Em Đẹp Tựa Hạ Chí

Chương 19: KHẢ NĂNG TRỞ THÀNH BẠN TRAI LÀ 95%

Khi ăn quá nhiều thịt nướng chắc chắn sẽ không tránh khỏi cảm giác bị ngấy nên Hạ Thất Thất quyết định sẽ đi đến cửa hàng tiện lợi ở cuối đường để mua mấy chai sữa chua mang về cho các cô gái giải ngấy.

Khi đến cửa hàng tiện lợi, cô lấy vài chai sữa chua cùng vài gói khăn giấy rồi đi ra xếp hàng đợi thanh toán. Trong lúc đang đứng đợi thì đột nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại nên đã để đồ của mình sang một bên nhường cho vị khách đằng sau thanh toán trước, còn mình thì ra ngoài nghe điện thoại. Đến khi quay trở lại, đồ của cô đã được đóng gói gọn gàng ở trong túi, nhân viên bán hàng cũng nói: “Chàng trai đứng sau bạn vừa nãy đã thanh toán giúp bạn rồi.”

Chàng trai đứng đằng sau vừa nãy? Hình như trước khi ra ngoài nghe điện thoại cô có quay lại nhìn cậu ta thì phải. Đó là một chàng trai cao ráo, đẹp trai với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng và mặc áo phông màu đen.

Hạ Thất Thất quay trở lại quán thịt nướng, ngồi xuống vị trí ban đầu rồi lấy một chai sữa chua ra. Lúc cô đang định mở ra uống thì tình cờ nhìn thấy chàng trai vừa nãy đi từ bên trong quán thịt nướng ra nên cô đã vội vàng đuổi theo hỏi thăm: “Xin chào, có phải vừa rồi cậu đã thanh toán giúp tôi đúng không? Để tôi chuyển tiền lại cho cậu nhé.”

Thấy cô chủ động tới tìm mình, chàng trai kia lập tức mỉm cười rất tươi: “Không có gì, chỉ là mấy chai sữa chua thôi mà, không đáng bao tiền đâu.”

Hạ Thất Thất kiên quyết phải trả lại tiền: “Không được, lợi dụng lòng tốt của người khác như thế không hay chút nào, sẽ hình thành thói quen xấu mất.”

Cái kiểu lợi dụng người khác thế này, có lần một chắc chắn sẽ có lần hai, thậm chí còn có thể xảy ra nhiều lần hơn nữa.

Thực ra chàng trai này chỉ đơn thuần cảm thấy cô khá xinh đẹp, mà mấy bình sữa chua cũng không đáng bao nhiêu tiền nên đã vui vẻ thanh toán luôn cho cô mà không suy nghĩ gì quá nhiều. Nào ngờ bây giờ cô lại chủ động muốn trả tiền như vậy thì tiện thể hỏi xin Wechat luôn cũng hay: “Vậy thì cậu thêm Wechat của tôi rồi chuyển tiền qua đó cho tôi đi, Alipay của tôi mấy hôm nay đang không sử dụng được, mà nếu cậu trả tôi bằng tiền mặt thì tôi cũng không dùng đến.”

Chàng trai mở mã QR Wechat của mình ra, ý muốn nói rằng Hạ Thất Thất hãy quét nó đi. Không thể trả tiền mặt mà cũng không thể trả qua Alipay, Hạ Thất Thất đành phải quét Wechat của người kia. Nhưng còn chưa kịp quét thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện chắn trước camera Wechat của cô, cùng với một giọng nói trầm thấp đều đều vang lên: “Để tôi trả cho cô ấy.”

Chàng trai khá ngạc nhiên khi thấy Tống Tử Việt ngăn không cho Hạ Thất Thất quét QR của mình, nhưng cậu ấy không nói gì cả mà chỉ đổi mã QR kết bạn thành QR thanh toán đã được ghi sẵn số tiền: “Vậy cậu thanh toán đi.”

