Em Đẹp Tựa Hạ Chí

Chương 14: “HAY LÀ CẬU VỀ NHÀ VỚI TÔI NHÉ?!”

Gió đêm mùa xuân thật ấm áp, rặng ngô đồng ở hai bên đường cũng bắt đầu xum xuê lá xanh. Đèn đường tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ len lỏi qua từng kẽ lá, kéo dài bóng dáng của một đôi nam nữ đang vừa đón gió ấm, vừa bước đi chầm chậm trên con đường.

Cô lấy chiếc bánh ngọt trong túi đồ ăn mà cậu vừa mới mua ra và hỏi: “Cậu có muốn ăn không?”

“Tôi không ăn đâu, tôi không thích ăn đồ quá ngọt.”

“Tôi lại rất thích đồ ngọt.” Cô vui vẻ bóc bánh ra ăn: “Vậy cậu thích ăn gì?”

“Tôi không có món yêu thích cụ thể nào, cũng không quá kén chọn trong việc ăn uống. Nhưng gia đình tôi lại rất hiếm khi ăn cay nên chắc là tôi không ăn được những món cay quá.”

“Tôi biết, mọi người ở đây có vẻ đều không thích ăn cay nên các món ăn không có vị gì mấy.”

“Đó là vì cậu chưa nếm thử món ăn Thượng Hải chính thống thôi. Đồ ăn trong canteen đã được điều chỉnh một chút để đáp ứng khẩu vị của sinh viên cả nước mà.”

“Vậy ư?” Cô mở to mắt nhìn cậu: “Tôi có thể thử đồ ăn chính thống ở đâu vậy?”

“Lần sau tôi sẽ dẫn cậu đi nhé.”

Sau đó, cậu lại hỏi tiếp: “Thế cậu thích và không thích món gì?”

“Tôi không thích thịt bò và thịt dê có mùi quá tanh, không thích ăn thịt mỡ, cà rốt, súp lơ xanh và rau mùi. Tôi cũng không thích ăn cả cháo trắng, trứng bắc thảo, đồ sống của Nhật Bản và những món kỳ lạ. Tôi thích ăn hải sản và những món cay cay một chút.” Cô thành thật liệt kê từng món ra một.

Cậu thở dài nói: “Cậu… Kén ăn thật đấy.”

Cô tự giễu: “Đúng vậy nhỉ. Mệnh người hầu nhưng lại mắc bệnh công chúa, nhiều người nói tôi như vậy lắm.”

“Chẳng trách cậu lại gầy như vậy. Hơi bất lịch sự một chút, nhưng tôi muốn hỏi cậu nặng bao nhiêu cân vậy?”

“Khoảng 47,5 cân.”

“Cậu cao bao nhiêu?”

“Hồi kiểm tra sức khỏe năm lớp 12 thì là 1m68.”

“Vậy thì cậu phải ăn nhiều hơn một chút đi. Chiều nay lúc chụp dây chuyền, tôi thấy xương quai xanh của cậu nhô lên khá cao đấy.”

Cô vặn lại: “Đại ca, của tôi được gọi là phập phồng quyến rũ đấy. Chẳng lẽ không đẹp sao?!”

Cậu chỉ khẽ cười mà không nói gì cả.

Nhưng trong lòng lại thầm tán đồng với cô.

Quãng đường này bình thường chỉ mất 20 phút nhưng bọn họ lại đi bộ mất hẳn 30 phút mới về tới nơi. Khi đứng dưới chân ký túc xá, cô cầm lại túi đựng quần áo và trang sức trong tay cậu rồi nói: “Tôi vào đây!”

“Ừ, cậu vào đi!”

Đi được vài bước, cô không kiềm lòng được mà quay lại nhìn cậu.

Cậu vẫn đang đứng đó nhìn cô, nhưng khi thấy cô quay lại nhìn mình, cậu liền nhân cơ hội mà trêu cô: “Sao vậy, không nỡ tạm biệt tôi à? Hay là cậu về nhà với tôi nhé?!”

“Ai… Ai muốn về nhà với cậu chứ!”

Cô ngượng ngùng vội vã rời đi, còn cậu đứng bên ngoài nhìn theo bóng lưng cô dưới ánh đèn dịu nhẹ, trên môi nở một nụ cười ngây ngô.



Những ngày sau đó, bất cứ khi nào có thời gian rảnh là bọn họ lại ra quán cafe mà bọn họ đã chụp vào ngày đầu tiên, bận rộn chỉnh sửa lại ảnh mẫu và lên kế hoạch cho ngày khai trương. Ngoài ra, bọn họ cũng đã tham khảo ý tưởng và rút kinh nghiệm từ các shop khác, dự kiến hai tuần nữa sẽ mở bán online.

