Em Đẹp Tựa Hạ Chí

Chương 10: “CÔ ẤY KHÔNG PHẢI NGƯỜI NGOÀI.”

Quán bar rất rộng và được trang trí vô cùng bắt mắt. Nó được chia thành hai khu vực là trong nhà và ngoài trời. Ngay cả khi bây giờ đang là mùa đông đi chăng nữa thì cả khu vực bên trong lẫn bên ngoài đều không còn chỗ trống, chẳng trách lại phải đặt chỗ trước. Quán bar còn được chia thành nhiều khu nhỏ, bên trong là quầy bar và sàn nhảy, còn có cả khu để mọi người có thể uống rượu và tán gẫu với nhau; Còn bên ngoài chính là sân thượng với rất nhiều bàn ghế, đứng từ đó có thể nhìn thấy rất rõ toàn cảnh Bến Thượng Hải.

Ánh sáng tổng thể ở đây tương đối dễ chịu, từng loại đèn được bố trí rất phù hợp với từng khu vực khác nhau. Trên mỗi bàn đều có một chiếc đèn nhỏ với rất nhiều hình dạng, độ sáng vừa phải đủ để nhìn rõ gương mặt của những người ngồi cùng bàn.

Những người đến đây ăn mặc rất lịch sự và thời thượng. Đa phần các quý ông đều mặc rất chuẩn chỉnh với vest và giày da cùng với đầu tóc được vuốt keo gọn gàng. Còn các quý cô thì đều trang điểm xinh đẹp và khoác lên mình những bộ dạ tweed cùng với guốc hoặc là bốt.

Dương Tư Âm không khỏi phàn nàn khi nhìn chiếc áo lông vũ thùng thình cùng với đôi bốt đi tuyết của mình: “Người ta cởϊ áσ khoác ra là áo croptop và váy ngắn, còn chúng ta cởi ra là áo len và quần dài.”

Nhìn xung quanh thì chỉ có mình Đới Vọng Tinh là ăn mặc chỉnh tề, đầu tóc rõ ràng còn được tạo kiểu cẩn thận. Quý Ninh và Tô Họa cũng trang điểm chỉn chu hơn so với ba cô gái. Còn những người còn lại đều trông khá giản dị và đậm chất sinh viên trong những bộ quần áo phong cách thể thao.

Tống Tử Việt và Thịnh Ngưỡng quay sang cà khịa Đới Vọng Tinh: “Bảo sao hôm nay lão Đới lại ăn mặc nhân mô cẩu dạng như vậy [1]”

“Chẳng dặn dò chúng ta trước gì cả, như là sợ chúng ta cướp đi mất hào quang của nó ý. Lát nữa tao phải đánh nó một trận mới được.” Thịnh Ngưỡng phụ họa.

Hạ Thất Thất cẩn thận quan sát biểu cảm của những người xung quanh. Tống Tử Việt và Thịnh Ngưỡng trông khá điềm tĩnh, trong khi Dương Tư Âm lại đầy vẻ tò mò, còn Trần Lộ thì khá dè dặt và sợ sệt.

Bởi vì Tống Tử Việt và Thịnh Ngưỡng từ khi sinh ra đã mang trong mình sự tự tin ngút trời; Dương Tư Âm cũng vậy, chỉ là cô ấy được ba mẹ bao bọc quá mức, và đây cũng là lần đầu tiên cô ấy đến một thành phố khác; Còn cô và Trần Lộ thì không giống vậy, bọn họ không có ba mẹ chức cao vọng trọng, trước giờ cũng chưa từng đi đến những nơi thế này. Các cô đối với thế giới bên ngoài có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả.

Đới Vọng Tinh ra đón bọn họ rất nhiệt tình. Cậu ấy dẫn bọn họ đi về phía góc trong cùng của quán bar, nơi có một chiếc bàn dài được ngăn cách với xung quanh bởi hai tấm bình phong. Đằng sau bọn họ còn có một vách kính với tầm nhìn rất thoáng đãng, bọn họ có thể nhìn thấy sông Hoàng Phố ở phía bên dưới.

Hạ Thất Thất, Dương Tư Âm và Trần Lộ ngồi quay lưng về phía vách kính, Tống Tử Việt và Tăng Dịch Minh cũng lần lượt ngồi xuống cạnh Hạ Thất Thất và Trần Lộ. Đối diện ba cô gái chính là Tô Họa, Quý Ninh và Thịnh Ngưỡng. Còn Đới Vọng Tinh thì tiện đâu ngồi đấy vì còn phải chạy đi chạy lại.