Sau khi trả tiền xong, trước khi rời đi, chàng trai đã quay lại nói với Tống Tử Việt: “Này cậu bạn đẹp trai, cậu có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy mà lại để cô ấy ngồi một góc và phải đi mua sữa chua một mình, còn mình thì tập trung vào trò chơi xúc xắc. Hôm nay chỉ là chai sữa chua, biết đâu sau này lại có người muốn mua nhà cho cô ấy thì sao, nên là cậu phải cẩn thận một chút.”

Những lời này rõ ràng là nhằm chọc tức Tống Tử Việt, nhưng Tống Tử Việt lại tỏ ra rất bình tĩnh, không chống trả cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào.

Đến khi ăn xong, bọn họ cùng quay trở về trường. Hạ Thất Thất và Tô Họa vẫn ngồi ở ghế sau nhưng không ai nói chuyện với ai, bầu không khí nhất thời trở nên khó xử.

Tô Họa thực sự rất nhanh nhạy, cô ấy đoán Tống Tử Việt sẽ có lời muốn nói với Hạ Thất Thất nên đã bảo cậu thả mình ở cửa tàu điện ngầm để cô ấy tự về.

Khi tới cửa ga tàu điện ngầm, cậu đã xuống xe mở cửa cho Tô Họa. Sau đó, cậu không những không đóng cửa lại mà ngó vào hỏi Hạ Thất Thất: “Cậu không lên đằng trước ngồi à?”

Hạ Thất Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, chắc chắn rằng Tô Họa đã đi vào trong ga tàu mới nói: “Tôi không muốn động đậy.”

“Cậu đi lên đi, cậu ngồi đằng sau như thế thì tôi nói chuyện với cậu kiểu gì giờ.”

Xe ô tô không được phép đỗ quá lâu trước lối vào ga tàu điện ngầm. Hơn nữa bây giờ đã là tối muộn nên tình trạng ùn tắc và xảy ra tai nạn sẽ dễ xuất hiện hơn, mà nhân viên bảo vệ cũng đã đi ra yêu cầu cậu rời xe đi, nên Tống Tử Việt càng thêm sốt ruột: “Bảo vệ ra đuổi đi rồi, tôi xin cậu đấy, nhé?”

Hạ Thất Thất đành phải xuống xe. Trên mặt Tống Tử Việt lập tức hiện đầy vẻ đắc ý, cậu mở cửa ghế phụ cho cô lên xe.

Lúc này đã là hơn 8 giờ tối, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ ngồi xe riêng với nhau. Ngoài cửa sổ xe tràn ngập ánh đèn rực rỡ, nhưng ánh sáng bên trong xe lại khá mờ mịt, tuy không thể nhìn thấy rõ những thứ khác trong xe, nhưng vẫn đủ để bọn họ có thể nhìn thấy nhau.

Tống Tử Việt cầm vô lăng, mắt nhìn chăm chú về phía trước. Khi đến gần một ngã tư, cậu đột nhiên nhíu mày nói: “Tôi không biết phải đi đường nào.” Cậu bỏ một tay xuống rồi lấy điện thoại trong túi mình ra đưa cho Hạ Thất Thất: “Cậu xem bản đồ giúp tôi đi, tôi đưa cậu về trường.”

Hạ Thất Thất đón lấy điện thoại và mở màn hình lên, cần phải nhập mật khẩu vào, nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì cậu đã đọc cho cô một dãy số. Sau khi nhập mật khẩu, một bức ảnh quen thuộc đã xuất hiện trước mắt cô. Đó là bức ảnh cô cầm cốc cà phê đi trên con đường Tư Nam rợp bóng cây ngô đồng, ngoảnh lại mỉm cười để cậu chụp ảnh: “Cậu lại dùng trộm ảnh của tôi rồi.”

Sau khi tìm được vị trí trên bản đồ, cô lập tức trả lại điện thoại cho cậu.

