Các Hoàng Chi Tử Của Thánh Hoàng

Chương 26

Cũng có lý, nhưng liệu chuyện chỉ có thế thôi không?

[Ài, cứ coi như là vậy đi. Như thế không tốt cho ta hay sao? Người có thần lực rất nhạy cảm với ma lực và ác linh. Không cần phải lo bị phát hiện là chuyện tốt còn gì?]

Khoan đã.

‘Nhưng cha của Morres là Thánh hoàng mà đúng không? Giam mình trong cung điện để tránh các thần quan thì được, nhưng làm sao có thể không chạm mặt cha mình suốt cả đời? Ngay trong cùng một hoàng cung?’

[…Trùm cuối, lại là cha của ngươi sao?]

Cảm thấy Quỷ Vương hơi run lên, Seong-jin thở dài.

Chịu. Chuyện gì đến thì đến thôi.

Thứ hai, người hầu trong Cung điện Ngọc Trai có gì đó kỳ lạ.

Cung điện Ngọc Trai vận hành với số lượng rất ít người hầu. Bao gồm cả số vệ binh tối thiểu, lượng người thường trú nơi đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay, rất ít so với quy mô của tòa cung điện.

Một thϊếp thân thị nữ, hai hầu nữ, một y sĩ, một đầu bếp và một quan chức hành chính cấp thấp.

Đến cả Hoàng phi Lizabeth, người thường xuyên đến thăm Seong-jin, còn phải mang theo hơn 20 người hầu và vệ binh cơ mà nhỉ.

Hơn nữa, những người hầu ít ỏi này dường như không hề tầm thường.

Ví dụ điển hình chính là cô thị nữ duy nhất, Edith.

Là một cô gái trẻ với mái tóc cắt ngắn và khuôn mặt nhã nhặn, nhưng cô lại đi quanh cung điện với vẻ mặt buồn chán chẳng ăn nhập gì với vị thế là một hầu nữ trong hoàng cung.

Mỗi lần, cô đều đến phòng Seong-jin một mình nên ban đầu cậu còn tưởng cô đã phải gian khổ rất nhiều khi làm việc trong môi trường tệ như vậy ở độ tuổi còn trẻ.

Dù có là nơi không tồn tại luật lao động thì cũng phải đảm bảo lượng nhân công theo ca tối thiểu mới đúng chứ?

Nhưng, người phụ nữ này lại không phải một người bình thường.

Chỉ cần Seong-jin hơi gây ra tiếng động dù là nhỏ nhất thì cô sẽ phi như tên bắn vào phòng, cô còn có thể một mình mang theo cả đống đồ ăn nữa.

Cậu đã rất sốc khi thấy cô dùng cánh tay mảnh khảnh của mình nhấc bổng cái thân xác to kềnh của Morres lên và đề nghị thay tấm ga trải giường ám mồ hôi trong lúc cậu nằm đừ ở đó.