Bản Lậu Vạn Nhân Mê [Xuyên Nhanh]

Quyển 1 - Chương 14

Khương Tuế gặp được nhân ngư giống cái.Có lẽ bởi vì đã nhìn thấy Ares mỹ lệ trước rồi nên dù nhân ngư có mái tóc vàng dài, đôi mắt lam nhạt cùng dáng người thướt tha, Khương Tuế vẫn chẳng dao động.

Arom cảm thán nói: "Chúa ơi, đầu của nó phát sáng luôn, đồng tử màu lam trông thật u buồn, đúng là khiến người ta thương cảm..."

Allison phun tào: "Cậu sắp chết thì cũng u sầu thôi."

"...Này Allison." Aron bất mãn nói: "Sao gần đây cô luôn nhắm vào tôi vậy?"

"Không có." Allison phủ nhận, cô xem xét tư liệu căn cứ Địa Trang Hải đưa tới, nói với Khương Tuế: "Tiến sĩ, nhân ngư này tên là Sif, là nữ thần cai quản đất đai và mùa màng trong thần thoại Bắc Âu, ai cũng có một đầu tóc vàng loá mắt."

Khương Tuế: "Nó bị thương như thế nào?"

Allison khẽ thở dài, nói: "Giống như cá voi sát thủ, bởi vì tò mò thuyền đánh cá của nhân loại nên chúng đi theo suốt chặng đường rồi bị cánh quạt làm bị thương. Mặc dù được ngư dân phát hiện kịp thời nhưng lúc vớt lên nhân ngư đã máu thịt mơ hồ, tình hình bây giờ nhìn qua còn tốt, do nhân ngư càng cường đại năng lực tự lành càng mạnh, vết thương ngoài da sẽ nhanh chóng lành lại, còn các cơ quan nội tạng thì..."

Dù cho chủng tộc nhân ngư là loài có năng lực tự lành mạnh nhưng nội tạng bị tổn thương nghiệm trọng thì rất khó khỏi hẳn.

So với Ares, Sif gần như không có lực công kích, nó trôi nổi trong nước, thấy nhân loại bên ngoài cũng không hiếu kỳ, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, vẻ mặt đau đớn.

Khương Tuế suy nghĩ một lúc nói, "Để hai nhân ngư gặp nhau cách bể nước trước."

Nhóm nghiên cứu viên nhanh chóng hành động, đem bể nước của Sif đẩy đến bể cá to phía trước, như cảm giác được đồng loại, Sif lập tức mở mắt, nó ấn móng vuốt lên vách kính, đôi mắt lam nhạt gắt gao nhìn chằm chằm nhân ngư ở trung tâm bể nước.

So sánh với Sif vội vàng, Ares có vẻ bình tĩnh, nó chỉ lãnh đạm liếc nhìn Sif, tựa hồ không có nửa điểm hứng thú.

Sif phát ra một chuỗi âm tiết nhân loại nghe không hiểu, Khương Tuế suy đoán đây hẳn là ngôn ngữ nhân ngư, Ares sau khi nghe thấy thái độ như cũ thờ ơ, nhưng vẫn nói một câu, lông mi Sif run lên, lập tức dùng tay phải đè lại trái tim chính mình, khom lưng với Ares, cẩn thận nói, thậm chí đuôi cá của nó không ngừng run rẩy, dường như vô cùng sợ hãi.

Nhưng nó vẫn lấy hết can đảm nói một đống câu, vừa sợ hãi lại mong đợi nhìn Ares, ngón tay cuộn cuộn lọn tóc dài.

Khương Tuế suy đoán kia hẳn là một yêu cầu, Sif yêu cầu Ares một việc, nó đang thấp thỏm bất an chờ đợi Ares trả lời.

Qua nửa phút, Ares mới nâng mi mắt, gật đầu như thể đồng ý. Sif lập tức mừng rỡ hoan hô, giống như tình cảnh lúc nãy chỉ là ảo ảnh, nó cao hứng chuyển động đuôi.

Thấy thế nhóm nghiên cứu viên cũng vui mừng: "Ares nhất định đã tiếp nhận lời tán tỉnh của Sif!" "Ares cũng thật kiêu ngạo! Nhân ngư Sif xinh đẹp như vậy, nó thế nhưng vẫn là thái độ cao cao tại thượng." "Vãi, tôi thật may mắn khi được tận mắt nhìn thấy quá trình sinh sản của nhân ngư!" "Cảm ơn thượng đế đã đưa Sif tới cho chúng ta, hy vọng khi tìm được phối ngẫu, Ares có thể phối hợp một chút cho chúng ta nghiên cứu!"

Khương Tuế hơi cau mày, luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng nhất thời không giải thích được, Aron dò hỏi: "Tiến sĩ, bây giờ liền đem Sif bỏ vào bể nước của Ares?"

"Ngày mai." Khương Tuế nói: "Nó đi một đoạn đường xóc nảy cần nghỉ ngơi."

Lúc này không sai biệt lắm là thời gian tan tầm, mọi người vừa nghe liền sôi nổi bắt đầu thu dọn đồ đạc, rất nhanh người phòng thí nghiệm đều đi hết, chỉ còn lại Khương Tuế.