Hạ Thất Thất chống khuỷu tay lên lưng ghế day day thái dương. Cô nghiêng đầu nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa sổ đến ngẩn người, đầu óc cũng dần trở nên trống rỗng.

Đới Vọng Tinh rất hào hứng nói chuyện với mọi người. Nhìn thấy cô đang ngẩn ngơ, cậu ấy đã đẩy thực đơn về phía cô và nói: “Này này này, người đẹp, cậu đang nhìn gì vậy! Mau gọi món đi, đêm nay tôi mời, đừng bỏ lỡ cơ hội!”

Hạ Thất Thất nhìn lướt qua thực đơn, trên đó có cả tiếng Trung và tiếng Anh, nhưng chẳng có món nào là cô đã từng thử qua, chưa kể đến các loại rượu còn có tên rất lạ. Cô nhìn giá của chúng, một dãy số thật dài. Hạ Thất Thất đẩy thực đơn trở lại: “Cậu hay tới đây thì cậu gọi đi!”

Quý Ninh xen vào: “Cậu đã từng thử những thứ này chưa?”

Hạ Thất Thất bình tĩnh trả lời: “Tôi chưa!”

Dương Tư Âm, Trần Lộ và Tăng Dịch Minh cũng lần lượt lặp lại: “Tôi cũng vậy!”

Tô Họa cũng đưa lại thực đơn cho Đới Vọng Tinh: “Tôi cũng vậy, cậu gọi món đi!”

Nghe đến đây, Hạ Thất Thất cũng có cái nhìn kỹ càng hơn về Tô Họa. Cô ấy giống hệt như cái tên của bản thân, xinh đẹp như nhân vật trên tranh vẽ, tính cách khá lạnh nhạt, tương đối ít nói và có vẻ là một người mang trong mình rất nhiều ẩn tình khó nói.

Tô Họa liếc nhìn Tống Tử Việt: “Tống Tử Việt, cậu không định giới thiệu với bọn tôi sao?”

Hạ Thất Thất nghe xong liền giới thiệu bản thân trước: “Xin chào, tôi là Hạ Thất Thất.”

Dương Tư m: “Tôi là Dương Tư Âm.”

Trần Lộ: “Trần Lộ.”

Dần dần, câu trả lời của người sau lại ngắn hơn người trước một chút.

Tô Họa: “Tôi là Tô Họa, hiện đang là sinh viên của Học viện Hý Kịch. Tôi là bạn học cấp ba của Tống Tử Việt và Thịnh Ngưỡng.”

Đới Vọng Tinh và Tăng Dịch Minh không học cùng trường cấp ba với bọn họ, còn Quý Ninh và Tống Tử Việt thì là bạn cùng trường khác lớp của nhau.

Thì ra cô ấy là sinh viên của Học viện Hý Kịch, Hạ Thất Thất không chút ngại ngùng mà khen ngợi: “Chẳng trách cậu lại xinh đẹp như vậy!”

Cũng không ngờ cô lại có cái miệng ngọt ngào như vậy, Tô Họa cười nói: “Cậu cũng rất xinh đẹp, là một mỹ nhân hiếm có.” Nói đến đây, Tô Họa lại liếc nhìn Tống Tử Việt.

Hạ Thất Thất: “Tớ nói thật đấy!”

Tô Họa: “Tớ cũng có thổi phồng cậu đâu!”

“Cậu đang học diễn xuất à?” Sinh viên Học viện Hý Kịch, lại còn xinh đẹp như vậy, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hạ Thất Thất chính là cô ấy đang học diễn xuất.

Tống Tử Việt trả lời thay cô ấy: “Tô Họa đang học múa rối!”

Hạ Thất Thất và Trần Lộ đều rất ngạc nhiên khi biết cô ấy đang học múa rối. Trần Lộ nói với Hạ Thất Thất: “Chẳng phải khi còn nhỏ chúng ta cũng thường hay được xem kịch rối mỗi ngày sao?”

“Đúng vậy, nó còn được gọi là kịch rối!” Tô Họa nhìn Hạ Thất Thất và Trần Lộ: “Vậy là các cậu cũng có hiểu về nó sao?”

Hạ Thất Thất: “Chỉ một chút thôi, nhưng tớ thấy nó rất khó. Cậu có thể kiên trì được như vậy, thực sự rất giỏi đấy.”

