Màn đêm chậm rãi ôm hôn mặt đất.
Vương Kiệt bỏ ngoài tai lời dặn của cô chủ nhà trọ, lang thang ở hẻm vắng diễn tròn vai miếng mồi mơn mởn mời gọi.
Trong bóng đêm dần buông, nhiều con mắt dò xét tọc mạch hiện ra, khiến cho lời nói của hướng dẫn viên và cô chủ nhỏ trở nên hợp lý. Sinh vật địa phương thật sự ẩn giấu linh tính dị thường.
Chiếu cũ Vương Kiệt có thể phân biệt hiếu kỳ tai hại và ác ý thật sự, song du khách bình thường lại dễ bị dọa hoảng hồn. Sớm nay trên bụng anh tự nhiên đính kèm một cục lông trắng muốt kìa. Nếu đổi bé mèo xinh đẹp ngoan ngoãn thành thứ hung hiểm xấu xí thì xác suất tai nạn cao trở nên hoàn toàn dễ hiểu.
Từng là lính trinh sát, Vương Kiệt đã sớm thích nghi với những nhiệm vụ khó nhằn và tình huống nguy hiểm. Trong vô vàn ánh nhìn chăm chú của phi nhân loại, bóng người duy nhất thản nhiên dạo bước dưới ánh trăng bàng bạc .
Ở cuối ngõ nhỏ vắng hoe, vệt sáng xanh lam với cái đuôi dài bỗng lóe lên, bay xẹt qua.
“Lửa ma trơi?!”
Vừa bắt được manh mối, thân thể Vương Kiệt lập tức lao vụt đi, rồi bị chặn lại bởi một bức tường cao phủ đầy rêu xanh, điểm cuối cùng của ngõ cụt.
Anh cẩn thận chạm vào mảng rêu ẩm, đầu ngón tay như bị lún vào một lớp nhựa mềm dẻo. Đột nhiên, cả cơ thể cao gần một mét chín bị kéo xuyên qua vòng xoáy đen sâu hoắm thình lình xuất hiện trên tường cổ.
Không gian xung quanh nảy lên hệt miếng thạch dẻo núng nính, vặn vẹo đung đưa vài lần rồi nhanh chóng trở về nguyên trạng. Một người trưởng thành bị nuốt chửng trong nháy mắt, biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Trong tai Vương Kiệt vang vọng tiếng inh inh nhức óc giống mỗi lần màng nhĩ bị chấn động bởi tiếng súng nổ sát bên. Anh cố gắng duy trì tỉnh táo, rồi nhận ra trước mắt là quang cảnh tráng lệ tưởng chừng giấc mộng hoang đường nhất.
Với chút hiếu kỳ hiếm khi nảy sinh, anh vô tình chọc thủng tấm màng trong suốt bao bọc một thế giới kỳ ảo linh động. Vương Kiệt ngây ngẩn nhìn dải ngân hà kết thành từ hàng tỷ đốm lân tinh dày đặc chuyển động mượt mà giữa không trung. Cặp mắt trân trân nhẹ nhàng chớp nhằm thích ứng với ánh sáng xung quanh. Xác định xong khung cảnh trước mắt không phải ảo giác do chấn động não, trong tâm trí đình trệ tạm thời của người đàn ông đã cống hiến thanh xuân cho tổ quốc bất chợt nảy ra một tựa phim tuổi thơ.
“Lạc vào vùng đất linh hồn?!”
Bạt ngàn đốm sáng hợp thành hình dáng của vô số sinh vật trên cạn và dưới biển, thậm chí cả những thú nhân chỉ xuất hiện trong truyền thuyết. Tất cả đều sinh động, rực rỡ và linh hoạt tựa hồ sự sống muôn hình vạn trạng nhiệt thành tuôn chảy. Ở thời đại mà chi phí của những màn trình diễn ánh sáng bằng drone vô cùng đắt đỏ, anh đang được chứng kiến cảnh tượng huyền ảo tiền không thể mua nổi.
