Cố Tương Niên nhận ra hành vi xấu xí của mình đã bị hàng chục nghìn khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy, nhất thời xấu hổ vô cùng, trực tiếp tắt live.
Số người theo dõi Tô Cô đã tăng lên một trăm ngàn trong vài phút. Những người ban đầu là fan của Cố Tương Niên hiện đang chú ý đến Tô Cô. Các tài khoản lớn cũng đang rình rập trong phòng livestream, gửi bão bình luận để kêu gọi theo dõi.
[Chuyện hẹn hò đúng rồi, vậy việc chuyển nhượng tài sản có lẽ là sự thật.]
[Chủ phòng làm tiếp đi, gọi cho anh ta, đừng buông tha loại khốn đó.]
Tô Cô bóp đầu ngón tay, cảm thấy việc này không cần thiết.
“Cố Tương Niên nhất định sẽ liên lạc lại với tôi, bởi vì anh ta có việc nhờ vả.”
“Anh ta đi khắp nơi tìm cao nhân không phải để gặp vợ con mà để cầu người trừ ma.”
“Muốn đánh vợ con hồn phi phách tán.”
Đúng như Tô Cô dự đoán, cô lại nhận được yêu cầu kết nối của Cố Tương Niên vào mười một giờ đêm.
[Bán bắp nước, coca đây!]
[Còn dám lên mạng, tôi tưởng anh ta đã ôm tiền bỏ chạy rồi chứ.]
[Chờ xem, có lẽ lần này mọi chuyện sẽ đảo ngược, anh Cố sẽ cho những follower cũ một lời giải thích.]
Tô Cô bấm đồng ý kết nối, phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức thu hút thêm hàng triệu người xem. Cô mở miệng:
“Hãy suy nghĩ cho kỹ, chỉ khi anh nói thật, tôi mới có thể giúp anh. Nếu anh còn nói dối thì không cần lãng phí thời gian của tôi.”
Dưới mắt có quầng thâm, Cố Tương Niên liều mạng rót cà phê vào miệng, hứa lần này sẽ không nói dối.
[Mới mấy tiếng mà sao anh Cố khác ban ngày quá vậy. Trông già đi cả chục tuổi?]
[Tẩy trang đó. Chắc sáng nay anh ta đã trang điểm.]
[Nói như vậy, thật kinh tởm khi anh ta cứ ngày nào cũng khóc tang, rồi trang điểm cầu kỳ để đi chơi với tình nhân.]
[Nhưng trái lại, không có thay đổi nào từ phía chủ phòng cả. Lẽ nào tới đêm rồi mà chủ phòng vẫn không tẩy trang?]
[Có lẽ nào chủ phòng không trang điểm!]
[Chủ phòng ơi, có phải cô từng cứu Nữ Oa một mạng không?]
Tô Cô nhìn bão bình luận, nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng không đáp lại.
Cố Tương Niên nhớ lại cảm giác đứng trên nóc tòa nhà, một cơn ớn lạnh chạy khắp người, hắn nói tuồn tuột ra hết tất cả sự thật.
“Đúng vậy, tôi yêu đương, kết hôn với A Phương, vì gia đình cô ấy có tiềm lực tài chính. Bản chất con người là ham tiền. Mọi người đừng chỉ trích tôi.”
“Chúng tôi thực sự có tình cảm rất tốt, nhưng sau đó tôi gặp Kỳ Mộng, mọi chuyện đều do cô ấy sai khiến tôi làm!”
“Như cô đã nói, dỗ dành A Phương lui về nhà chăm con, còn tôi nắm quyền điều hành công ty, tất cả những chuyện này đều do Kỳ Mộng sắp đặt.”
“Nhưng tôi không ngờ Kỳ Mộng càng ngày càng quá đáng, còn yêu cầu tôi bỏ vợ bỏ con.”
“Tôi không làm được, cô ấy uy hϊếp tôi, nếu tôi không làm sẽ vạch trần mối quan hệ của chúng tôi.”
“Nếu như vậy, A Phương nhất định sẽ ly hôn với tôi. Tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được như ngày hôm nay, tôi không muốn quay lại sống trong cảnh nghèo khổ!”
“Tôi có thể làm gì đây? Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài làm chuyện đó.”
“Con gái tôi hay khóc, khi khóc phải dỗ rất lâu nó mới ngủ. Chẳng qua khi nhìn thấy các vì sao, con bé sẽ cười khúc khích. Mỗi lần nó khóc trước khi đi ngủ, A Phương sẽ ôm con bé vào lòng, đến bên cửa sổ đếm sao.”
“Chính vì thói quen của cô ấy, nên Kỳ Mộng đã lập ra kế hoạch gϊếŧ người. Gia đình chúng tôi sống trong một tòa chung cư cao tầng, ngoài tầm quay của camera giám sát. Sau khi xác nhận điều này, tôi bắt đầu ra tay.”
“Tối hôm đó không khí rất trong lành, trên bầu trời đầy sao lấp lánh, con gái tôi ngủ ngon lành. Tôi cố ý làm nó khóc, nhìn A Phương bế nó đến bên cửa sổ, sau đó tôi lại gần bọn họ từ phía sau… đẩy một cái.”
[Xuống tay với cả một cô bé dễ thương như vậy, mày không bằng cầm thú!]
[Nghe điều này tôi thấy lo lắng quá, tôi thực sự muốn nhấn nút tạm dừng.]
[Có vẻ như phim kinh dị vẫn chưa là gì. Thứ đáng sợ nhất luôn là hiện thực.]
[Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở trần gian.]