Bản Lậu Vạn Nhân Mê [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 25

Trần Kiến Khanh kín đáo nhìn về phía Cafu, người đang trò chuyện sôi nổi với mọi người trong đám đông.

— Là ông ta đã nói gì với tiến sĩ sao?

Từ bảy năm trước theo chân Cafu đến đây, đây là lần đầu tiên Khương Tuế rời khỏi căn cứ. Khi nhìn thấy ánh nắng, anh chợt cảm thấy chói mắt vô cùng.

Bầu trời xanh thẳm, bãi cát trắng xóa, những công trình kiến trúc của con người cao thấp đan xen, cây xanh tỏa bóng mát và những bông hoa rực rỡ khoe sắc, tất cả đều xa lạ với Khương Tuế.

Anh đứng trên boong tàu, nheo mắt nhìn về phía chân trời xa xăm, gió biển thổi tung mái tóc đen, ánh nắng trong trẻo càng làm nổi bật làn da trắng bệch của anh, như thể đang phát sáng nhẹ.

Sóng biển vỗ vào bờ cát từng đợt từng đợt, gió mang theo mùi mặn chát của nước biển. Có người từ phía sau tiến lại gần, nói: “Họ đang chơi bóng chuyền bãi biển, tiến sĩ có muốn tham gia không?”

Khương Tuế quay lại, dùng ánh mắt như thể đang muốn nói “nói linh tinh gì vậy” nhìn Trần Kiến Khanh. Tiến sĩ thường ở trong phòng nghiên cứu, thân hình cao gầy mà yếu ớt, chưa nói đến việc gió thổi cũng ngã, nếu bị bóng chuyền đập trúng thì tám phần là phải vào bệnh viện.

Trần Kiến Khanh cười mỉm, đưa cho anh một ly cocktail trong tay: “Sea Breeze, muốn thử không? Nhiều người cảm thấy không ngon, nhưng đây là loại cocktail duy nhất mà tôi biết pha.”

Khương Tuế: “Đã biết là không ra gì còn mang đến cho tôi, muốn bị mắng à?”

Trần Kiến Khanh cúi mắt nhìn anh một lúc, đúng lúc Khương Tuế không kiên nhẫn định mắng người thì anh ta mới nói: “Tiến sĩ, hai ngày nay dường như ngài có ý kiến với tôi?”

“Ngày nào tôi cũng có ý kiến với cậu.”

“Có phải là vì chuyện quản lý không?” Trần Kiến Khanh nói thẳng: “Xin ngài yên tâm, tôi không có ý định tranh giành vị trí quản lý của Cafu.”

Khương Tuế khẽ nheo mắt: "Thật không?”

“Tất nhiên, tôi chưa bao giờ nói dối ngài.” Trần Kiến Khanh mỉm cười, ngũ quan của cậu ta tuấn tú, toàn thân toát lên vẻ thư sinh, khiến người khác cảm thấy dễ chịu, đặc biệt là khi cậu ta chậm rãi nói chuyện và nhìn vào mắt người đối diện, lại càng thêm phần chân thành.

“Bên trên đúng là có ý định đó, nhưng tôi đến đây không phải để thay thế ai.” Trần Kiến Khanh đưa lại ly rượu trong tay cho Khương Tuế: "Pha từ nước ép việt quất và vodka, muốn thử không?”

Khương Tuế nhận lấy, uống một ngụm, ngay lập tức nhíu mày, suýt chút nữa phun hết vào mặt Trần Kiến Khanh, anh cố nuốt xuống, nhưng lại bị sặc đến ho khan. Trần Kiến Khanh vội vỗ lưng anh: “Tiến sĩ?”

Tiến sĩ ho đến đỏ mặt, túm lấy áo sơ mi của Trần Kiến Khanh mà mắng: “Thứ gì mà dở thế này!”

Từ góc độ này, có thể thấy chiếc cổ dài trắng nõn của tiến sĩ, vì ho mà ửng lên một tầng đỏ nhạt, giống như một đám mây đỏ rực nơi chân trời, mềm mại, vô cùng đẹp đẽ.

Trần Kiến Khanh cười khẽ, nói: “Xin lỗi, lần đầu uống sẽ thấy quá chua chát, là lỗi của tôi không nhắc nhở ngài trước.”

Khương Tuế khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, đẩy Trần Kiến Khanh ra, nói: “Sao cậu lại thích uống thứ này vậy?”

Trần Kiến Khanh lấy ly rượu từ tay Khương Tuế, uống một ngụm rồi mới nói: “Ừm, uống nhiều rồi sẽ thấy cũng được.”

Một lúc sau, Khương Tuế mới nhận ra Trần Kiến Khanh đã uống hết ly cocktail mà anh đã uống qua, anh cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng nhất thời không biết nói gì, bèn quay mặt đi, giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, coi như không nhìn thấy.

Buổi tối chính là thời điểm mọi người mong đợi nhất—tiệc lửa trại. Bên bờ biển đốt lên một đống lửa lớn, đám đông quây quần quanh đống lửa, tiếng cười nói rộn ràng, ca hát nhảy múa, nhưng nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật chỉ ngồi ở góc bàn, buồn chán đọc cuốn “Cuộc theo đuổi cuồng nhiệt”. Ansel cầm chai bia đi ngang qua, lùi lại mấy bước, nhìn anh: “Cậu đang đọc tiểu thuyết à?”

Khương Tuế ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

Ansel nói: “Tôi cứ nghĩ cậu chỉ đọc sách học thuật.”