Sinh ra cùng thiên phú giác quan siêu nhạy, bé trai Vương Kiệt luôn có những phản ứng quá đỗi kỳ lạ so với trẻ đồng trang lứa. Mãi đến lúc đi học và chơi thân với các bạn, bé con mới nhận ra sự khác biệt của mình. Bạn của nhóc không thể đọc hiểu hành vi của động vật, chẳng cảm nhận được có bao nhiêu vật sống trong ngôi nhà kín cổng cao tường hay biết trước hiện tượng tự nhiên chính xác hơn cả tin dự báo thời tiết trên ti vi...
Dần dà, bé Kiệt học cách che giấu năng lực đặc biệt của mình để hòa nhập với môi trường, nhưng thi thoảng vẫn lặng lẽ sử dụng món quà ấy để trợ giúp mọi người xung quanh. Các giác quan càng được mài giũa và khai phá qua quá trình trưởng thành, giúp Vương Kiệt thuận lợi đạt vị trí đứng đầu trong đội ngũ tinh anh cùng lứa.
Đằng sau thành tựu và lời khen có cánh là tin đồn thất thiệt về thân thế và khả năng kỳ lạ. Chẳng hề nao núng, Vương Kiệt đập tan tất cả biệt danh xấu xí bằng danh hiệu Chiến thần.
Trên đỉnh vinh quang cô độc, đôi lúc mong muốn tìm thấy ai đó sống cùng thế giới và thấu hiểu những gì mình trải qua vẫn nảy sinh. Vậy mà, sau hơn ba mươi năm tự lắc đầu cười nhạt, chẳng buồn ôm hy vọng nữa, do tình cờ hay vận mệnh dẫn bước, anh lại khám phá ra một thế giới đẹp đẽ vô ngần.
Ngay từ giây phút đặt chân vào không gian ẩn giấu này, có một tiếng gọi nhen nhóm nơi tâm can sâu thẳm dần dần bột phát. Mặc kệ chuyện anh muốn phủ định nó, muốn đè nén cảm giác ấm áp tràn trề sinh lực tuôn chảy trong cơ thể mình, thỏa thích lan tỏa trong kinh lạc và máu thịt, đánh thức thứ cảm xúc thân thương mà lạ lẫm vô cùng.
Vương Kiệt lặng người nhìn bàn tay đang tỏa ra muôn vàn đốm sáng li ti màu trắng bạc, chợt ngộ ra có lẽ toàn bộ cơ thể mình đều đang phủ đầy những đốm sáng như vậy.
“Đây là năng lượng? Sự sống? Linh hồn? Hay gì khác?”
Anh chưa từng cảm thấy mình “sống” đến vậy.
Lại tựa hồ mình vốn từng “sống” như thế rất rất lâu.
Điều vẫy gọi anh phải chăng là đáp án anh vẫn luôn tìm kiếm. Vì trực giác nói với anh, sau đêm nay sẽ chẳng thể quay lại cuộc sống trước kia được nữa.
Vương Kiệt tạm gọi hằng hà sa số sinh vật bay lượn xung quanh là các “tinh linh núi rừng”. Chúng vẫn thản nhiên lập lờ trong không khí, chưa phát hiện ra sự xâm nhập của kẻ ngoại lai.
Dẫu vậy, với thân phận kẻ lạc loài, quân nhân chuyên nghiệp tạm thời gác lại mọi thắc mắc, điều chỉnh nhịp thở xuống mức tối thiểu, giảm bớt cảm giác tồn tại, hòa mình vào chuyển động nhịp nhàng của vô số luồng sáng uốn lượn. Những đốm sáng li ti lơ lửng tự do giữa không trung như nghe hiểu mong muốn của Vương Kiệt, hào hứng nhào về phía anh, ngưng tụ thành một đám mây dọc màu trắng. Ngạc nhiên trong thoáng chốc, anh hài lòng mang lớp ngụy trang êm ái này tiến về phía trước.
Nửa tiếng đi dạo theo hướng bay của đám tinh linh dẫn tới nơi nhộn nhịp nhất. Tầm mắt vừa chạm tới quần thể đông đúc náo nhiệt quây kín một sân rộng hình tròn, lòng Vương Kiệt bỗng reo lên niềm hưng phấn tột độ.
