Xuyên Thành Vai Ác Nhưng Là Ác Ma Nhãi Con

Chương 24

Anh thực tế chỉ biết giả thuyết, mấy loại độc này để trước mặt chưa chắc anh đã phân biệt được, đừng nói tới hạ độc người khác.

“Ngục giam ở dưới lòng đất, không có cửa sổ, cũng không có lỗ thông hơi, muốn hạ độc buột phải vào nhà giam... Như vậy rất dễ bị phát hiện.”

Phương án thứ hai [ Cao thủ tuyệt thế cướp tù ]

Cái gọi là cao thủ tuyệt thế cũng chỉ là nói suông.

Chỉ cần sắp xếp lính tinh nhuệ, lao vào tù đem phạm nhân đi, hoặc là một đao gϊếŧ chết phạm nhân, sau đó dùng độc tự sát, chuyện này liền giải quyết xong.

Bất quá Bắc Thành Bang chắc cũng không có ngu tới nổi dám ở trong quân đội đi cướp tù.

Cho nên...

Phương án thứ ba [ Phóng hỏa ]

Mấy bộ phim cổ trang cực thích dùng hỏa tiễn, cầu lửa hoặc là dứt khoát ở trong ngục giam ném bình rượu mạnh, sau đó thảy đuốc vào. Hiện giờ Tinh tế Đế quốc khoa học kỹ thuật hiện đại, càng dễ dàng phóng hỏa.

Trực tiếp bắn vào một quả pháo, hoặc là điều khiển một chiến hạm trực tiếp đâm đầu vào, một đám lửa lớn cũng dễ dàng bùng lên.

Nhưng Bắc Thành Bang không thể tùy ý lái chiến hạm, quân doanh cũng có hàng phòng ngự, cho nên phương án này không có khả năng xảy ra, chỉ khi phòng vệ không đủ chặt chẽ, có người nhân cơ hội đó ném thuốc nổ vào.

Mộc Liên Khê nói xong, dò hỏi nhìn về Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu nheo mắt phượng nhìn chằm chằm màn hình, ánh sáng huỳnh quang lưu động phản chiếu vào trong mắt hắn, đồng tử xanh lam càng thêm xám lạnh.

Đường nét khuôn mặt thẳng tấp sắc sảo, lúc không làm ra cảm xúc gì nhìn hệt như một pho tượng.

Mộc Liên Khê suy đoán có thể Sở Hồi Chu đã phát hiện ra người nào khả nghi, cho nên không lên tiếng quấy rầy Sở Hồi Chu, nương theo đối phương cùng nhìn vào màn hình một chút, bỗng dưng Sở Hồi Chu mở miệng.

“Xem ra đến lúc phải cho ngươi đọc sách rồi.”

Mộc Liên Khê: “...”

Không phải đang bàn chuyện túm người sao? Sao tự nhiên nói tới vấn đề học tập của anh rồi?”

“Nào là hạ độc, nào là cướp tù, nào là phóng hỏa.”

Sở Hồi Chu gõ lên đầu tiểu ác ma.

“Ta không muốn sau này được người ta nhắc tới, nói là ta nuôi một ác ma đầu gấu.”

Trên màn hình hiển thị một người đang đẩy xe đưa cơm đi trong hành lang nhỏ hẹp của ngục giam, sau khi phân phát hộp cơm cuối cùng cho phạm nhân xong, hắn ta ngừng lại trước của tù giam cháu trai của Thành chủ Bắc Thành Bang.

Sở Hồi Chu điều chỉnh màn hình giám sát tới phòng giam đó.

Bị giam lâu như vậy, trong lúc thẩm vấn phải chịu nhiều áp lực tâm lý, quần áo trên người hiếu tử rách tả tơi, tóc bạc đi nhiều, vẻ mặt đờ đẫn, lúc thì giận dữ, lúc thì sợ hãi, sợ là bị ép tới mức thần trí không được bình thường.

“Yên tâm đi, kiểm tra tinh thần của hắn không phát hiện vấn đề, lời khai có hiệu lực.”

Một hộp cơm được đưa đến tay hiếu tử.

Mộc Liên Khê có chút khẩn trương, hộp cơm đó chắc chắn đã bị bỏ thức gì vào rồi.

Nhưng Sở Hồi Chu lại không cho người đến ngăn cản, anh hơi do dự chần chờ.

“Oa?”

Chẳng lẽ...

Phạm nhân xốc nắp hộp cơm lên, lại không có ăn liền, mà nắm lấy tay người đưa cơm thông qua kẽ hở của ngục giam.

“Ngươi là người chú ta phái tới cứu ta đúng không? Chú nhất định không để ta bị Toàn án Quân sự giải đi đúng không?”

Người đưa cơm rút tay về, mặt vô cảm nói.

“Tôi chỉ là một người đưa cơm, tôi không hiểu anh đang nói cái gì?”

Hắn ta bắt đầu moi moi hộp đồ ăn, hy vọng tìm được mẫu giấy bí mật hay tín vật gì đó, làm không ít đồ ăn rơi vãi trên mặt đất.

Người đưa cơn tàn nhẫn nhìn hắn.

“Đời này của anh tuy không thể trông cậy gì nhiều, nhưng còn có cha mẹ cùng anh chị em của anh, chú anh sẽ thay anh chăm sóc họ thật tốt.”

Mộc Liên Khê đây giúp bạn phiên dịch một chút.

Ngươi sẽ nhanh chóng đi đời nhà ma, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ bôi đen ai, người thân của ngươi nằm trong tay chú ngươi, nếu ngươi không ngoan ngoãn ăn xong hộp cơm bỏ độc đó, vậy thì người thân của ngươi cũng đừng hòng sống yên.

