Tháng Ngày Mở Pet Shop Tại Dị Giới

Chương 4: Sự Ra Đời Của Lưu Ly Băng Diễm Khuyển

"Ừm." Lorant vừa ăn vừa đáp lại một cách hờ hững.

Hiram vào Học viện Kỵ sĩ tổng cộng mới có bảy tháng, trong thời gian này học viện cho thuê căn nhà trệt nhỏ dành riêng cho gia đình học viên với giá rất thấp.

Hiram được cung cấp miễn phí toàn bộ trang phục kỵ sĩ tập sự.

Mẹ cũng có được một công việc phụ bếp tại Học viện Kỵ sĩ.

Thêm vào đó là trợ cấp ăn uống, học phí, tiền sách vở, phí ở trọ v.v... của Học viện Kỵ sĩ.

Lorant ước tính cần ít nhất ba vạn đồng vàng mới có thể "chuộc" được đứa em không thăng cấp ra.

Cho đến ngày hôm qua, đây vẫn là một con số thiên văn.

Ngay cả khi cha Lorant còn sống, gia đình có thể miễn cưỡng coi là tầng lớp trung sản này cũng chưa bao giờ có quá năm vạn tiền tiết kiệm.

Nhưng Lorant nghĩ đến đống trứng trong phòng mình, lập tức yên tâm.

"Vậy em coi như được nghỉ rồi đúng không, cũng tốt, vừa hay đợi ổ Lưu Ly Băng Diễm Khuyển của anh nở xong em có thể giúp một tay."

"Anh, anh không lo em không thể tiến cấp sao?" Hiram bóp bóp bát mì trước mặt, đột nhiên mất hết cảm giác ngon miệng, tâm trạng hơi sụt giảm.

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mới hơn 12 tuổi, tuy ở thế giới này phần lớn trẻ em đều trưởng thành sớm, 12-13 tuổi đã bắt đầu đi làm thủ công để tự nuôi sống bản thân.

14-15 tuổi nhiều người đã lập gia đình.

Sau 20 tuổi ít nhất đều có hai con.

Chính vì vậy mà Lorant 14 tuổi vẫn ở nhà mới bị coi là kẻ không làm nên trò trống gì.

Hiram vốn nghĩ anh trai sẽ lo lắng cho mình nên hơi buồn bã.

Chẳng lẽ anh trai mình không hề lo lắng cho mình sao?

"Không sao đâu, anh tin thiên phú của em sẽ không thể không tiến cấp lên kỵ sĩ nhất giai được." Lorant nhìn cậu em đối diện mái tóc vàng cũng ảm đạm xuống, như một chú chó lớn ủ rũ, không nhịn được đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của em.

"Nói xa hơn, dù em thực sự có chuyện gì ngoài ý muốn không thể tiến cấp, chúng ta cùng lắm thì đổi chỗ khác. Lúc đó anh mua một trang viên lớn, mở cửa hàng thú cưng, em và mẹ muốn giúp thì ở trong tiệm, bình thường muốn làm gì thì làm."

"Anh trai em có tự tin nuôi sống các em."

"Hứ, ai cần anh nuôi chứ, đừng quên hiện giờ chính em đang nuôi anh đấy nhé!"

Tâm trạng Hiram chuyển biến tốt đẹp, không nhịn được khoe khoang vài câu.

Lorant cười vỗ nhẹ đầu Hiram.

Hai ngày sau đó, Lorant gần như dính chặt với ổ trứng, ngoài việc ăn uống vệ sinh hàng ngày hầu như không ra khỏi cửa.

Tuy sách tranh nói thời gian nở của Lưu Ly Băng Diễm Khuyển là ba đến năm ngày, nhưng vạn nhất thì sao, vạn nhất có quả nào nở sớm thì làm thế nào?

Đây là ổ thú cưng đầu tiên của cậu, Lorant không cho phép có bất cứ sơ suất nào.

Mãi đến rạng sáng ngày thứ tư, Lorant đang nửa ngủ nửa tỉnh bỗng bị một tiếng kêu rất nhỏ của vỏ trứng vỡ đánh thức.