Một ngày trước khi shop online khai trương, bọn họ vẫn chọn một góc trên tầng hai của quán cafe như mọi khi, nhưng lần này lại ngồi cạnh nhau ở chiếc bàn bên cạnh cửa kính sát trần. Có hai lý do cho sự thay đổi này chính là, thứ nhất, vị trí ngồi cách khá xa so với những vị khách ở đây nên sẽ không làm ảnh hưởng đến bọn họ. Thứ hai, vị trí này sẽ tiện cho cả cô và cậu trong việc trao đổi riêng hơn. Chủ quán và nhân viên quán cafe cũng đã quen mặt bọn họ nên mỗi ngày đều để dành riêng vị trí cho hai người.

Trong lúc đăng tải sản phẩm lên trang web, cô cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi. Cô tựa lưng vào cửa kính, tỏ vẻ lười biếng: “Cậu nghĩ tháng thứ nhất chúng ta sẽ thu về được bao nhiêu tiền?”

Tống Tử Việt vẫn đang nhìn chăm chú vào máy tính, cẩn thận xem xét lại cách bố trí trên web bán hàng, đáp: “Ít nhất cũng phải tháng thứ hai, thứ ba mới sinh lời được.”

“Chúng ta còn cần cả chi phí cho việc marketing, thu hút lượng truy cập và đối soát đơn nữa nhỉ?” Cô cũng đang lo lắng về cả những việc này nữa.

Khi đã xong việc, cậu đóng màn hình lại, dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực. Cậu nhắm mắt lại, khẽ đảo mắt để đôi mắt được nghỉ ngơi: “Bây giờ shop online đã đi vào hoạt động rồi, cậu phải thật chú ý đến các khâu tiếp theo nhé.”

“Ừ, thời gian qua cậu đã vất vả rồi.” Cô quan tâm đến “nhân viên” của mình như một bà chủ thực sự.

Cậu mở mắt ra nhìn cô: “Hai tháng nữa khả năng tôi sẽ rất bận.”

“Cậu phải làm gì sao?”

“Hai tháng nữa có giải bóng chuyền sinh viên, tôi bị Thịnh Ngưỡng kéo đi tham gia đội bóng chuyền của trường chúng ta.”

Về bộ môn bóng chuyền thì cả Tống Tử Việt, Thịnh Ngưỡng và Trọng Dã đều đã bắt đầu chơi từ khi còn học cấp hai, đặc biệt là Thịnh Ngưỡng.

Hạ Thất Thất rất ủng hộ việc cậu theo đuổi đam mê riêng của mình: “Sở thích của cậu phong phú thật đấy, chuyện gì cũng đều có thể làm tốt.”

“Thực ra tôi có thể làm nhiều thứ, nhưng không đến mức tinh thông như cậu nói đâu.”

“Vẫn còn thứ mà cậu không thể làm được á?” Cô đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Theo những gì tôi biết về cậu thì giỏi võ Sanda nè, cậu có thể bình tĩnh hạ gục được một tên biếи ŧɦái cao to và khỏe mạnh. Cậu còn biết cả chụp ảnh, cậu chụp giỏi đến nỗi còn giành được giải thưởng trong một cuộc thi. Cậu còn có năng khiếu thể thao và tham gia cả đội tuyển của trường nữa. Ngoài ra, để đỗ vào chuyên ngành mà cậu đang học thì chắc chắn điểm số của cậu cũng phải rất cao, chứng tỏ cậu phải học rất giỏi. Thực sự, đứng trước một người như cậu, tôi thấy mình chỉ nhỏ bé như một chú kiến.”

“Tôi không giỏi giang như cậu nói đâu, còn rất nhiều người giỏi hơn tôi mà.”

“Đúng, con cái đến từ những gia đình giàu có thường rất ưu tú, họ chú trọng đến việc học tập, có sở thích đa dạng và đầu óc thì thông minh sáng suốt.” Giọng điệu của cô dần dần trầm xuống. Đúng, sự chênh lệch này khiến cô thấy nản lòng vô cùng.

Sau khi đến đây, cảm giác đó của cô càng trở nên mãnh liệt hơn, bởi vì cô nhận ra hầu hết bạn học xung quanh mình đều xuất thân từ những gia đình có hoàn cảnh tốt. Bọn họ có sở thích đa dạng, cởi mở, hào phóng, không nóng vội cũng không thiếu kiên nhẫn, hơn nữa đều có học lực khá trở lên.

“Lời nói của cậu không sai, nhưng số lượng phú nhị đại chỉ thích chơi bời và phá phách cũng nhiều không kém đâu.”