“Tôi không được phép dùng ảnh của cậu sao?”

“Cậu không sợ xâm phạm tới quyền hình ảnh của tôi nữa à?”

“Lần này tôi sử dụng nó cho mục đích cá nhân nên chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy sao?” Sau đó, cô tựa lưng vào ghế, đầu nghiêng hẳn về phía cửa sổ xe, nhìn đăm chiêu ra bên ngoài.

Tống Tử Việt liếc nhìn cô rồi nói: “Rất xin lỗi cậu vì tối nay tôi đã ngó lơ cậu.”

Hạ Thất Thất cười nói: “Xin lỗi cái gì chứ, chúng ta cũng đâu phải người yêu của nhau đâu. Kể cả có là người yêu đi chăng nữa thì tôi cũng thấy chuyện đó bình thường mà. Tôi không phải người lúc nào cũng yêu cầu bạn trai kè kè bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi.”

“Vậy cậu cho tôi biết đi, bây giờ khả năng tôi trở thành bạn trai của cậu là bao nhiêu?”

Cô suy nghĩ một hồi rồi bình tĩnh nói: “Khoảng 80% chăng?”

Nghe được câu trả lời của cô, trong lòng cậu thấy có chút hưng phấn. Con số này chứng tỏ rằng thành công của cậu không còn xa tầm với nữa rồi. Cậu đột nhiên đổi hướng đi vào một con đường khá tối gần như không có người qua lại, thậm chí hai bên đường còn có rất nhiều căn nhà cũ kỹ mục nát và cũng chỉ có một vài cột đèn lẻ loi đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Lái xe vào đó được khoảng mười mét, cậu đỗ xe lại ở bên đường rồi bật đèn trong xe.

Đột nhiên xe dừng lại như vậy, nếu là người khác chắc hẳn sẽ thấy rất sợ hại, và cô cũng vậy. Nhưng vì người đang làm chuyện này là Tống Tử Việt nên cô vẫn thấy yên tâm hơn một chút, cô bình tĩnh hỏi cậu: “Sao đột nhiên lại dừng lại ở nơi tối tăm như này?”

Thấy cô không hề cảnh giác chút nào, cậu mỉm cười nói: “Cậu không sợ à?”

“Vì là cậu nên tôi không hề thấy sợ hãi chút nào.”

“Cảm ơn cậu vì đã tin tưởng tôi như vậy. Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với cậu thôi.” Cậu tháo dây an toàn ra rồi quay mặt sang nhìn cô: “Vậy 20% còn lại thì sao? Cậu không thích tôi, hay là vì tôi vẫn chưa đủ tốt?”

Ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên gương mặt nghiêm túc nhưng cũng đầy bất lực của cậu. Cô có thể nhìn thấy rõ cậu đang rất nóng lòng muốn được nghe câu trả lời của mình.

“Chính vì quá thích, nên tôi sợ sẽ làm liên lụy đến cậu, sợ sẽ mang lại ảnh hưởng xấu tới cho cậu, vì vậy tôi mới do dự. Cậu biết vì sao không? Bởi vì tôi rất nghèo, gia đình tôi cũng không khá giả. Thậm chí, tôi có thể hoàn thành xong chương trình học cấp ba cũng là do người khác tài trợ chi phí học tập cho, còn của em trai tôi là tiền bồi thường tử vong của ba tôi. Nếu thằng bé thi đỗ đại học chính quy, có thể sẽ đỡ được phần nào tiền học do được chính phủ tài trợ và khen thưởng, nhưng nếu không thi đỗ thì sao? Nếu học một trường đại học khác, chúng tôi chỉ có thể dựa vào chính mình, bởi vì không phải lúc nào cũng có thể chờ đợi người khác tới giúp đỡ. Tôi không muốn em trai mình phải chịu nhiều gánh nặng tài chính như tôi. Tôi muốn nó yên tâm đi học, còn về phần tiền nong, tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết. Như vậy, cuộc sống đại học của tôi ngoài học tập và kiếm tiền ra thì làm gì còn có thời gian để suy nghĩ những chuyện khác?” Cô cười tự giễu: “May mắn thay, ông trời cũng không quá bất công đối với tôi. Ông trời cho tôi một gương mặt ưa nhìn, tôi có thể làm người mẫu bán thời gian với mức thu nhập được coi là ổn định. Nhưng tôi cũng có một cái tật rất xấu, tuy là mệnh người hầu nhưng lại mắc bệnh công chúa, thích cái đẹp. Đôi khi những thứ tôi thích hơi đắt đối với tôi, nhưng tôi vẫn cố quyết tâm tiết kiệm bằng được để mua nó, dù có mất rất lâu đi chăng nữa. Tôi không bằng lòng tìm một thứ rẻ hơn, vừa tầm với mình hơn để thay thế. Cậu nói thử xem, cậu có sẵn lòng ở bên cạnh một người nghèo nhưng lại ham hư vinh như tôi không?”

