“Ngươi đã thấy ta viết phê mạng cho người khác trên livestream, ta cho ngươi khảo thí này, để tự tay ngươi viết ra số mệnh của gia đình ngươi ở kiếp sau.”
Tư Nam vô cùng cảm động, nhưng vẫn có chút do dự: “Chị ơi, dùng việc công cho việc riêng như thế này, có ảnh hưởng gì đến chị không?”
“Đây không phải là dùng việc công cho việc riêng, là sư phụ dạy dỗ đệ tử.” Tô Cô nhìn Tư Nam.
Nếu Tư Nam dùng linh lực của mình để trả thù, sẽ biến thành ác ma, nhưng khi hành động với chiếc trâm xương trắng, là đang thực thi công lý.
Chiếc trâm xương trắng là phân thân của phán quan bút ở nhân gian. Những chữ vàng được trâm xương trắng khắc chính là thiết luật, tam giới đều phải tuân theo, không được làm trái.
Tô Cô giao pháp khí quan trọng như vậy cho Tư Nam chỉ để xem cô ấy làm việc như thế nào, dù sao cô ấy cũng là đệ tử duy nhất trong đời cô, Tô Cô không hy vọng cô ấy trở thành một thánh mẫu luôn tha thứ cho người khác, cũng không hy vọng cô ấy trở thành một ác quỷ hung bạo.
Tư Nam run rẩy cầm chiếc trâm xương trắng lên, bắt đầu viết phê mạng.
Cha mẹ thấy cô ấy rất nghiêm túc, nên nhanh chóng kéo lấy con trai, một nhà ba người vội quỳ xuống, liên tục dập đầu xin Tư Nam tha thứ.
“Con gái, dù cha có tệ đến đâu thì vẫn là cha của con. Cha đã tốn tiền nuôi con! Con... con không thể lấy oán trả ơn!”
“Con gái, chuyện này là do cha con bày mưu. Mẹ không thể làm gì cũng không thể ngăn cản. Mẹ không liên quan gì hết!”
“Chị ơi, em sai rồi, em thật sự biết mình sai rồi, em sẽ trả lại cho chị tất cả những thứ mà em đã cướp đi từ khi chị còn nhỏ. Đồ chơi của chị, sách của chị, năm chục triệu bán chị, cả ngôi nhà này cũng cho chị!
Tư Nam lạnh lùng nhìn ba người, trong lòng không có chút cảm xúc nào.
“Trả lại, thật sự có thể trả lại cho tôi sao? Trả lại cuộc đời không trọn vẹn cho tôi, trả lại mạng cho tôi?”
Người mẹ khóc lóc thảm thiết: “Muốn mạng đúng không? Muốn mạng thì trả mạng, chỉ xin con đừng động đến đứa con trai yêu quý của mẹ!”
Nói xong, mẹ Tư Nam đập đầu vào khung cửa, máu chảy đầm đìa rồi bất tỉnh.
Tư Nam cười khổ, lại là một vở kịch khổ tình kinh điển khác, khi còn nhỏ, chỉ cần cô không nhường đồ cho em trai, mẹ cô ấy sẽ bắt đầu biểu diễn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.
“Mẹ, trong cái nhà này có vẻ mẹ là người đối xử tốt nhất với con, nhưng thực ra mẹ chỉ là một kẻ đồng lõa ẩn hình mà thôi.”
Tư Nam ngừng dây dưa với họ, tập trung viết phê mạng.
Hôm nay có ba linh hồn:
Giáp nam, 52 tuổi, nông dân.
Nữ, 50 tuổi, nông dân.
Ất nam, 20 tuổi, làm thuê.
Vận mệnh ở kiếp sau:
Giáp nam, tan thành tro bụi, xuống hoàng tuyền, vĩnh viễn không tái sinh.
Nữ, đầu thai làm người, mù lòa, đi ăn xin.
Ất nam, đầu thai làm người, trộm cắp sống qua ngày, ngồi tù chung thân.
Đây là lần đầu tiên Tư Nam viết phê mạng cho người khác, cô đều chiếu theo tiêu chuẩn ứng xử của Tô Cô để hạ bút.
Tham khảo ví dụ của Cố Tương Niên, nếu một người gϊếŧ hại người thân của mình, sẽ bị kết án vĩnh viễn không siêu sinh.
Mẹ kiếp này vẫn luôn thiên vị, giả vờ như không nhìn thấy những tủi thân của Tư Nam, vậy thì kiếp sau khiến bà ấy không nhìn thấy được gì.
Em trai đã trộm của cô quá nhiều thứ, kiếp sau để hắn làm kẻ trộm, ăn cơm tù.
Viết xong phê mạng, Tư Nam lo lắng nhìn Tô Cô, Tô Cô nở một nụ cười vui vẻ. Cô gái này rất thông minh, làm việc có tự chủ, cô không nhìn lầm người.
Trước đây, mỗi khi Tô Cô viết xong phê mạng cho các linh hồn, sẽ mang bọn họ đi bằng chuỗi hạt đỏ. Tuy nhiên, gia đình ba người trước mặt vẫn chưa hết dương thọ, Tô Cô không thể ra tay.
Có hàng chục triệu người đang xem trực tuyến trong phòng phát sóng trực tiếp, chắc chắn đã báo cảnh sát. Dù cô không đoạt mệnh ba người này thì cuộc sống của họ cũng sẽ không tốt đẹp gì.