Bởi vì gia đình Tống Tử Việt khá giàu có nên hầu hết những người bạn cùng lớp mà cậu tiếp xúc khi còn nhỏ cũng đều là những đứa trẻ xuất thân từ những gia đình khá giả. Một vài người trong số này được giáo dục rất tốt, thành thạo mọi thứ và học tập ở những ngôi trường danh giá trong và ngoài nước, nhưng cũng có một vài người tỏ ra bất cần đời, sa ngã và chỉ ăn chơi trác táng.

Mãi cho đến cấp ba và đại học thì bạn học xung quanh cậu mới xuất hiện những gương mặt đến từ những gia đình bình thường, nhưng bọn họ đều là những học sinh, sinh viên ưu tú được sàng lọc và chọn lựa thông qua các cuộc thi với thành tích học tập xuất sắc.

Nhưng từ trước đến nay cậu kết bạn chưa từng quá quan tâm đến xuất thân của họ, giàu cũng được mà nghèo cũng chẳng sao, cậu chỉ chú trọng đến tính cách và xem xét xem liệu mình có thể vui vẻ được với họ hay không.

“Nếu cậu không cố gắng thì có lẽ cái lần cùng nhau bắt đom đóm sẽ thực sự là lần cuối cùng chúng ta được gặp nhau đó.” Khẽ mỉm cười một cái, cậu thực sự cảm thấy rất may mắn: “May là cậu đã học tập rất chăm chỉ và không nản lòng nên chúng ta mới có thể gặp lại nhau tại đây.”

Cô thấp giọng lẩm bẩm: “Chắc hẳn cậu không biết trong những năm đó tôi chỉ biết mỗi học tập, học ngày học đêm không dám lơ là dù chỉ một giây phút nào đâu nhỉ.”

“Chính vì vậy nên bây giờ cậu mới có thể đứng ở đây, tất cả những gì chào đón cậu trong tương lai sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.”

“Tôi có cảm giác như cậu đang an ủi tôi ý nhỉ?”

“Nào có, nếu cậu tiếp tục cố gắng như hiện tại thì cuộc sống của cậu sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Cậu dừng lại một chút, bởi vì cậu cảm thấy những lời tiếp theo không nên nói ra khỏi miệng. Cậu sợ rằng cô sẽ lầm tưởng suy nghĩ của cậu rất nông cạn, nhưng để khiến cô tự tin hơn, cậu vẫn quyết định sẽ khen ngợi khía cạnh này của cô: “Thực tế thì, vẻ ngoài cũng mang lại lợi thế cho cậu đấy.”

Hạ Thất Thất khẽ cười, cậu không phải là người đầu tiên nói lời này với cô.

Nhưng cô cũng không vì vậy mà thể hiện nó ra, cũng không bao giờ chìm đắm vào nó.

Cô nói: “Đây chính là con dao hai lưỡi. Nó có thể mang lại lợi thế cho tôi, nhưng vào một lúc nào đó, chính nó cũng sẽ mang lại không ít rắc rối. Tôi vẫn cảm thấy chỉ có học tập mới giúp tôi tiến xa và vững vàng hơn.”

Đúng như cậu dự đoán, cô vẫn rất tỉnh táo khi không lấy đó làm lợi thế cho mình: “Nếu đã nghĩ như vậy thì dù sau này có gặp phải cám dỗ nào đi chăng nữa thì cậu vẫn phải giữ cho mình sự tỉnh táo đấy.”

Cô gật đầu: “Ừ, ừ.”

“Tôi không muốn nói với cậu quá nhiều về chuyện này đâu.” Cậu có hơi hối hận khi nói với cô về hoàn cảnh gia đình: “Chúng ta không nên lẫn lộn chuyện này với chuyện khác.”

Bây giờ không nên lẫn lộn, nhưng còn tương lai thì sao?

“Tôi cũng hy vọng là vậy.” Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình: “Tôi phải đi trước đây.”

“Phải đi rồi sao?” Cậu nói với giọng miễn cưỡng: “Không cùng ăn một bữa với nhau được à?”

“Pablo hẹn tôi cùng đi ăn tối.” Vì để cậu yên tâm nên cô đã nói thêm: “Không chỉ có một mình hai bọn tôi đâu, còn một vài bạn học khác nữa, ở ngay bên cạnh trường thôi nên cậu yên tâm nhé.”

“Thế thì được. Vậy cậu chú ý an toàn đó!”

Cô thu dọn đồ đạc xong liền đứng dậy và xách theo chiếc túi tote của mình. Cậu đột nhiên giữ túi của cô lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự trông mong: “Lần tới chúng ta gặp mặt nhau là khi nào vậy?”

Cô gỡ tay cậu ra rồi nói: “Cậu phải tập bóng chuyền, còn tôi thì bận học và điều hành shop online, chắc chúng ta sẽ không gặp nhau nhiều như dạo này đâu.”

Sau đó, cô xách túi rời đi mà không quay đầu lại nhìn cậu.

