Phấn Thơm

Chương 6

Chương 6: Rạng (2)
Tôi bay lanh quanh trường em vì giờ này hẳn còn rất sớm, tôi đã phải hụt hẫng một phen. Tại sao ư? Hôm nay tôi thức dậy từ lúc 4 giờ sáng và nhanh chóng phóng tới đây như viên đạn lửa nhưng chỉ khác là tôi không bốc lửa như những gì mình đã kể, lúc đó tôi thẳng tiến đến cửa sổ lớp em, nhìn vào bên trong tối đen như mực, vắng tanh, cái cảm giác lạnh lẽo vây quanh lấy tôi, cảnh tượng thật rạng ngời (rợn người) ấy đã khiến tôi từ bỏ ý định vào trong, tôi bỏ ra ngoài này, ngồi ở bồn hoa trước cổng trường để chờ em đến. Tranh thủ được ít thời gian, tôi ngẫm lại những gì mình đã làm,... 4 giờ sáng thức dậy tôi đạp tung tấm chăn, lại còn hát nhảm trong miệng trong khi chính tôi lại còn chẳng biết mình đang hát cái quái gì nhưng điệu bộ trông rất vui sướиɠ, ờ... Vừa dụi mắt xong tôi phóng ngay đến đây mà chẳng cần đánh răng, rửa mặt,... Tôi đã quá vui, quá phấn khởi chăng? Thật đúng là như vậy, hôm qua sau khi vừa đọc xong những dòng nhật kí em viết, tôi thấy nhẹ lòng hẳn đi, có lẽ đã vơi đi được nỗi lo âu phần nào trong tôi, nhưng còn Helen? Liệu cô ấy có ổn? Tôi thấy được qua đôi mắt gợi đến cho con người ta cái cảm giác sâu lắng khó quên mang đậm nỗi buồn, nghĩ đến, lòng tôi quặng thắt, tôi cũng đã nghĩ mãi về điều đó khi trên đường về tổ ngày hôm qua, đến giờ nỗi lòng vẫn không nguôi. Tôi đã nhận được một tin vui và kèm theo đó là một tin buồn, đã "Mở" hai tin đó ra, biết về nội dung của 2 tin đó cùng một thời gian, cùng một địa điểm và người gửi 2 tin đó đến không ai khác chính là em. Em chỉ là vô tình để tôi thấy dòng nhật kí đó mà không hề hay biết như những lần trước, cũng như nội dung trang đầu tiên mà tôi cũng đã từng đọc từ ngày em mới mua quyển nhật kí đó, rồi đến trang thứ 2, trang thứ 3 rồi trang thứ tư,.... Cho đến ngày hôm nay, tôi vẫn cứ âm thầm dõi theo dòng tâm trạng, những dòng cảm xúc, những điều mà em không bao giờ bộc lộ lại được lưu lại từng trang giấy, tôi có hối hận chứ, tôi hối hận vì từng ấy những ngày qua tôi luôn là một kẻ rình trộm những điều riêng tư của cá nhân em, cảm giác ray rứt, dằn vặt khó phai luôn mang theo bên mình nhưng không hiểu vì sao tôi vẫn cứ như vậy, cứ muốn dõi theo, cứ muốn biết thêm nhiều về em, ngày càng muốn biết rõ em hơn những gì tôi đã biết, tôi biết mình là một kẻ đồϊ ҍạϊ , sẽ như thế nào nếu như em biết một kẻ bệnh hoạn như tôi lại luôn rình mò những điều thầm kín của em? Bệnh hoạn? Điên loạn? Phải, tôi thừa nhận, tôi thừa nhận bởi vì... Tôi yêu em mất rồi, yêu đến điên dại, yêu đến bệnh hoạn,...Bệnh hoạn một cách lặng thầm và cũng điên loạn một cách lặng thầm, sự xung đột nội tâm, tôi cứ phải đấu tranh với nó mãi, tôi như là hung thủ_kẻ đang tự ăn mòn trái tim mình vậy, chết dần, chết mòn trong tư tưởng, tự mình dằn vặt, tự mình cứa vào tim, tự mình đau, sao tôi lại khờ dại đến vậy? Vì tôi đang yêu, vì kẻ si tình này đang yêu.

Và em cũng chỉ là vô tình để tôi thấy đôi mắt trong veo mang đậm nỗi đau và màu của những giọt nước mắt luyến tiếc lăn dài trên đôi gò má em ngày hôm qua.

Tin vui: Em bắt đầu có cảm giác người con trai ấy không phải là tôi. Tin buồn: Em để tôi nhìn thấy nỗi lòng của em, sự sót xa của em biểu hiện qua hàng mi ướt đẫm và khóe mắt đỏ rát.

Ờ,...Tôi biết về 2 tin đó cùng một lúc, không tin nào trước, cũng không tin nào sau, chỉ là... Trong khi tôi đang đọc tin vui trên từng nét chữ em viết bằng đôi bàn tay run rẩy của mình, lúc đó tôi chợt nhận ra khóe mắt của em có chút buồn bã, phần lo lắng, một thoáng sợ hãi. Em vừa khóc và vừa viết dòng nhật kí đáng mừng đó (Ít nhất là đối với tôi), bởi đối với em, đó là một tin buồn khơi dậy sự hụt hẫng trong em. Trong khoảnh khắc nhận được hai tin đó, lòng tôi vừa nhẹ nhõm vừa bâng khuâng, tiếng thở phào đan xen sự lo lắng, như niềm vui bị thắt vào đoạn dây có kèm theo một cục đá nặng và kéo chìm niềm vui chỉ mới vừa chớm nở ấy. Tôi phải làm sao khi những điều mình cho là may mắn, là hạnh phúc đối với em lại là nỗi sợ, là niềm đau? Tôi muốn em rời xa tên đó và em lại muốn hắn không rời xa em? Tôi mong hắn không ở cạnh em nữa và em lại mong hắn bên cạnh em mãi mãi?