Cậu chăm chú lắng nghe cô nói xong mới trả lời từng vấn đề một: “Cậu có biết ham hư vinh nghĩa là gì không? Hư vinh là đua đòi, là dùng một một thứ gì đó hư ảo để che đậy bản thân mình, nhưng cậu đâu có làm như vậy? Cậu rất bình thản, mặc dù điều kiện gia đình không tốt, nhưng cậu không hề che giấu nó, cậu vẫn luôn đối mặt với nó một cách thẳng thắn. Cậu học tập chăm chỉ, nỗ lực kiếm tiền và chăm lo cho cuộc sống. Cậu không bao giờ lợi dụng vẻ bề ngoài của mình để tìm một con đường tắt. Cậu từ chối sự cám dỗ của tiền bạc mà không tiếp tục làm gia sư cho một gia đình thối nát, cũng không vì mấy chai sữa chua mà lợi dụng lòng tốt của người khác. Còn về việc yêu cái đẹp, chẳng phải cô gái nào cũng yêu cái đẹp sao? Mọi cô gái đều có quyền chọn lựa những thứ mình thích, và cậu cũng vậy. Cậu nói những thứ cậu thích đều đắt tiền, nhưng cậu biết không, có rất nhiều người cũng chẳng buồn lựa chọn thứ khác như cậu, bởi vì ai cũng thích những thứ có chất lượng tốt cả. Thực ra tôi rất khâm phục điểm này của cậu, dù phải tiết kiệm rất lâu mới mua được thứ mình thích, nhưng cậu vẫn luôn chính trực, cậu không ăn trộm, không cướp giật. Nhưng tôi không hiểu tại sao cậu lại luôn tự gán cho mình cái mác ‘ham hư vinh’, tôi không cho phép cậu nói về bản thân như vậy đâu.”

Nghe cậu nói như vậy, trong lòng Hạ Thất Thất cảm thấy vô cùng ấm áp, khóe miệng cô dần cong lên: “Cậu nói chuyện giỏi thật đấy, nghe thật sướиɠ tai.”

Tống Tử Việt thầm nghĩ, tất thảy đều là những lời từ tận đáy lòng cậu, nhưng xem chừng vấn đề này vẫn chưa thể tìm ra được hướng giải quyết. Cậu nói tiếp: “Thành thật mà nói, nếu cậu sẵn lòng, tôi có thể giúp cậu và em trai cậu học xong đại học. Ngay cả khi tôi và cậu không quen biết nhau, thì tôi vẫn sẵn sàng giúp đỡ những người có chí tiến thủ như cậu. Ngặt nỗi, chúng ta lại quen biết nhau, mà tôi còn đang theo đuổi cậu nữa, nên chắc chắn cậu sẽ không bao giờ chịu nhận sự giúp đỡ của tôi đâu.”