Cậu thầm nghĩ trong đầu: Cô gái này thật nhẫn tâm, xem ra cậu vẫn phải theo đuổi cô trước rồi xác nhận mối quan hệ, nếu không sẽ không có lý do nào để gặp nhau và phải dựa vào duyên phận mới gặp được mất.

Nhưng khuôn viên trường học rộng lớn như vậy, đến cố tình gặp mặt còn khó, huống chi là tình cờ gặp được nhau.



Tối hôm đó, cô đã trò chuyện trực tuyến với bạn bè quốc tế thông qua một ứng dụng trên điện thoại, đương nhiên là để luyện tập tiếng Anh. Nhưng trong lúc đang trò chuyện thì biểu tượng Taobao ở trên thanh tác vụ của máy tính cô đã nhấp nháy vài lần, nghĩa là có người đang hỏi thăm về sản phẩm của cô. Cô phấn khích đến nỗi lập tức ngừng trò chuyện với người bạn kia và đi tiếp vị khách của mình trước.

Khách hàng hỏi: [Shop có ở đó không?]

Hạ Thất Thất nhiệt tình đáp lại: [Có có, tôi đây!]

Khách hàng: [Tôi muốn mua một vài đôi khuyên tai và vòng tay cho bạn gái. Shop giới thiệu vài mẫu cho tôi nhé.]

Hạ Thất Thất: [Được được! Bạn gái của cậu thích màu gì, tone da của cô ấy như thế nào? Cả phong cách thường ngày nữa?]

Khách hàng: [Có vẻ là cô ấy thích màu tím nhạt, làn da rất trắng. Còn về phong cách thì tôi thấy khá ngọt ngào và dịu dàng.]

Hạ Thất Thất thầm nghĩ: Mình cũng thích màu tím nhạt, da thì chắc cũng được coi là khá trắng, phong cách thường ngày cũng giống như vị khách này nói. Chẳng lẽ bạn gái của vị khách này cũng giống mình sao?

Cô có hơi nghi ngờ một chút nhưng cũng không nhiều lắm, lập tức giới thiệu một vài mẫu hiện đang có sẵn.

Khách hàng: [Shop thích mẫu nào hơn? Tôi sẽ tin vào mắt nhìn của cậu.]

Hạ Thất Thất trả lời: [Tất cả sản phẩm được đăng tải trên web này đều được tôi lựa chọn rất cẩn thận, tất cả tôi đều thích.]

Khách hàng: [Vậy shop hãy gửi cho tôi một vài sản phẩm chủ đạo để tôi xem xét nhé.]

Hạ Thất Thất đã gửi những thứ mà cô thích nhất cho người kia.

Cô lại hỏi: [Bạn gái của cậu để kiểu tóc nào? Dài hay ngắn? Màu tóc là màu gì? Để tôi giới thiệu thêm cho.]

Khách hàng: [Dài, đen, cô ấy cũng hay uốn tóc nữa.]

Hạ Thất Thất lại nghĩ: Tóc mình cũng dài và đen, mà bình thường mình cũng hay uốn tóc bằng máy uốn.

Cô lại càng thấy nghi ngờ hơn, đây có lẽ là một người quen đang trêu chọc cô, hoặc là một ai đó thân thiết với cô. Cô nhìn xung quanh một vòng, ba người bạn của cô đều đang làm việc riêng. Trần Lộ đang đọc sách, Dương Tư Âm và Doanh Doanh thì đang cùng nhau xem một bộ phim của Anh. Bọn họ đều đang rất nhập tâm nên không thể là bọn họ được, vậy thì là ai nhỉ?

Cô chợt nghĩ tới có thể là Tống Tử Việt, nhưng chắc cậu không rảnh rỗi đến vậy đâu nhỉ?

2 phút sau, vị khách kia đã đặt hàng tất cả mười món mà cô đã giới thiệu, hơn nữa còn để tên người nhận là: Song.

Song = Tống? Cô khẳng định chắc chắn đây là Tống Tử Việt.

Cô lập tức cầm điện thoại lên, bấm vào Wechat, gửi cho cậu ảnh chụp màn hình tin nhắn đặt hàng và một tin nhắn thoại. Giọng của cô kéo dài, mức decibel trong giọng nói cũng cao hơn bình thường, ngoài ra còn mang theo cả sự tức giận trong đó: “Tống! Tử! Việt! Cậu! Bị! Điên! À!”

Ba cô gái còn lại trong ký túc xá đều quay sang nhìn cô, thầm nghĩ, tại sao cô lại đột nhiên mắng chửi người khác làm gì?

Hạ Thất Thất vội vàng xua tay, cười nói: “Các cậu cứ tiếp tục việc của mình đi, tớ và cậu ấy có chút ân oán cần giải quyết.”