Khương Tuế lẳng lặng nhìn Ares một lát, nói: "Ngủ ngon, hy vọng ngày mai mày có thể cho tao một bất ngờ."

Nhân ngư với đôi mắt xanh nhìn anh, khoé môi cong lên, lộ ra ý cười bí hiểm.

Khương Tuế trực tiếp cho ăn bơ, tắt đèn xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.

Sif tò mò đuổi theo bóng dáng anh, đến khi đυ.ng vào vách kính mới dừng lại, dùng ngôn ngữ nhân ngư lẩm bẩm: "Anh ta thật xinh đẹp."

Nhân ngư giống đực từ trên cao nhìn xuống Sif, sống mũi cao, hốc mắt sâu khiến đôi mắt phá lệ thâm thúy, vẻ mặt lạnh nhạt cùng sự khinh miệt rõ ràng, khiến Sif muốn né tránh nó.

Sif sợ hãi cuộn tròn đuôi lại, móng vuốt ấn vào trái tim không ngừng nói gì đó, khí tức uy hϊếp bao trùm cơ thể nó mới dần tiêu tán.

Ares hơi nhếch khoé môi, giọng nói trầm thấp tựa như đàn cello hoàn mỹ: "...heismine." (...em ấy là của tôi.)

........

Từ khi bắt được nhân ngư, Khương Tuế vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, chất lượng giấc ngủ hỗn loạn. Thể hiện cụ thể qua những giấc mơ không logic, phức tạp.

Giấc mơ của Khương Tuế luôn lộn xộn, rất ít khi mơ thấy người nào đó, nhưng tối nay, lần đầu tiên trong thời gian dài anh mơ thấy mẹ mình.

Mặc dù hiện tại đã 27 tuổi, nhưng Khương Tuế vẫn không biết bố mình là ai còn mẹ anh là giáo sư đại học, là phần tử tri thức trong mắt mọi người. Bởi vì vẻ bề ngoài xuất sắc nên bà được nhiều người theo đuổi, cho đến lúc bà hạ sinh Khương Tuế, cũng không ai biết người đàn ông bà yêu là người như thế nào.

Khi bắt đầu có ký ức, mẹ anh là người thân duy nhất của anh.

Bà đối với chính mình yêu cầu rất cao, đối với đứa con duy nhất là anh càng cao hơn, những đứa trẻ khác được khen ngợi khi đạt 99 điểm trong kỳ thi, còn anh chỉ nhìn thấy thất vọng trong ánh mắt của mẹ --

Tại sao không phải 100 điểm? Tại sao con không thể cố gắng? Con rõ ràng có thể làm tốt hơn mà.

Nhưng dù anh có giỏi đến mức khiến mọi người kinh ngạc thì vẫn không nhận được sự khẳng định từ mẹ.

Bởi vì năm Khương Tuế tám tuổi, nữ nhân kia mất tích.

Cảnh sát không đành lòng nói cho Khương Tuế tin tức đau lòng này, chỉ là đứa trẻ tám tuổi lại bình tĩnh hỏi cảnh sát: "Không tìm được thi thể của mẹ ạ?"

Cảnh sát nói: "Thi thể bà ấy đã chìm vào biển rộng, rất khó tìm kiếm."

Vì thế anh cúi đầu, nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy..cháu sẽ bị đưa đến cô nhi viện sao?"

Sau này anh quả thực bị đưa đến cô nhi viện, chỉ là trong mắt các giáo viên ở đây, anh là đứa trẻ ỷ vào mình có chút thông minh liền gây rắc rối cho người khác, vì anh luôn thừa dịp đêm khuya thanh tĩnh lẻn ra ngoài, một mình ngồi trên tảng đá ngầm rất lâu.

Trong mơ, Khương Tuế thấy bóng dáng mẹ mình mặc váy trắng, bà đi chân trần trên bờ cát mềm xốp, bước từng bước vào trong nước biển, nước đã tới phần eo của bà nhưng bà vẫn không dừng lại.

Khương Tuế cảm giác tim mình đang đập nhanh, không màng tất cả chạy về phía trước, liều mạng muốn bắt lấy tay bà: "Mẹ...mẹ!"

Sóng biển dâng lên, trong nháy mắt cắn nuốt thân hình đơn bạc của người phụ nữ, Khương Tuế mờ mịt giơ tay, không nắm được cái gì hết.

Anh suy sụp té ngã trên bờ cát, hàm răng cắn mạnh vào môi khiến nó chảy máu, một cánh tay tái nhợt bỗng nhiên xuất hiện bóp chặt quai hàm anh, Khương Tuế vui mừng ngẩng đầu: "Mẹ--"

Nhưng xuất hiện trước mắt anh là đôi mắt xanh sẫm màu biển cả, ngũ quan đối phương được điêu khắc chau chuốt như các vị thần Hy Lạp cổ, tuấn mỹ khiến người ta kinh ngạc.

"...Ares." Khương Tuế kinh ngạc nói: "Mày..."

"Suỵt." Nhân ngư nhẹ giọng nói: "Chảy máu."

Khoảnh khắc tiếp theo, nhân ngư trườn tới ôm eo anh, dẫn anh ngã vào vùng biển xanh thẳm.

Trong quá trình ngã xuống, nó hôn lên môi Khương Tuế.