Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy

Chương 28

Tiên hạc dáng vẻ yểu điệu, nhẹ nhàng như kinh hồng, uyển chuyển như rồng lượn, trên người đeo ngọc bội màu đen tượng trưng cho Kiếm Tông, kiểu dáng cổ xưa nhưng lại huyền diệu vô cùng.

Một đệ tử mặc pháp bào nội môn màu trắng từ trên lưng một con tiên hạc bước xuống, cao giọng hỏi: "Xin hỏi chư vị ở đây, vị nào là Nam Vọng sư đệ?"

"Là ta!"

Dưới ánh mắt hâm mộ, ghen tị và khó hiểu của đông đảo đệ tử tạp dịch, Nam Vọng đeo bọc hành lý bước ra.

Người kia tiến lên vài bước, nói: "Nam Vọng sư đệ, hạnh ngộ hạnh ngộ, ta là Cốc Sơn Thời của Kiếm Tông, tu vi Luyện Khí tầng hai, Đại sư huynh nhờ ta đến đón đệ, từ nay về sau, đệ coi như là đệ tử của Kiếm Tông chúng ta. Chỉ là hiện tại tu vi của sư đệ còn có chút chưa đủ, con đường tu tiên không thể nóng vội, muốn vào nội môn vẫn phải bắt đầu từ đệ tử ngoại môn rồi thành thật đi một chuyến lên Đăng Long Thê mới được."

Nam Vọng kìm nén sự kích động trong lòng, run giọng nói: "Đa tạ sư huynh chỉ điểm, Nam Vọng chắc chắn sẽ nỗ lực tu hành, tuyệt đối không làm mất mặt Kiếm Tông!"

Cốc Sơn Thời cười ha ha, hứa hẹn: "Yên tâm đi sư đệ, đệ đã coi như là đệ tử của Kiếm Tông ta, cho dù ở ngoại môn cũng có thể mượn tài nguyên nội môn để tu hành. Kiếm Tông nhất mạch xưa nay luôn giúp đỡ lẫn nhau, sau này trên con đường tu hành, sư đệ có việc gì thì cứ đến tìm ta, ta có thể giúp được thì chắc chắn sẽ giúp đệ! Nếu ta không làm được, ta sẽ đi cầu xin sư huynh sư tỷ giúp đệ!"

"!"

Nam Vọng vô cùng chấn động, giọng trả lời cũng có chút lắp bắp:

"Đa, đa tạ sư huynh, Nam, Nam Vọng ghi nhớ trong lòng."

Cho dù thật sự chỉ là đến Kiếm Tông quét dọn, Nam Vọng cũng nguyện ý chấp nhận.

Với đãi ngộ trước mắt này, thật sự vượt quá tưởng tượng của Nam Vọng, tốt đến mức có chút không chân thực.

Những đệ tử tạp dịch xung quanh nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ, từng người từng người đều ước gì mình có thể thay thế.

Tiếng xì xào bàn tán không ngừng truyền vào tai Nam Vọng, vô cùng rõ ràng.

"Sao Đại sư huynh lại nhìn trúng Nam Vọng chứ, nếu nhìn trúng ta thì tốt biết mấy."

"Đại sư huynh thật sự là càng ngày càng tùy ý làm bậy, trưởng lão môn phái còn chưa lên tiếng, hắn ta chỉ là một đệ tử mà thôi, sao có thể thu người vào tông chứ..."

"Cẩn thận lời nói! Tu vi của Đại sư huynh đã cao hơn không ít trưởng lão, cho dù vượt quyền cũng không có gì đáng trách!"

"Chậc, Nam Vọng đúng là ôm trúng đùi rồi."

"Ta thật sự không hiểu nổi, sao hết lần này đến lần khác lại là tên Nam Vọng này chứ..."

Nam Vọng có thể hiểu được sự khó hiểu của đồng liêu.

Đừng nói những người ngoài này, ngay cả bản thân hắn nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc Đại sư huynh nhìn trúng hắn ở điểm nào.

Chẳng lẽ là vì hắn quét dọn sạch sẽ sao?

Nhưng mà, lui một vạn bước mà nói, cho dù hắn thật sự là người quét dọn giỏi nhất trong số các đệ tử tạp dịch, Đại sư huynh cũng không thể nào biết được điều này.

Nam Vọng nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến chỗ duy nhất có giao tiếp với Đại sư huynh, chính là ngày đó ở đại điện đã đỡ Đại sư huynh một cái.

Đại sư huynh lúc đó còn khen hắn nữa, nói là "Đại ân đại đức, suốt đời không quên".

Xem ra làm việc tốt thật sự được đền đáp! Sau này hắn chắc chắn sẽ làm nhiều việc tốt hơn nữa!