Mấy ngày nay vì luôn nhớ về chuyện này, Lorant ngủ mơ cũng thấy những chú chó con phá vỏ trứng.

Khi tỉnh dậy cậu còn tưởng lại là một giấc mơ.

Nhưng khi vừa quay đầu nhìn thấy một quả trứng trong phòng ấp trứng đang hơi lắc lư, Lorant lập tức tỉnh táo hoàn toàn.

Cậu bỗng nhiên bật dậy, ghé sát bên quả trứng, mắt không rời nhìn chăm chú vào nó.

Quả trứng đung đưa qua lại rất nhẹ, lắng tai nghe còn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cào cấu bên trong.

Chẳng mấy chốc, một cái chân nhỏ ướt sũng phá vỡ vỏ trứng thò ra ngoài.

Cái móng vuốt nhỏ đó dừng lại trong không khí một chút rồi rụt trở vào, ngay sau đó một cái mũi đen nhánh hếch lên ở chỗ vỏ trứng vỡ.

Rồi cắn kéo lăn lộn một lúc, vỏ trứng bị móng vuốt nhỏ đâm thủng khắp nơi cuối cùng cũng tuyên bố tan vỡ.

Một chú chó con toàn thân ướt sũng, lông xù lên bò ra khỏi vỏ trứng.

"Ẳng! Ẳng! Ẳng!" Tiếng kêu non nớt đặc trưng của chó con phát ra từ cái miệng nhỏ xíu.

Nó lảo đảo bò ra khỏi vỏ trứng, đôi mắt đã rút màng nhầy tò mò nhìn Lorant đang mặt ngây ngô trước mặt.

Dù chân tay mềm oặt không có sức, nó vẫn cố gắng bò về phía Lorant.

Hai mắt Lorant sáng rực, đưa tay chờ đợi cho đến khi chú chó con ướt sũng tự bò vào tay mình rồi nhẹ nhàng nâng lên.

Chó con hơi không thích nghi, vẫy vẫy bốn chân ngắn ngủn, rõ ràng lần đầu tiên rời khỏi mặt đất là trải nghiệm kỳ lạ.

Lorant đưa ngón tay dài, khớp xương rõ ràng gãi gãi cằm chó con, nhìn chú nhóc chỉ biết ẳng ẳng ẳng không hài lòng với nụ cười tươi rói trên mặt.

Sau đó cậu thậm chí còn banh miệng chó con mềm mại ra, sờ sờ hàm răng sữa nhỏ xíu đã có hình dáng sơ khai và hơi sắc nhọn.

Tiếng ẳng ẳng ẳng không hài lòng của chó con càng lúc càng to, nhưng dù vậy nó cũng không biểu hiện tính công kích mãnh liệt như dị thú.

Đặt chú nhóc đang giãy giụa dữ dội trong tay nhẹ nhàng xuống bên cạnh vỏ trứng, nhìn sinh vật nhỏ vừa ẳng ẳng ẳng vừa khịt khịt mũi nhỏ ngửi vỏ trứng của mình.

Nó dường như đang nghiêm túc đánh giá vỏ trứng của mình, cuối cùng quyết định đây là thứ ngon, bèn liếʍ liếʍ vỏ trứng rồi rất nghiêm túc dùng chân trước ôm lấy gặm.

Lorant dùng khóe mắt nhìn chó con nghiêm túc ôm vỏ trứng ăn bữa ăn đầu tiên của mình, tay nắm chặt gói bột dinh dưỡng chuẩn bị cho ấu thú.

Chú Lưu Ly Băng Diễm Khuyển nhỏ ăn rất ngon miệng, không chỉ nghiêm túc gặm hết toàn bộ vỏ trứng của mình, còn ăn một hơi hết một bát cháo ấm áp mới ngái ngủ thϊếp đi.

Theo giấc ngủ của chú chó con, sự phấn khích của Lorant cũng dần dần qua đi.

Cậu gối đầu lên giường, mắt nhìn chằm chằm vào ấu thú đang ngủ, đuôi nhỏ thỉnh thoảng giật giật, không biết từ khi nào cũng đã ngủ thϊếp đi.