“Đúng vậy, tôi muốn chúng ta có một mối quan hệ tình cảm lành mạnh, chứ không phải kiểu cậu bao nuôi tôi như thế. Nhỡ chẳng may khi chúng ta cãi nhau, những lời nói ra sẽ rất gay gắt. Với cả khi người nghèo và người giàu ở bên cạnh nhau, chắc chắn sẽ có rất nhiều lời ra tiếng vào ác ý đến từ người ngoài cuộc.”

Cô muốn toàn tâm trao đi tình yêu của mình cho cậu khi cô có đủ khả năng tự nuôi sống bản thân và không phải băn khoăn về bất cứ chuyện gì.

Thật khó để có thể tưởng tượng một cô gái trẻ như cô lại có thể nói ra những điều như vậy, chứng tỏ những năm vừa qua cô đã phải chịu rất những lời bàn tán không hay từ người khác. Cậu lo lắng nói: “Có phải cậu đã từng phải chịu rất nhiều lời công kích đúng không?”

Cô mỉm cười nhẹ, giống như chuyện này chẳng có gì đặc biệt lắm, mà giọng điệu của cô cũng rất bình tĩnh: “Đúng vậy, những năm qua phải nói là có rất nhiều lời như vậy. Người ta gọi chúng tôi là đồ bỏ đi, vu khống em trai tôi vì nhà chúng tôi nghèo. Hồi cấp ba, có một lần tôi nộp đơn xin học bổng, một số bạn cùng lớp đã nói rằng tôi không giống một đứa trẻ nhà nghèo, nói rằng tôi có quan hệ bất chính với giáo viên nên mới có cơ hội đó. Tôi đã phải đáp trả lại rằng, có cần tôi lấy giấy chứng tử của ba mẹ ra để chứng minh với họ rằng tôi xuất thân từ một gia đình nghèo khó không.”

Cô giống như đang kể lại một câu chuyện bình thường hàng ngày, nhưng từng lời từng chữ đều là những gì mà cô thực sự đã phải trải qua. Có lẽ vì đã xảy ra từ rất lâu và phải chịu đựng trong một thời gian dài, nên nỗi buồn cũng dần trở nên tĩnh lặng hơn.

Cậu từ nhỏ đã lớn lên trong cảnh được người khác đón ý và chiều chuộng, cậu chưa từng phải trải qua những chuyện đau buồn như vậy. Nhưng bây giờ, chuyện này lại xảy ra với người mà cậu thích. Nhìn cô gái xinh đẹp, lạc quan và tự tin trước mặt, nếu cô không nói ra thì chắc chắn mọi người sẽ nghĩ rằng cô là một nàng công chúa được sống trong cảnh nhung lụa.

Cậu tháo dây an toàn của cô ra, nhìn cô bằng ánh mắt đầy xót thương: “Tôi có thể ôm cậu được không? Chỉ là tôi thấy đau lòng cho cậu nên mới muốn ôm cậu mà thôi.”

Cô ngượng ngùng cong môi: “Được.”

Cô hơi nghiêng người về phía cậu. Cậu dang rộng vòng tay và nhẹ nhàng ôm cô, để cô tựa cằm vào vai mình: “Cậu đã biết vì sao tôi lại do dự chưa? Bởi vì khi đối mặt với cậu, tôi luôn cảm thấy tự ti và tổn thương, cũng sợ cậu sẽ thấy hối hận, vì người như cậu chắc chắn sẽ tìm được một cô gái ưu tú và có gia cảnh tốt hơn tôi.”

Cậu không những không buông cô ra mà còn ôm chặt hơn: “Vậy thì tôi cũng nói cho cậu biết, kể cả khi chúng ta có cãi nhau thì tôi cũng sẽ không bao giờ nói những lời cay nghiệt với cậu đâu, bởi sự giáo dục từ gia đình không cho phép tôi đối xử với một người tốt bụng như vậy. Cậu chỉ có gia cảnh hơi kém một chút, còn những mặt khác của cậu đều rất tốt, rất phù hợp với tôi. Tôi còn đang sợ cậu sẽ bị người khác cướp mất đấy.”