Tô Họa liếc nhìn những người xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói với Hạ Thất Thất: “Lát nữa chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện riêng nhé!”

Hạ Thất Thất mỉm cười với cô ấy: “Được!”

Hạ Thất Thất ghé vào tai Tống Tử Việt nói thầm: “Cô bạn này của cậu được đấy!”

“Tại sao cậu lại nói với tôi?” Tống Tử Việt huých nhẹ vào vai Hạ Thất Thất: “Đừng có mà tưởng bở!”

Trên mặt Hạ Thất Thất lộ ra vẻ tò mò, cô thấp giọng hỏi: “Cậu thích cô ấy à?”

“Tôi bắt đầu hoài nghi trong đầu cậu chỉ toàn là nước đấy.” Tống Tử Việt nói không nên lời. Tôi thích ai chẳng lẽ cậu không nhận ra sao?

Đối với cô ngốc Hạ Thất Thất này thì chỉ có cách chọc tức cô mà thôi: “Sao tôi và cậu có thể được nhận vào cùng một trường nhỉ?”

“Chứng tỏ là mực.” Hạ Thất Thất phản bác.

Tống Tử Việt: “Nước thải!”

Hạ Thất Thất: “Mực!”

Thịnh Ngưỡng: “Thôi, thôi, hai cậu đừng cãi nhau nữa, dù là gì thì cũng là nước mà!”

Tống Tử Việt và Hạ Thất Thất đồng thanh nói: “Cậu/Mày mới là nước ý!!”

Thịnh Ngưỡng tự nhiên nằm không cũng trúng đạn: “A Việt, tao bị trúng đạn rồi, như này chính là tai nạn lao động đó.”

Tống Tử Việt: “…”

“Tô Họa đã giới thiệu, Tăng Dịch Minh đã giới thiệu, Đới Vọng tinh cũng đã giới thiệu.” Dương Tư Âm nhìn Quý Ninh bằng ánh mắt trìu mến: “Chúng ta vẫn còn một đại mỹ nữ nữa!”

“Xin chào, Quý Ninh.” Quý Ninh mỉm cười đáp lại, nhưng nụ cười trên môi chỉ xuất hiện đúng một giây rồi lập tức biến mất.

Hạ Thất Thất vốn định chào hỏi mấy câu với cô gái này, nhưng cô có cảm giác cô nàng này rất kiêu ngạo và không có hứng thú với những người mà mình không tiếp xúc lâu dài, mà cũng chẳng hiểu sao cô lại thấy trông cô gái này rất quen.

“Cậu đã từng nhìn thấy cô ấy rồi đấy, là người trong bức ảnh mà ngày hôm đó tôi đã cho cậu xem qua.” Tống Tử Việt nói với Hạ Thất Thất.

Hạ Thất Thất mỉm cười nói: “Ừ.”

“Tại sao cậu lại cho người khác xem ảnh chụp chung của chúng ta?” Quý Ninh nói với Tống Tử Việt bằng tiếng Thượng Hải, trong giọng nói có chút gì đó nũng nịu, cũng mang theo cả chất vấn nữa.

“Tôi cho cậu ấy xem rất nhiều ảnh chụp, không phải chỉ có mỗi bức ảnh đó.” Tống Tử Việt trả lời bằng tiếng phổ thông với giọng điệu bình tĩnh hơn: “Nếu cậu thấy phiền thì tôi sẽ xóa bức ảnh đó đi.”

Quý Ninh tức giận đến mức nói không nên lời.

Cũng chẳng còn cách nào khác, bởi vì người là do Đới Vọng Tinh mời tới, nên cậu ấy đành phải ra mặt hòa giải: “Không phải chỉ là ảnh chụp chung thôi sao, tôi cũng xem qua rồi, chẳng phải là ảnh thân mật gì đâu.”

Lúc này, người phục vụ mang rượu đến. Có rất nhiều loại rượu khác nhau được đựng trong những chiếc ly trong suốt với đủ loại hình dạng, ngoài ra còn có một vài chai rượu khác chưa được mở nắp. Bên cạnh ly rượu là những đĩa đồ ăn vặt được sắp xếp rất độc đáo. Đến cả những miếng gà viên trông rất bình thường cũng được xếp gọn gàng trong một chiếc giỏ tre nhỏ. Bên trong giỏ tre còn được điểm xuyết một vài bông hoa nhỏ màu hồng nhạt, đẹp mắt đến mức khiến cho người ta có cảm giác không nỡ ăn những miếng gà này.

