Truyện Ngắn Tình Yêu

Chương 2.3: Tâm Sự Của Một Alpha

Chào các bạn!

Lại là tôi, Quân đây.

Dạo này tôi bận rộn thi thăng chức kế hạ sĩ quan, nên không có thời gian than thở mà cũng không có thời gian để hỏi thăm ông anh hai của mình về cái thằng lanh chanh kia...

Tuần trước tôi mới nhận quân hàm, nhóc con có vào thăm tôi. Biến mất cả mấy tháng trời, giờ mới chịu đến gặp tôi.

Ý...có gì đó sai sai thì phải.

Nhóc con đi đâu, làm gì hay có thăm tôi hay không cũng có liên quan gì đến tôi nhở. Sao tôi lại thấy nó lạ lạ. Bạn nào biết thì trả lời tôi hay.

Tôi kể tiếp đây.

Nhóc con bảo tôi hát cho nhóc con nghe. Còn nói nếu nghe người mình thích hát cho, thì làm bài sẽ được điểm cao.

Tôi vốn dĩ không có tin mấy cái vụ mê tín nhảm nhí đó, nên là không có hát cho nhóc con nghe. Học bài thuộc thì làm bài điểm sẽ cao thôi, liên quan gì đến tôi.

Các bạn sẽ không tin được nhóc con của tôi mê tín thế nào đâu? Để tôi kể cho các bạn nghe.

Tôi không biết nhóc con nghe lời ai, mà lặn lội đến miếu Quan Vũ xin bùa bình an cho tôi, còn nói là tôi bỏ nó trong túi đi đâu cũng đem theo sẽ tai qua nạn khỏi. Tôi thật sự không có ý kiến luôn.

Các bạn sẽ nghĩ rằng tôi sẽ trả lại hay là sẽ nhận cho nhóc con vui rồi ném nó đi chứ gì?

Sai. Các bạn đã sai rồi. Sai trầm trọng rồi.

Không biết tôi bị chập dây thần kinh số mấy, mà cái miệng thì nói con người ta mê tín dị đoan, còn cái tay thì cầm bỏ vào túi.

Các bạn sốc chưa? Chứ tôi vẫn còn đang tự hỏi bản thân là mình có bị té giếng không đó.

Không tin mấy cái vụ bói toán ẩm ương này, mà lại nhận cái bùa bình an của nhóc con mới khó hiểu đó chứ.

Chưa hết đâu. Chủ yếu bữa nay tôi ngoi lên là để nhờ vả các bạn giải đáp vài thắc mắc đây. Chứ tôi hỏi mấy thằng bạn Alpha chung phòng tụi nó bó tay rồi. Tại thằng nào cũng ế hết, nên hỏi cũng như không.

Hồi sáng này nhóc con vào thăm tôi, vẫn là nói chuyện trên trời dưới đất rồi than thở với tôi rằng bài tập nhiều quá...

Tôi thì nghỉ học lâu rồi hơn nữa là đang đi nhập ngũ nên giờ giấc giới hạn lắm đâu nói được gì nhiều...

Nhóc con than thở với tôi cả tiếng đồng hồ, rồi nhân lúc tôi không để ý thì lại hôn má tôi một cái, rồi chạy mất.

Tim tôi lúc đó đập thình thịch như trống tập trung, hồi nãy tập luyện xong tôi hỏi thằng bạn cùng phòng thì nó nói với tôi rằng là tôi biết yêu.

Ơ hay...cái thằng này nó khùng hay sao á. Tôi làm sao mà yêu một đứa nhóc con mới mười lăm, mười sáu tuổi được chứ.

Chắc là các bạn đang thắc mắc tại sao nhóc con nhỏ hơn tôi ba tuổi nhưng lại được ra vào doanh trại thăm tôi thường hơn đúng không? Và lại biết cái thằng lanh chanh kia đúng không?

Thật ra ở Sirius thành phố tôi đang ở có một đặc biệt, là vào cấp ba, bạn được chọn vào doanh trại quân đội để học quốc phòng hoặc là học tại trường.

Nhóc con của tôi chính là trường hợp thứ nhất. Còn thằng lanh chanh kia thì đang là học sinh cuối cấp ba đang nhập ngũ nghĩa vụ quân sự. Nhờ vậy, mà nhóc con và thằng lanh chanh quen biết nhau.

Nói với các bạn luôn, cái thằng lanh chanh hay đi chung với nhóc con của tôi hiện đang là tân binh dưới quyền quản lý của anh trai tôi.

Tưởng là Alpha cấp cao thế nào? Hóa ra anh hai tôi phạt rửa có 90 mâm chén, đĩa, giặt 50 thau quần áo và rửa có mười chiếc chiến hạm cỡ lớn trong phòng trưng bày mô hình thôi mà đã xin bỏ cuộc rồi. Vậy thì làm sao bảo vệ nhóc con.

Tôi biết là các bạn sẽ nói tôi nhỏ mọn, nhưng mà nhìn cái cách nói lấy lòng nhóc con thì tôi lại bực bội, không hiểu tại sao lại thế.

Ngày mai ba tôi sẽ đến thăm lữ đoàn 905 tôi sẽ xem hồi đó ba tôi theo đuổi mẹ tôi bằng cách nào, mà sao ba tôi lại nói rằng, tôi là con ruột ông ấy nhưng mà không giống ông ấy.

Các bạn có thể giải thích cho tôi biết được không?

Khi ở gần nhóc con tôi thấy hơi phiền nhưng không gặp nhóc con thì tôi lại nhớ.

Còn nữa nghe, mỗi khi thấy nhóc con nói chuyện với Alpha nam là tôi lại nổi cáu..

Đặc biệt là cái thằng lanh chanh kia, mỗi lần nhóc con khoe đi tắm suối nước nóng với nó là tôi chỉ muốn vác AK lia nó thôi.

Nhóc con có hôn ước với tôi mà tôi chưa có quyền chạm vào, thằng lanh chanh đó là gì của nhóc con mà nó dám massage cho nhóc con chứ.

Không nhắc thì thôi, nhắc tới là bực à...

Các bạn có cách nào để giúp tôi giải quyết thằng lanh chanh đó không? Chứ tôi là ghim nó lâu lắm rồi.