Cậu buông cô ra, quay lại trở lại với vấn đề tiền bạc: “Số tiền mà cậu kiếm được hiện giờ có đủ để nuôi sống cậu không?”

“Tất nhiên là có thể rồi. Một tháng đi chụp ảnh vài ngày kiếm được vài nghìn tệ, cộng thêm việc dạy tiếng Trung cho trẻ em nước ngoài cũng kiếm thêm được một nghìn tệ một tháng nữa, với cả shop online của tôi cũng đang dần có lãi. Theo xu hướng này thì một tháng tôi cũng phải kiếm được mấy nghìn. Sau này khi có thêm khách, chắc chắn sẽ kiếm thêm được nhiều hơn.” Cô tự hào kể về số tiền mà mình có thể kiếm được trong một tháng.

Cậu nghiêm túc lắng nghe cô nói, còn mỉm cười nhẹ nhõm trước thành quả của cô.

“Tôi thật ngốc nghếch phải không, trước mặt cậu lại nói đến chuyện kiếm vài nghìn tệ trong một tháng, bởi vì mấy nghìn đó đối với cậu chẳng là gì cả.” Sau đó, cô ngồi thẳng dậy, thắt lại dây an toàn rồi nói: “Về thôi, tôi buồn ngủ rồi.”

“Làm gì có chuyện cậu chỉ kiếm được mấy nghìn thôi, rồi sẽ có lúc thu nhập hàng tháng của cậu lên tới mấy chục nghìn lận.” Cậu tiến sát lại gần, bày ra gương mặt vô lại với cô, còn cười cà lơ với cô: “Nếu đầu của cậu đã nhẹ bớt và áp lực phải chịu cũng không còn quá lớn nữa, thì cậu đồng ý yêu tôi nhé?”

Cái ôm vừa rồi thực chất chỉ là một cái ôm đơn thuần giữa những người bạn với nhau, mang ý nghĩa là để an ủi, cả hai đều không có ý nghĩ gì khác cả. Nhưng bây giờ cậu lại tiến sát lại gần cô như vậy, còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở của nhau, nên trái tim cô không khỏi đập thình thịch, hai má cô cũng lập tức đỏ bừng. Bầu không khí trong xe lúc này vô cùng ái muội.

Cô phải mất vài giây mới có thể bình tĩnh trở lại được. Sau đó, cô giơ tay lên, lòng bàn tay cô chạm vào trán cậu và đẩy đầu cậu ra: “Sau sự cố gắng khuyên bảo của cậu ngày hôm nay thì khả năng cậu trở thành bạn trai của tôi đã tăng lên rồi đó. Chúc mừng cậu, hiện tại là 95% rồi.”

“Vậy thì cũng không khác 100% là mấy nhỉ?”

“Vẫn còn thiếu 5% nữa!”

“Vậy cậu có thể nói cho tôi biết còn thiếu 5% ở đâu nữa được không?”

Cô không trả lời câu hỏi của cậu mà uy hϊếp ngược lại cậu: “Mau đưa tôi về đi, nếu không sẽ chẳng phải là thiếu 5% đâu đấy.”

“Được rồi, được rồi, tôi nghe bà chủ hết.”

“Cạch” một tiếng, cậu thắt lại dây an toàn, lưng dựa vào ghế, ngửa đầu ra sau. Cậu nghiêng đầu nhìn Hạ Thất Thất, thầm thở dài: “Từ nhỏ đến lớn tôi muốn có gì là đều có được, muốn làm gì cũng đều thành công, ngoại trừ mình cậu. Đúng là thử thách lớn thật đấy.”

“…”

Chờ một chút thôi, chờ đến khi tôi có đủ tự tin để có thể tiến thêm một bước nữa nhé.