Tống Tử Việt cầm ly Fruit Punch lên trước rồi đặt xuống trước mắt Tô Họa: “Hay là cậu uống cái này đi? Nó không có cồn đâu.”

Tô Họa mỉm cười gật đầu với gợi ý của cậu.

Sau đó, cậu quay đầu sang bên cạnh, nhìn Hạ Thất Thất bằng ánh mắt đặc biệt dịu dàng: “Thực ra tôi cũng không muốn để cậu uống rượu đâu, nhưng nếu cậu muốn thử thì cũng được thôi.”

Hạ Thất Thất: “Vậy tại sao cậu lại để Tô Họa uống ly không có cồn, còn bọn tôi thì thế nào cũng được?”

Cô nhắc đến hai chữ “bọn tôi” là bao gồm cả Dương Tư Âm và Trần Lộ.

Tống Tử Việt nhất thời nghẹn lời, cậu không biết phải giải thích như thế nào.

Tô Họa thầm nghĩ, chẳng nhẽ cô gái này đang ăn giấm vì mình sao. Vì cái suy nghĩ đó mà ngụm Fruit Punch trong miệng cô ấy suýt thì ho ra ngoài, cô ấy vội vàng giải thích: “Bởi vì cậu ấy có thể đưa cậu về trường học, còn tớ thì không, cho nên tớ không được uống say. Lát nữa tớ phải tự về một mình đó!”

Hạ Thất Thất nhìn Đới Vọng Tinh và những người còn lại, bọn họ cũng đã bắt đầu uống rượu rồi, xem chừng không thể trông chờ gì được vào bọn họ cả.

Trần Lộ nhìn những ly rượu đủ màu sắc trước mặt đến hoa cả mắt. Cô ấy chưa từng tiếp xúc với chúng trước đây nên đã chọn ly Long Island Iced Tea có màu cam trông khá bắt mắt. Cô ấy không biết rằng độ cồn trong ly Long Island Iced Tea này lại rất cao, mà Tăng Dịch Minh cũng không mấy khi tham gia kiểu tiệc như này nên không thể đưa ra bất kỳ gợi ý nào cho cô ấy.

Lúc này, Quý Ninh nhướng mày nhìn Trần Lộ, khẽ “hừ” một tiếng đầy giễu cợt, sau đó còn nói với cô ấy bằng tiếng Thượng Hải: “Này, người nhà quê, uống ly đấy xong là không tìm được đường về đâu đó.”

Hạ Thất Thất tuy là người ngoại tỉnh, nhưng cô cũng thường xuyên được nghe những người Thượng Hải xung quanh nói tiếng Thượng Hải. Hơn nữa, năng lực học tập của cô rất tốt, nên hiện tại cô cũng có thể hiểu được ít nhiều tiếng Thượng Hải, chẳng hạn như câu nói vừa rồi của Quý Ninh.

Tăng Dịch Minh có hơi bực bội, cậu ấy lên tiếng: “Quý Ninh, cậu nói chuyện kiểu gì đấy?”

Dương Tư Âm cũng nghe hiểu được mấy chữ người nhà quê nên đã đáp trả: “Ai da, người thành phố ghê gớm thật đấy.”

Cơn tức giận trong cô đã xâm chiếm cả cõi lòng, nhưng trước mặt mọi người, trên mặt cô không hề lộ ra bất cứ biểu hiện bực dọc nào cả, sắc mặt cô thực sự rất bình tĩnh. Nhưng người đang bị bắt nạt lại chính là bạn thân của cô, cô không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được. Trần Lộ là một cô gái hiền lành, nếu Hạ Thất Thất không đáp trả giúp cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ im lặng nuốt nó vào trong lòng và chịu đựng nó trong một thời gian dài. Chính vì vậy, cô cũng chọn một ly Long Island Iced Tea giống của Trần Lộ, nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói: “Mãi mới được làm người lớn, uống chút rượu có sao đâu?”

Sau đó, Hạ Thất Thất không cam lòng chịu yếu thế mà khẽ mỉm cười. Cô đã nói ra một câu mà có lẽ cả đời này Quý Ninh không thể nào quên được: “Tôi cảm thấy, một người khiêm tốn, lịch sự và thân thiện như Tống Tử Việt chắc sẽ thấy chướng mắt với những người vô lý và tự cho mình là đúng phải không nhỉ?”

Hơn thua chẳng kém gì ai cả!

