Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy

Chương 16

Tu vi này của hắn, thiên tư này của hắn, đến Khí Tông có thể làm gì chứ, đổi chỗ quét dọn tiếp sao?

So với bên ngoài gây khó dễ, ánh mắt kiêng dè của quản sự tạp dịch mới là điều làm cho Nam Vọng khó chịu nhất.

Kiêng dè cái gì chứ?

Hắn có chỗ nào đáng để kiêng dè, hắn phế vật đến mức chính hắn cũng sợ!

Để đuổi hắn đi sớm hai ngày, còn cố ý điều chỉnh thời gian đuổi đệ tử, điều này có cần thiết không?

Để phế vật như hắn ở lại thêm vài ngày thì sao chứ?

Thêm vài ngày, hắn có thể... có thể đi chợ ở phàm giới vào lần tới, mua vài miếng đậu hũ mà trong môn phái không có, làm một bát đậu hũ hoa non mềm để tạ lỗi.

Hai ngày cuối cùng, quản sự tạp dịch bỗng nhân từ miễn cho Nam Vọng làm việc, thưởng cho hắn hai ngày rảnh rỗi để thu dọn hành lý.

Nam Vọng thu dọn hành lý, trong lòng vẫn còn nghẹn một cục tức không lên được cũng không xuống được.

Làm không công suốt mười năm, hành lý của hắn lại ít đến đáng thương.

Hai bộ đồ thay nhau giặt, một cái nồi, vài cái bát nhỏ, một đôi đũa gỗ, một ít gia vị, một con dao phay, một lọ nhỏ Ích Cốc Đan, ba bốn viên hạ phẩm linh thạch được thưởng vào dịp lễ Tết, còn có mấy lượng bạc vụn mà nguyên thân mang từ phàm giới đến...

Nam Vọng thu dọn xong hành lý mất nửa ngày, sau đó cầm theo dụng cụ cuốc đất của mình, đi vào cánh đồng hoang vu sương mù dày đặc dưới chân núi.

Thanh Vân Môn quanh năm bị bao phủ bởi màn sương trắng mờ ảo, những màn sương này đặc biệt dày đặc ở chân núi. Ngay cả ban ngày, đường đi trong ruộng cũng rất khó đi, các đệ tử thường ít khi đến gần cánh đồng hoang. Chỉ có Nam Vọng là khác, hắn luôn mang theo dụng cụ cày ruộng vào những ngày nghỉ, một mình bị sương mù nuốt chửng.

Mặc dù tầm nhìn không tốt, nhưng Nam Vọng sẽ không đi nhầm đường đến ruộng.

Dù gì thì hắn đã đi qua đi lại con đường này hàng ngàn lần.

“Thố Thố! Ta sắp đi rồi, ngươi mau ra gặp ta lần cuối đi!”

“Thố Thố ngươi tha thứ cho ta đi, lần sau ta sẽ không cho muối vào đậu hũ hoa của ngươi nữa, từ hôm nay ta sẽ uống đậu hũ hoa ngọt với ngươi được không?”

Đến nơi, Nam Vọng gọi vài tiếng trong ruộng hoang, không nhận được hồi đáp.

Hắn cũng không nản lòng, lấy từ trong ngực ra bánh cà rốt bọc lá cây, tiếp tục gọi: "Thố Thố, ta mang cho ngươi bánh cà rốt ngươi thích nhất, ngươi có muốn ăn không? Ngươi không ăn ta ăn đấy!"

Thố Thố, mau ra đây...

Nam Vọng hồi hộp chờ đợi.

Mười năm qua, sự tò mò của Nam Vọng đối với tu tiên đã sớm phai nhạt, đối mặt với những đồng môn Thanh Vân Môn luôn hà khắc, bắt nạt hắn, Nam Vọng thực ra cũng không lưu luyến gì nhiều.

Điều duy nhất làm cho hắn không nỡ rời đi, là một con thỏ trắng như tuyết đáng yêu.

Thanh Vân Môn có rất nhiều tiên thú hình thỏ, từ chân núi đi lên, tùy tiện đi vài bước là có thể nhìn thấy một con thỏ ngồi bên đường gặm cỏ.

Trong số rất nhiều con thỏ, chỉ có một con quấn lấy hắn từ ngày đầu tiên hắn đến tông môn, sau đó còn bầu bạn với Nam Vọng suốt mười năm.

Nói ra thật buồn cười, mười năm qua, người bạn duy nhất mà hắn kết giao lại là một con thỏ.

Sau khi Nam Vọng đếm thầm trong lòng ba tiếng, màn sương trắng trước mắt đột nhiên đông cứng lại, như đất sét bị trẻ con nghịch ngợm không ngừng biến dạng.