Em Đẹp Tựa Hạ Chí

Chương 6: TÔI CÓ THỂ LẠNH LÙNG DẠY DỖ TÊN ᗷiếи Ŧɦái, NHƯNG VỚI CẬU THÌ KHÔNG

Buổi chiều, hai người chuyển địa điểm chụp hình sang khu vực Bến Thượng Hải. Tống Tử Việt đã đưa cô đến trung tâm thương mại gần đó vì cô muốn vào nhà vệ sinh để thay đồ.

Khi đến bên ngoài nhà vệ sinh, cậu đưa túi quần áo trên tay cho cô: “Tôi đợi cậu ở ngoài này.”

“Được.” Cô nhận lấy quần áo rồi đi vào trong.

Lúc này, khu vực nhà vệ sinh có rất ít người qua lại, cô vừa mới bước vào được một lúc thì có một người mặc váy hoa nhí, tóc mái trước trán rất dày còn tóc đằng sau được uốn xoăn để xõa dài trên lưng, cúi gằm mặt đi theo vào. Dáng người của người này khó có thể nhìn thấy ở một cô gái bình thường, bởi chẳng có cô gái nào lại có thân hình vạm vỡ như vậy. Tống Tử Việt nhìn theo bóng dáng của người này, tự cảm thấy có gì đó sai sai. Trong đầu cậu chợt nảy sinh một suy nghĩ —— Có khi nào người này là nam giới không, nhưng cậu cũng không dám chắc chắn, sợ nhỡ gây ra hiểu lầm không đáng có. Với cả người này cũng đã đi vào nhà vệ sinh nữ rồi, cậu không thể nào chạy theo vào trong để xác nhận được.

Để đảm bảo an toàn, cậu đã gọi điện cho Hạ Thất Thất và bảo cô đừng thay quần áo vội mà hãy ra ngoài trước.

Hạ Thất Thất nghe lời cậu mà đi ra ngoài, khi ra cô vẫn luôn nhìn vào trong nhà vệ sinh, sau đó quay lại nói với Tống Tử Việt: “Tôi cảm thấy người vừa đi vào có gì đó không ổn.”

“Cậu cũng thấy vậy sao!”

“Tôi muốn quay lại kiểm chứng thử xem.”

Hạ Thất Thất quay người muốn đi vào nhà vệ sinh lần nữa, nhưng Tống Tử Việt đã giữ cô lại và nói: “Chờ một chút, nếu thực sự người đó là nam giới thì một mình cậu đi vào sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta đi tìm thêm nhân viên của trung tâm thương mại rồi hẵng vào trong đó.”

Nhưng cậu vừa mới dứt lời thì người kia lại cầm điện thoại trong tay bước ra, hậm hực nhìn Tống Tử Việt và Hạ Thất Thất. Sau đó, hắn ta như chột dạ mà quay mặt đi, sải bước thật nhanh về phía trước.

Tống Tử Việt ra hiệu cho Hạ Thất Thất, hai người lập tức đi theo hắn ta. Thấy bọn họ đuổi theo mình, người kia càng thêm hoảng sợ mà bỏ chạy. Tống Tử Việt càng thêm chắc chắn đó là tên biếи ŧɦái. Cậu chạy phăm phăm đuổi theo hắn ta, lập tức giật lấy bộ tóc giả của hắn, quả nhiên là nam giới. Tên biếи ŧɦái cũng mặc kệ bộ tóc giả của mình, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng trốn thoát. Tống Tử Việt đuổi kịp rồi choàng tay qua cổ tóm lấy tên biếи ŧɦái từ phía sau, hắn muốn cắn tay cậu, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị Tống Tử Việt kéo ngửa ra sau. Đầu của tên biếи ŧɦái bị kéo giật ngược trở lại, cậu lập tức nhân cơ hội mà khóa chặt tay hắn rồi ấn hắn xuống đất. Một đầu gối của Tống Tử Việt chống lên lưng tên biếи ŧɦái, hai tay cậu giữ chặt tay hắn, tên biếи ŧɦái cố vùng vẫy nhưng không thể.

Tống Tử Việt nói với tên biếи ŧɦái: “Xem anh còn chạy được đi đâu!”

Tên biếи ŧɦái nói: “Sao lại bắt tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

Để chắc chắn đây là tên biếи ŧɦái, Hạ Thất Thất đã cầm điện thoại của hắn lên. Điện thoại không được khóa mã nên cô có thể dễ dàng mở nó ra. Cô bấm vào album ảnh, quả nhiên đều là những hình ảnh nhạy cảm của các cô gái ngây thơ. Số lượng phải đến hàng trăm tấm, thật khiến người ta thấy phẫn nộ.

Hạ Thất Thất tức giận đá mạnh vào người hắn ta: “Tên biếи ŧɦái đáng chết!”

