Có Một Tên Công Ngốc Nghếch Mất Trí Nhớ

Chương 9

Đoạn Tu Trạch nghe thấy cũng cảm thấy không thể tin được, do dự một chút, có vẻ như y và Giang Vọng Thư lúc này là thật, nếu khôi phục trí nhớ, cũng coi như là kết thúc tốt đẹp.

Tuy nhiên, thái độ của Giang Vọng Thư dường như cũng không để ý y cho lắm, y nói đến chuyện ly hôn mà hắn vẫn đồng ý dễ dàng, chỉ sợ là chính mình khác kia bị ấm đầu, đúng là nghiệt duyên, Đoạn Tu Trạch 23 tuổi luyến tiếc cắt đứt, vậy thì để y đến cắt đứt nó.

Nghĩ đến đây, Đoạn Tu Trạch dặn dò: “Vậy cậu ngàn vạn lần đừng quên, thứ hai đúng chín giờ, đừng đến muộn.”

Giang Vọng Thư cười đáp: “Yên tâm, tôi so với cậu còn muốn ly hôn hơn. Dù sao cậu người không ra khỏi nhà, tôi sẽ có rất nhiều tiền, như vậy vì sao không làm”.

Đoạn Tu Trạch: “?”

Đoạn Tu Trạch nói: “Cậu kết hôn với tôi quả thật đúng là vì tiền?”

Giang Vọng Thư nói: “Đúng vậy, tôi thích tiền, ai không thích tiền.”

Đoạn Tu Trạch nói: “Cậu lừa gạt tình cảm của tôi??”

Giang Vọng Thư nói: “Đúng, đúng vậy, cậu đúng là một con heo ngu ngốc. Tôi dễ dàng lừa gạt tình cảm của cậu.”

Đoạn Tu Trạch: “…”

Cũng không đến mức là lừa gạt tình cảm, y dù sao tình cảm trong sáng, sẽ không có khả năng thích Giang Vọng Thư như vậy được.

Trong lòng Đoạn Tu Trạch rất phức tạp, không đến mức phải rõ trắng đen, nhưng y và Giang Vọng Thư chưa từng đối phó với nhau, cho đến bây giờ vẫn như thế, nhanh chóng hiểu rõ mối quan hệ này mới là điều quan trọng.

Đoạn Tu Trạch lại lần nữa dặn dò: “Nhớ kỹ, 9 giờ sáng ngày thứ hai ở Cục Dân Chính.”

Như nghĩ tới cái gì, hỏi: “Ly hôn là làm thủ tục đúng không? Có cần thẻ căn cước không?”

Giang Vọng Thư nói: “Cậu cần mang theo thẻ căn cước, giấy đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu, giấy thỏa thuận ly hôn đi, giấy đăng ký kết hôn của cậu đang ở chỗ tôi, tôi sẽ mang đến.”

Đoạn Tu Trạch nói: “Được, được, được.”

Một lúc sau, Giang Vọng Thư lại nhận được một tin nhắn khác của Đoạn Tu Trạch: “Chuyện kia, là cậu thật sự ở dưới đúng không?”

Giang Vọng Thư: “?”

Đoạn Tu Trạch nói: “Xác định là nơi đó của tôi sạch sẽ, đúng không?”

Giang Vọng Thư: “Cút”.

Đoạn Tu Trạch: “Được.”

*

Chín giờ ngày thứ Hai, Giang Vọng Thư và Đoạn Tu Trạch đến Cục Dân Chính đúng giờ.

Giang Vọng Thư đưa cho Đoạn Tu Trạch tờ giấy thỏa thuận ly hôn, Đoạn Tu Trạch cầm lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn, nói: “Bút đâu?”

Giang Vọng Thư dừng một chút nói: “Không mang.”

Đoạn Tu Trạch nói: “Vậy đi vào trong ký.”

Mượn cây bút trên bàn công vụ của Cục Dân Chính, Đoạn Tu Trạch lưu loát ký tên, sau đó đưa bút cho Giang Vọng Thư: “Mau ký đi.”

Giang Vọng Thư cầm lấy bút, nhìn Đoạn Tu Trạch hỏi: “Cậu chắc chắn muốn ly hôn? Chỉ là mất trí nhớ, không thì đợi một tháng xem tình huống, nếu khôi phục trí nhớ, cậu sẽ hối hận…”

Đoạn Tu Trạch ngắt lời hắn nói: “Có gì phải hối hận? Bác sĩ nói thời gian hồi phục sẽ là một năm. Tôi với cậu không thể làm vợ chồng một năm đúng không? Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã nổi da gà khắp nơi rồi”. Nói xong y liền ôm lấy cánh tay, bộ dáng run lên do nổi da gà.

Giang Vọng Thư lúc này tâm trạng cũng không tệ lắm, ngược lại rất bình tĩnh: “Được rồi, tôi hi vọng cậu đừng đột nhiên khôi phục trí nhớ, sau đó quỳ xuống xin tôi tái hôn, tôi sẽ không đồng ý.”

Đoạn Tu Trạch sửng sốt: “Làm sao có thể? Cho dù tôi nhảy lầu từ Cục Dân Chính, cũng sẽ không tái hôn với cậu, được chưa?”

Giang Vọng Thư gật đầu: “Được.”

Hắn cầm bút ký tên mình.

Giang Vọng Thư lớn lên có thể nói là vô cùng thanh tú và đẹp trai, bàn tay của hắn thon dài trắng nõn, nổi bật dưới ánh sáng mặt trời, Đoạn Tu Trạch nhìn chằm chằm vào bàn tay của Giang Vọng Thư một lúc lâu.

Sau khi ký tên vào đơn, Đoạn Tu Trạch thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Giang Vọng Thư, thấy vết quầng thâm dưới mắt hình như nhiều hơn, lo lắng nói: “Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt, nhìn quầng thâm mắt của cậu đi, sắp thành con gấu trúc rồi” Y nhìn kĩ lại: “Sao tôi cảm thấy mắt cậu hơi đỏ và sưng? Cậu sẽ không khóc đúng không?”

“Khóc sao?” Giang Vọng Thư khóe môi hơi cong lên, ngoài cười nhưng trong không cười: “Do tôi thức khuya làm việc”

Đoạn Tu Trạch cảm khái nói: “Xã giao thật vất vả, rất may là tôi không phải làm”.

Nhân viên Cục Dân Chính xác nhận vài vấn đề với họ, xác định không phải là ấm đầu, liền thoải mái đưa họ đơn ly hôn.

Đoạn Tu Trạch cầm cuốn sổ bìa xanh, tâm trạng phức tạp: “Tôi là một xử nam cao trung thuần khiết, một giấc ngủ tỉnh lại, không những chỗ đó biến thành đỏ, hiện tại còn trở thành người đàn ông đã ly hôn”.

Giang Vọng Thư: “…”

Giang Vọng Thư nói: “Đi báo cảnh sát đi, bắt tôi lại.”