọi ngóc ngách hoàng cung.

“…Ly kỳ thật đấy.”

Nghe lời bẩm báo của tùy tùng, Chánh thị thần Louis chống cằm suy tư.

“Nghe nói, chuyện con người hoàn toàn thay tính đổi nết sau cơn sốt hoặc chấn thương tinh thần không phải là hiếm thấy.”

Nghe người tùy tùng nói thêm lời này nhưng Louis vẫn im lặng lắc đầu.

Sự thay đổi của Hoàng tử Morres chắc chắn là rất đáng ngạc nhiên và rất đáng mừng.

Song, so với sự thay đổi của hoàng tử thì Chánh thị thần càng bận tâm hơn về thái độ của Thánh hoàng với cậu ta.

Ông đã luôn là người tháp tùng cạnh bên kể từ cái ngày Thánh hoàng trẻ tuổi lên ngôi.