Sau đó, cô đi gọi nhân viên của trung tâm thương mại tới để khống chế hắn, cũng gọi cho cả cảnh sát tới và giao cho bọn họ bằng chứng phạm tội của tên này.

Xong việc, cả hai cùng quay trở lại nhà vệ sinh và rửa tay rất nhiều lần, dường như bọn họ không muốn bị ô uế bởi mùi hôi thối của tên biếи ŧɦái.

Sau khi đi ra, Tống Tử Việt hỏi Hạ Thất Thất: “Tên đó không chụp ảnh cậu chứ?”

Hạ Thất Thất lắc đầu: “Không, lúc đó tôi không đi vệ sinh hay thay quần áo, cậu bảo tôi đi ra ngoài nên tôi đã ra luôn.”

Tống Tử Việt hít sâu một hơi rồi thả lỏng người. Mặc dù tên biếи ŧɦái đã bị bắt giữ, nhưng cậu vẫn thấy lo lắng về việc cô có bị chụp trộm hay không. Dù chỉ có một người nhìn thấy thôi cậu cũng đủ thấy bất an rồi.

Hạ Thất Thất: “Hình như cậu đã từng học võ trước đây sao?”

Tống Tử Việt trêu cô: “Ừ, tôi xuất thân từ Thiếu Lâm Tự đấy.”

Hạ Thất Thất nhìn cậu bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Hai mắt cô mở to, ngây thơ hỏi: “Thật à?”

Cô chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, nhưng chẳng phải Thiếu Lâm Tự rất hay xuất hiện trong các bộ phim Hongkong hay sao, chưa kể đến việc các chàng trai Thiếu Lâm Tự còn rất rất lợi hại!

Cậu không muốn trêu cô nữa nên chỉ nhún vai: “Làm cậu thất vọng rồi. Tôi chỉ học Sanda và tự vệ trong nhiều năm thôi.”

“Như vậy cũng là tuyệt lắm rồi, không ngờ cậu lại giỏi đến vậy đấy!” Cô không tiếc lời khen ngợi cậu.

Sau khi chụp hình xong vào buổi chiều, Hạ Thất Thất không muốn hưởng lợi không công từ cậu nên đã quyết định sẽ mời cậu ăn cơm tối, bởi dù sao cậu cũng đã mời cô bữa trưa rồi. Tống Tử Việt chấp nhận lời mời của cô, nói rằng cậu muốn ăn McDonald’s, nên cả hai đã cùng tới một cửa hàng McDonald’s ở gần đó để ăn tối.

Ăn tối xong thì cũng đã muộn, Hạ Thất Thất chợt cảm thấy nhạt miệng. Cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ nơi McDonald’s bán kem ốc quế, trên đó viết “Cái thứ hai giảm một nửa”. Một cái là 4 tệ, hai cái thì chỉ còn 6 tệ. Cô do dự không biết nên mua một hay hai cái, bởi vì cô không chắc Tống Tử Việt có thích ăn đồ ngọt hay không. Cô quay sang hỏi cậu ở bên cạnh: “Cậu có ăn kem ốc quế không?”

Tống Tử Việt đoán được suy nghĩ của cô, còn không phải vì thèm ăn nên cô mới tìm một người nào đó để cùng chia sẻ cái thứ hai sao.

Thay vì trực tiếp trả lời cô, cậu đã đi thẳng tới cửa sổ đó và mua hai chiếc kem ốc quế cùng một cốc kem to.

Cậu chỉ giữ lại một chiếc ốc quế cho mình, còn chiếc còn lại và cốc kem vị việt quất thì cậu đưa cho Hạ Thất Thất: “Một chiếc ngọt, một chiếc chua, cậu thử cả hai xem.”

Cô vui vẻ nhận lấy kem từ trong tay cậu: “Cảm ơn cậu, lần sau tôi sẽ mời lại cậu nhé!”

Cũng được, có tới có lui, duyên phận giữa hai người sẽ không bị đứt đoạn.

Hai người cùng đi dạo đến đường Trung Sơn vì muốn cùng đi xe đạp công cộng đến ga tàu điện ngầm.

Những tòa nhà theo phong cách châu Âu ở hai bên đường càng thêm rực rỡ dưới ánh đèn, chúng giống hệt những bức tường được làm bằng vàng, rất uy nghiêm. Ngã tư đường đông đúc người qua lại, đích đến mà mọi người đều hướng tới chính là đài quan sát Bến Thượng Hải ở phía đối diện. Về Bến Thượng Hải này, với tư cách là dân bản địa, cậu không thường đến đây trong mấy năm qua, cùng lắm chỉ đến để ăn uống. Còn với cô, đây lại là nơi mà cô đã làm công việc phục vụ bàn trong kỳ nghỉ hè vừa rồi. Ngoài ra, vào mỗi sáng sớm, cô đều đến đây để chạy bộ và tận hưởng gió sông Hoàng Phố, cho nên giờ đây cô cũng chẳng còn cảm thấy quá bỡ ngỡ và choáng váng như lần đầu tiên nữa.