Mọi người ở đây đều chỉ dám thầm cười trộm, có mình Dương Tư Âm là cười to nhất.

Quý Ninh tức giận phản bác lại cô: “Còn người như cậu có gì để tôi phải tôn trọng hả?”

Ba mẹ Quý Ninh và ba mẹ Tống Tử Việt có quen biết nhau, đặc biệt mẹ cậu còn rất thích Quý Ninh. Vì mối quan hệ giữa hai gia đình nên Tống Tử Việt không muốn xảy ra xung đột lớn gì với Quý Ninh và vẫn luôn kiên nhẫn với cô nàng này.

Lần này, Tống Tử Việt rất muốn phản bác lại, nhưng cậu còn chưa kịp lên tiếng thì Hạ Thất Thất đã ngăn cậu lại. Hạ Thất Thất không muốn để Tống Tử Việt phải khó xử nên cô đã nháy mắt với cậu một cái, ý muốn nói cô có thể tự xử lý được. Sau đó, cô nói với Quý Ninh: “Tôi sống không phải để làm hài lòng bất kỳ ai cả.”

Quý Ninh vô cùng tức giận, bắt đầu công kích trực diện cô: “Nhìn ba người các cậu đi, trông quê mùa như này thì có tư cách quái gì để tới nơi này hả?”

Tống Tử Việt không thể ngồi yên được nữa, cậu cũng đang rất tức giận, nhưng lại phải cố gắng để giữ giọng điệu bình tĩnh nhất có thể: “Quý Ninh, thế là đủ rồi đấy, cậu có thể bớt tiểu thư một chút được không? Chắc chú Quý không dạy cậu như vậy đâu nhỉ?”

“Tại sao cậu lại nói giúp người ngoài?” Quý Ninh chất vấn cậu.

“Cô ấy không phải người ngoài.” Tống Tử Việt khẳng định chắc nịch.

Chỉ một câu “Cô ấy không phải người ngoài” này thôi cũng đủ làm cơn tức giận trong Quý Ninh không thể nguôi ngoai rồi.

Dương Tư Âm cũng bực bội không thể nuốt trôi được cục tức này, sức chịu đựng của cô ấy đã đến giới hạn, nên trước khi cô ta rời đi, cô ấy đã nói: “Này, đây cũng chỉ là một nơi để giải trí thôi, người như cậu có thể tới đây, tại sao bọn tôi lại không thể tới chứ.”

Quý Ninh không thể phản bác lại được nữa, mặt cô ta tối sầm lại như bánh than. Cô ta mặc áo khoác vào rồi xách chiếc túi hàng hiệu có logo to đùng ở đằng trước, vùng vằng bỏ đi.

Không ai cản cô ta lại, chỉ để mặc cho cô ta rời đi.

Tăng Dịch Minh trách Đới Vọng Tinh: “Ai bảo mày gọi cô nàng đó tới đây làm gì?”

Đới Vọng Tinh vô tội nói: “Tao thấy bình thường cô ấy đi với chúng ta có như thế này đâu!”

Hạ Thất Thất cúi đầu khẽ cười một tiếng. Cô đã từng gặp loại người như Quý Ninh rất nhiều lần, cũng đã từng phải chịu đủ loại ánh mắt lạnh lùng của những người như vậy đối với mình. Bởi vì trên đời này tồn tại rất nhiều người a dua nịnh hót nếu gặp người có địa vị cao hơn mình, sẽ tỏ ra bình thường với những người có địa vị bằng mình, còn với những người có địa vị thấp hơn thì sẽ buông lời mỉa mai và châm biếm bọn họ.

Tống Tử Việt cũng cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Xin lỗi cậu!”

“Cậu không cần phải xin lỗi tôi đâu, cũng chẳng có tổn thất gì cả, ngược lại người bị khó xử là cậu đấy.” Hạ Thất Thất đột nhiên ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tống Tử Việt: “Chẳng phải cậu đã từng nói lúc nào cần mạnh mẽ cứ mạnh mẽ, còn lúc nào phải yếu đuối thì hãy yếu đuối còn gì. Vừa rồi xem như tôi đã làm được, phải không?”

“Đúng, tất nhiên rồi!”

Hai người nhìn nhau rồi cùng mỉm cười, ánh mắt của bọn họ nhìn đối phương tràn ngập cảm xúc khó tả, là kiểu cảm xúc không thể kìm nén và khống chế được.

———

[1] Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.