Phấn Thơm

Chương 9

Chương 9: Phấn phai màu
"Ong đực và ong cái ai là người đau khổ nhất sau khi chia tay?"; "Ai là người dễ bị lừa dối trong tình yêu? A: Ong cái, B: Ong đực, C: Ý kiến khác..."; "Ai là người hay lừa dối tình cảm người khác? A: Ong đực, B: Ong cái"; "Ong đực lăng nhăng nhiều, đúng hay sai?"; "Ong cái ham tiền, lợi dụng người khác, đúng hay sai?"....v...v......Hàng loạt những câu đại loại như thế được xuất hiện trên các trang mạng xã hội không chỉ riêng loài ong mà còn có cả trên mạng xã hội của con người. Những con người mang tính cạnh tranh và hiếu thắng luôn hơn thua nhau về mọi điểm. Họ chấp chứa nhau cho dù đó chỉ là những vấn đề không đáng để nói tới. Tôi mừng vì mình và Ken không phải loại người nhỏ nhen đến thế. Phân phe làm chi nam với nữ? Chia đội làm chi đực với cái? Để kì thị người khác giới mình? Để soi mói nhau? Được lợi ích gì khi chúng ta chấp chứa, hơn thua từng chút một với nhau? Tôi biết trong số những người bình luận đó cũng có người đã từng đau khổ vì người yêu (Là người khác giới), đã khóc vì những con người đã từng lợi dụng hay bỏ rơi mình (Là người khác giới) nhưng cũng đừng vì vậy mà khiến chúng ta trở thành những con người ích kỷ, nhỏ nhen chứ. Tôi tin, nếu kiên trì và mạnh mẽ đối diện với điều trước mắt, kiên nhẫn chờ đợi và tìm kím, không lâu sau, bạn sẽ tìm được người thật sự dành cho riêng mình.

Và đương nhiên, Helen của tôi không bao giờ là loại người như thế, tôi biết rõ cô ấy, ích kỷ ư? Không, nhỏ nhen ư? Lại càng không. Em vốn là một con người có tấm lòng nhân hậu, tuy có chút khờ khạo nhưng về những chuyện đó em thừa biết hơn ai hết, em luôn tôn trọng những người xung quanh.

***

Sáng hôm sau tôi lại lẻn đi, chị Vic hẳn còn đang thụ phấn cho hoa, chắc sẽ không để ý đến tôi đâu. Tôi lượn lờ dưới những tán cây xanh um xòe ra, trông thấy vài chùm nụ vừa mới nhú, khi thấy một điều gì đó trong quá trình tăng trưởng và phát triển của chúng, ta như thấy một sự khởi đầu mới mẻ tràn đầy nguồn sống, thật thuần khiết và tinh khôi.

"Voove"....

Đến trường rồi! Ơ? Em không có ở chỗ ngồi à?... Tôi lượn đi. Chắc là ở đâu đó quanh đây thôi. Tình cờ sau vườn trường tôi nghe có một giọng quen thuộc.

"Anh cho chị ta uống chưa?"

"Chưa"

"Anh đần quá! Em đã dặn anh từ hôm qua rồi mà!"

"Em không thấy việc đó đối với anh quá khó khăn sao? Chúng ta đều là những "Con nghiện", em đưa cho anh với liều lượng lớn như thế..."

"Chứ phần của anh em đưa rồi mà!"

"Nhiêu đó không đủ"

"Em sắp hết tiền mua liều nữa rồi"

"Xin ông già nhà em như mọi khi thôi!"

"...Vậy còn việc đó? Anh có làm được không?"

"Em yên tâm, khiến con ả nghiện ngập như chúng mình chứ gì? Chuyện nhỏ. Nhưng..."

"Nhưng sao?"

"Anh lỡ dùng hết liều mà em đưa để nhử con ả rồi"

"Anh ăn hại quá!"

"Thôi mà em, đời còn dài, hưởng thụ đi, em cứ đưa anh liều mới, mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy, sau khi nhử được con ả như ý em rồi, chúng ta sẽ lại về bên nhau"

"Đây..."

Tôi nhìn thấy cô ta đang dúi một tép thuốc vào túi áo hắn, giọng nói này...Tôi lại gần hơn chút nữa để nhìn kĩ khuôn mặt hắn. !? Tên đó?!

"À, Victoria"

"Gì?"

"Sau khi cho nó uống rồi, anh "Chơi" nó được không?"

"Ok, nếu có quay lại video clip thì càng tốt, đem nó phát toàn trường, tung lên mạng. Nếu ông già mà biết con ổng "tự hoại" như vậy chắc sẽ không để yên nó đâu, còn gì tức bằng việc thấy con gái mình nghiện ngập, rú rớn ngoài đường? Rồi sau này, trong di chúc cũng sẽ chẳng có phần nó đâu."

"Wao! Người con gái của anh nguy hiểm thật đấy"

Không, không thể nào!