Hai người đều không có hứng thú, chỉ muốn về sớm một chút để nghỉ ngơi. Tống Tử Việt nói muốn đi vệ sinh nên cô đã đứng tại chỗ ăn kem đợi cậu quay lại. Một hồi lâu sau, cậu đi mãi vẫn chưa thấy về, cô lẩm bẩm: “Tên này chắc sẽ không vứt mình lại mà về trước chứ? Trông cậu ta đâu có giống một người không đáng tin cậy đâu nhỉ!”

Cô lấy điện thoại trong túi ra định gọi cho cậu. Cái thìa được cô ngậm ở trong miệng, còn tay trái thì cầm cốc kem. Ngón áp út và ngón út của cô cố mở chiếc túi tote bên cạnh ra, tay phải của cô lục tìm chiếc điện thoại trong túi. Khi cô chạm được vào chiếc điện thoại thì cũng là lúc có ai đó ở đằng sau vỗ nhẹ vào lưng cô và nói “Này!”

Vì đột nhiên có người vỗ vào lưng như vậy nên cô đã bị giật mình, bàn tay cầm cốc kem vốn không quá chặt khẽ run lên. Cô không cẩn thận mà buông tay ra nên cốc kem đã trực tiếp rơi xuống đất, ngoài ra còn có chút kem đã bị tan chảy sóng sánh ra chiếc túi tote của cô. Cô tức giận quay đầu lại xem thủ phạm là ai. Khi nhìn thấy chính là cậu, giọng nói của cô đã tăng thêm mấy decibel nữa: “Tống Tử Việt!!!”

Cô giơ tay định đánh cậu, nhưng Tống Tử Việt đã né tránh được, hơn nữa còn vô thức chạy về phía trước để không bị đánh. Thỉnh thoảng cậu lại quay đầu nhìn cô, trên mặt nở nụ cười cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi!”

Thấy mình không thể đuổi kịp cậu, Hạ Thất Thất cúi người xuống lấy tay ôm bụng, giả vờ như mình đang bị đau. Tống Tử Việt hốt hoảng tưởng cô đau bụng thật nên đã nhanh chóng quay trở lại, cong lưng xuống hỏi cô: “Cậu sao vậy? Bụng thấy khó chịu lắm à?”

Cô lập tức phản công, nhanh chóng ấn lưng cậu xuống rồi đánh nhẹ mấy cái lên đó. Tống Tử Việt giả vờ đau đớn, nhưng trên môi cậu lại không thể giấu được nụ cười: “Cậu có thể dịu dàng một chút được không?!”

Cậu thậm chí còn không buồn phản kháng lại chút nào trước hàng loạt hành động của cô. Rõ ràng lúc buổi chiều cậu còn lạnh lùng dạy dỗ tên biếи ŧɦái, vậy mà bây giờ lại đang cầu xin cô tha thứ.

Sau khi dạy cho cậu một bài học, cô quay trở lại chỗ mình đứng vừa nãy để thu dọn cốc kem đã bị rơi xuống mặt đất. Cậu cũng đi tới hỗ trợ cô, hai người dùng khăn giấy lau khô kem rồi cùng vứt chúng vào thùng rác.

Sau đó, cô dùng khăn giấy để lau vết kem dính trên túi tote. Siro việt quất màu tím đậm đã thấm sâu vào chiếc túi tote trắng của cô. Nhìn thấy vậy, cậu không khỏi thấy có lỗi với cô nên đã nói lời xin lỗi: “Rất xin lỗi cậu, để tôi mua cái khác đền cho cậu nhé.”

Nhưng cô chỉ cười nói: “Không sao đâu, giặt sạch là được ý mà. Tôi biết cậu cũng không cố ý.”

“Nếu để Tăng Lâm biết được thì cậu ấy chắc chắn sẽ mắng mình mất.” Cô nói thầm trong lúc lau.

“Vậy cái túi này là do cậu ta tặng à?” Cậu nhìn kỹ chiếc túi của cô, trông nó không giống thành phẩm do máy móc tạo nên mà giống đồ được làm thủ công hơn: “Là cậu ta tự tay làm sao?”

“Ừ, cậu ấy đã làm nó ở tiệm thủ công và tặng cho tôi làm quà sinh nhật.”

Trong khoảng thời gian làm việc tại một nhà hàng Tây vào kỳ nghỉ hè, Tăng Lâm đã tận dụng thời gian nghỉ phép của mình để tìm một cửa hàng thủ công trên đường Hoài Hải, sau đó làm việc chăm chỉ từ bình minh đến tận hoàng hôn để hoàn thành chiếc túi tote thủ công này.