Đây là một đấu trường!
Giống bao tinh linh ham mê chiến đấu khác, tâm trạng của chiến thần nhân loại cũng bị ảnh hưởng mạnh bởi bầu không khí sôi trào mãnh liệt. Bất giác, hình thể nhỏ nhắn hơn đa phần chúng thuận lợi len lỏi đến gần sát sân đấu. Đương lúc cao trào, ai rảnh xem đứa nhỏ lùn nào chen lên trước đâu, cũng chả chắn nổi tầm nhìn.
Giữa sân đấu có hai sinh vật tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một đỏ một lam đang ghì chặt, cắn xé lẫn nhau. Ngọn lửa xanh lam bập bùng chạy dọc sống lưng phủ đầy gai nhọn rắn chắc của sinh vật thân thú đầu mọc hai sừng lớn. Đối thủ của nó có thân chim đỏ rực, sải cánh rộng chém ra luồng gió sắc bén, cặp vuốt chắc khỏe, đặc biệt là chùm đuôi toàn đầu rắn xòe rộng nhe nanh chực đớp. Hai chiến thú lao vào nhau, mỗi cú va chạm đều làm bùng lên vũ điệu cuồng nhiệt vô cùng đẹp mắt của gió và lửa.
Ở khoảng cách sát sạt này, Vương Kiệt nhìn rõ xung chấn từ đòn tấn công tản ra xung quanh bị cản lại bởi một l*иg phòng hộ vô hình. Tấm chắn càng hấp thụ năng lượng từ công kích bên trong càng trở nên mạnh mẽ, bảo vệ khán giả khỏi thương tổn. Song vẫn có vài nhóc lùn hàng đầu liều lĩnh rướn chân vượt khỏi ranh giới, dù bỏng cũng phải bắt lấy tàn lửa bay ra, vui sướиɠ hệt như vớ được của hời.
Tiếng reo hò cổ vũ tiếp lửa cho trận đấu, không phải ví von, mà Vương Kiệt tận mắt nhìn thấy những điểm sáng dạt dào phát tán từ khán giả vây xem mau lẹ bay đến nhập vào hai linh thể miệt mài quần nhau trên đất. Anh phải thầm khen ngợi vòng bảo vệ một chiều được thiết kế cực kỳ hợp lý, chỉ cần khán giả liên tục tiếp sức thì đấu thú bên trong có thể sát phạt không biết mệt mỏi.
Vương Kiệt hiếm khi mê say quên cả thời gian, cho tới lúc quả cầu lửa to ngang bóng rổ vụt tới vị trí của anh với tốc độ kinh hoàng. Đám đông chen chúc chặn kín đường thoát thân, anh chỉ có thể đặt trọn niềm tin vào vòng bảo hộ quanh sân đấu.
“Bùm”
Tiếng nổ mạnh gây chấn động khán đài, khiến cả hai đấu thú tung ra đòn chốt hạ trật lất.
Quả cầu lửa chưa hề chạm tới vòng bảo vệ đã bị quầng sáng trắng lóa đường kính ba mét với tâm là Vương Kiệt bùng lên nuốt trọn, như hổ báo mẫu giáo chưa kịp hót đã bị tiến sĩ giang hồ vả phát chết tươi.
Quầng sáng trắng đến rồi đi nhanh hệt chớp giật, để lại hàng trăm cặp mắt lớn nhỏ kinh hãi đổ dồn vào một chỗ. Những sinh vật vừa nằm trong phạm vi của nó hoảng hốt phát hiện ra mình vẫn còn nguyên vẹn cũng quay sang nhìn kẻ lạ mặt đã bại lộ hình dáng con người.
Thêm một lần không cố ý mà vẫn trở thành tâm chấn, Vương Kiệt lại phải khổ não thầm than:
“Chà. Rút lui êm đẹp kiểu gì nhỉ?”
~ ~ ~
Anh Kiệt giả ngu: Gì? Ai biết gì đâu?