Các Hoàng Chi Tử Của Thánh Hoàng

Chương 16

[Ê, đừng ngây ra đó nữa, tỉnh giùm đi! Ngươi vẫn còn ngái ngủ hay sao?]

Cái giọng trơ tráo này, lẽ nào là?

‘…Quỷ Vương ư?’

[Ô, ngươi nhận ra ta! Mãi không thấy ngươi mở mắt nên ta tưởng linh hồn ngươi đã hỏng hẳn rồi cơ. Ngọn lửa của Gehenna mạnh thế nào thì ngươi cũng biết rồi mà?]

Sao tên khốn này lại ở đây?

Không lẽ, chuyện lúc đó vẫn còn chưa xong nữa sao?

[Uây, uây. Bình tĩnh, đừng kích động. Tỉnh táo lại đi đã. Linh hồn ngươi vẫn còn bất ổn lắm. Ngươi vừa mới vào cơ thể này thôi, không cẩn thận là bị đẩy ra ngay đấy, biết không?]

Nói cái khỉ khô gì vậy?

Nếu ngọn lửa Gehenna vẫn chưa đủ, nắm đấm của ta vẫn chưa đủ, thì ta sẵn sàng đánh tới bến với ngươi tiếp.

Seong-jin nghiến răng cố ngồi dậy, nhưng cơ thể cậu lại vô lực nằm xuống. Không phải chỉ bởi vì mọi người xung quanh đang bàng hoàng giữ cậu lại, mà còn bởi vì cơ thể cậu uể oải và nặng nề đến lạ.

Khó thở quá. Tay chân sao mà nặng nề quá.

“Morres! Sao thế? Bé con, con đau ở đâu?”

“Điện hạ! Xin người bình tĩnh chút…”

Thả ta ra! Tên Quỷ Vương khốn kiếp kia vẫn còn sống! Ta phải nhanh gϊếŧ chết tên khốn đó…

[...Ơ? Hình như huyết áp ngươi đang tăng vọt lên kìa? Cứ thế này thì ngươi sẽ chết ngay khi vừa sống lại mất. Thôi mà, hít thở sâu đi! Nhé? Híttt vào, thởởở ra. Híttt vào, thởởở ra.]

Quỷ Vương, tên khốn nhà ngươi nói nhảm cái gì vậy? Mọi người nữa, sao lại giữ ta!

Thả ra! Thả ta ra!

“Khục!”

Đột ngột, một cơn đau nhói lên từ sau đầu cậu, rồi tầm nhìn của cậu đảo lộn.

“Morres!”

“Điện hạ!”

Tiếng hét khẩn thiết của mọi người dần phiêu đi, mọi thứ trước mắt chuyển một màu đen kịt.

Một khoảng thời gian sau, khi Seong-jin tỉnh lại, cậu vẫn đang nằm ở chỗ cũ, bị bao quanh cũng bởi những người lúc trước.

Và cái giọng của tên Quỷ Vương khốn kiếp kia lại từ đâu vang đến.

[Woa, ta đã nghĩ là tính ngươi có hơi nóng rồi, nhưng hình như còn là cực kỳ nóng luôn ấy chứ.]

‘Ngươi, tên khốn…’

Ken két.

Thấy Seong-jin nghiến răng hằm hè, Quỷ Vương vội vàng nói.

[A, xin lỗi, xin lỗi. Ta sẽ không nói gì làm ngươi khó chịu nữa, nên xin ngươi bình tĩnh lại đi có được không? Mình đàm thoại, đàm thoại thôi. Có được không?]