Cậu ngập ngừng hỏi: “Quan hệ giữa cậu và Tăng Lâm rất đặc biệt sao?”

“Ừ, chúng tôi thân thiết như anh em một nhà vậy.”

Trong mắt cậu ánh lên một tia cô đơn. Cậu khẽ gật đầu hai cái, rồi im lặng không nói gì nữa.

Khi hai người về đến ga tàu điện ngầm ở gần trường thì nhìn thấy chẳng còn có mấy chiếc xe đạp công cộng ở lối ra vào. Số lượng xe buổi tối không thể so sánh với buổi sáng, bởi vì mọi người đều đã sử dụng hầu hết để đi về khu vực gần nhà.

Nhìn những chiếc xe xung quanh không hỏng thì cũng bị hoen gỉ hoàn toàn, cậu lại lần nữa mời cô: “Ngồi xe của tôi đi, tôi sẽ đưa cậu về trường.”

“Cậu không phải về nhà à?”

“Không mất nhiều thời gian đâu.”

Cô vẫn có chút do dự, bởi vì cô sợ bị hiểu lầm, cũng sợ bọn họ sẽ thân mật quá mức.

“Tôi tự đi xe đạp cũng được, như vậy làm phiền cậu quá!” Cô cố quét thử những chiếc xe đạp ở đó, nhưng trời tính không bằng người tính, tất cả đều bị hỏng, không có chiếc nào còn dùng được cả.

Cậu đứng ở bên cạnh im lặng nhìn cô, khẽ bật cười: “Đi với tôi đi, dù sao buổi tối cậu đi một mình cũng không an toàn. Với cả chắc cậu cũng không muốn ngày mai sẽ nhìn thấy dòng tít ‘Một nữ sinh viên đại học mất tích bí ẩn vào đêm tối’ đâu nhỉ?”

Nghe cậu nói đến đây, cô lập tức thấy có chút sợ hãi, thậm chí còn nhìn xung quanh một vòng. Vắng vẻ, quạnh quẽ, từng cơn gió thu lạnh thổi qua khiến lá cây hai bên đường phát ra những tiếng xào xạc, xào xạc. Tất cả càng khiến cô thêm run rẩy, cô đành phải chịu thua: “Vậy thì làm phiền cậu rồi!”

Cậu đưa cô đến chỗ đậu xe điện, rồi lấy chiếc mũ bảo hiểm trong cốp xe ra đưa cho cô: “Tôi chỉ có một chiếc mũ bảo hiểm thôi, nếu cậu không ngại thì cứ dùng của tôi đi.”

Cô đẩy chiếc mũ trở lại cho cậu: “Chỉ cách có vài phút thôi mà, cậu đội đi.”

Vì bị từ chối nên cậu đành phải tự đội cho chính mình.

Khi ngồi lên xe điện của cậu, cô giữ chặt chiếc túi của mình bằng cả hai tay. Mặc dù không chạm vào cậu, nhưng tim cô vẫn đập thình thịch và không biết phải làm gì cả.

Có một điều rất kỳ lạ là, khi ở làng Lộ Vũ, lúc đi học trên thị trấn, Tăng Lâm cũng thường xuyên chở cô đi bằng xe điện. Cô còn rất thoải mái mà luôn đặt tay trên vai cậu ấy, một chút cảm giác khác lạ cũng không có.

Mà cậu thì cũng căng thẳng chẳng kém cô là bao, cậu cũng cảm nhận được là cô đang ngại ngùng nên cậu phóng xe rất chậm và ổn định, sợ nhỡ chẳng may có va chạm mà cô không kịp túm lấy mình sẽ bị ngã.

Về đến trường, nghĩ rằng cô sợ người khác hiểu lầm nên cậu đã dừng lại trước cổng trường và nói: “Tôi không tiễn cậu vào trong đâu, cậu đi về cẩn thận một chút nhé!”

Cô xuống xe rồi ôm lấy hai túi quần áo dưới chân cậu: “Tống Tử Việt, cảm ơn cậu!” Sau đó, cô xoay người đi vào trong trường học.

Nhưng cô còn chưa đi được vài bước thì cậu đã gọi cô lại: “Này, ngày mai cậu có kế hoạch gì chưa?”

Cô dừng lại và quay đầu nhìn cậu: “Sáng mai tôi phải đi dạy gia sư, còn chiều mai thì chưa có lịch gì cả.”

“Vậy chiều mai chúng ta cùng nhau chỉnh sửa những bức ảnh hôm nay nhé. Gặp nhau ở thư viện được không?”

Cô mỉm cười và gật đầu với cậu: “Được!”

Cậu đứng yên tại chỗ nhìn cô đi vào trong trường, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất hoàn toàn dưới ánh đèn.