Phạm nhân nghe được câu nói đó, lập tức nổi điên quăng hộp cơm xuống đất.

Đồ ăn đổ đầy đất, gạch đá trên đất bỗng dưng đổi màu – bên trong quả nhiên chứa kịch độc.

Phạm nhân hoảng hốt lui về phía sau, thần sắc điên dại nhìn về phía người đưa cơm.

“Ngươi muốn gϊếŧ ta, chú muốn gϊếŧ ta, Sở Hồi Chu nói không sai, Sở Hồi Chu không gạt ta, các người muốn ta chết, còn muốn ta gánh tội thay...”

Người đưa cơm nghe hắn nhắc tới ba chữ “Sở Hồi Chu”, sắc mặt kịch biến, nhìn thấy thủ vệ từ bên ngoài vọt vào.

“Anh còn cho rằng mình có thể trốn thoát à? Bị Toàn án Quân sự đưa đi không phải cũng ch.ết sao... còn không bằng bị độc ch.ết, so ra còn tốt hơn là ch.ết cháy.”

Người đưa cơm vừa nói xong, hai mắt nhắm lại chờ đón cái ch.ết, nhưng đến khi thủ vệ còng lấy hai tay, bị ấn mạnh trên đất, đám cháy mà anh ta mong đợi đã không diễn ra.

Người đưa cơm: “?”

Phạm nhân: “Ch.ết cháy? Cháy ở đâu?”

Thủ vệ: “Thượng tướng sẽ tới đây ngay lập tức, các ngươi có gì muốn nói, đợi ngài ấy tới sẽ đích thân định đoạt.”

Kẻ phóng hỏa bên ngoài đã sớm bị bắt từ lâu, cũng nhanh chóng bị nhốt vào ngục cùng với tên đưa cơm chung một phòng.

Để ngăn những người này cắn răng tự sát như lời Mộc Liên Khê miêu tả, Sở Hồi Chu đã cho người nhét vải vào miệng chúng, lại sợ mấy tên này vùng vẫy la ô ô nghe nhức đầu, còn đặc biệt bẻ ra hàm dưới, tiện tay kéo căng trật cả khớp hàm.

“Thượng tướng, ngài có muốn đích thân thẩm vấn không? Dám ở trong ngục gi.ết người diệt khẩu, gan cũng thật lớn.”

Mộc Liên Khê kích động “oa oa” trong lòng ngực Sở Hồi Chu, chờ đợi màn thẩm vấn thú vị.

Giây tiếp theo, hai mắt anh bị người ta bịt kín.

Sở Hồi Chu che đi hai mắt tiểu ác ma.

“Các ngươi tra hỏi trước, tiểu ác ma còn nhỏ, không thể xem mấy cảnh máu me bạo lực.”

Mộc Liên Khê: “...”

Không phải vừa rồi trước mặt tôi anh còn cho người bóp cằm người khác nhét đồ tới trật hàm sao, giờ còn suy xét tới tôi không thể xem cảnh bạo lực?

“Hồi nãy ra tay quá mạnh, không cẩn thận làm mấy tên đó trật hàm, kiểm tra coi miệng chúng có chảy máu không, không thì nắn lại hàm cho chúng đi – tìm Y Vụ Quan tới, nói là... tư vấn tâm lý cho tiểu ác ma.”

Bọn lính hai mặt nhìn nhau, nhất thời không rõ Thượng tướng bọn họ là đang nói nghiêm túc hay là nói giỡn.

Nhìn thấy tiểu ác ma to gan lớn mật vặn vẹo trong lòng Thượng tướng, lấy sừng cọ cọ bàn tay, dùng đuôi quấn quanh một vòng trên cổ tay, Thượng tướng vẫn giữ nguyên một tư thế, bọn họ lập tức hiểu rõ ai mới được sủng.

Chạy nhanh đi tìm Y Vụ Quan.

“Còn nữa, mời Thành chủ Bắc Thành Bang tới đây, ta muốn “thỉnh” ông ta cùng ta “giám sát” quá trình thẩm tra, cho ông ta thấy rõ đâu là bôi nhọ, đâu là nhận tội. Nhân tiện phát sóng trực tiếp quá trình thẩm tra cho Tòa án Quân sự.”

Tuyệt.

Nhổ cỏ tận gốc, túm tên đầu sỏ.

Đuôi tiểu ác ma hưng phấn quấn lấy mấy vòng cổ tay Sở Hồi Chu, quấn chặt đến nỗi tay hắn cũng sắp tê rồi.

---------------------------

Thành chủ Bắc Thành Bang bị binh lính bao vây mời đến ngục giam.

Trên mặt mỉm cười nhìn hai thuộc hạ bị trói thành một đống trên đất, cùng với cháu trai mắt đầy đắc ý oán hận nhìn lão. Lão chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, tươi cười trên mặt cũng cứng đờ miễn cưỡng.

“Thượng tướng, ngài đây là muốn...”

“Hôm nay bắt được hai tên thích khách muốn ám sát phạm nhân trọng tội, một tên trong đó có nhắc qua tên của thành chủ đây, còn vị phạm nhân đại nạn không chết này là cháu trai của ngài, cho nên tôi mời ngài tới đây cùng thẩm vấn.”

Thành chủ Bắc Thành Bang vô thức muốn mở miệng chối bỏ.

Đột nhiên đầu gối lão truyền tới cơn đau, nhìn xuống thấy tiểu ác ma không kiêng nể gì đá vào đầu gối lão.

“Oa oa oa...”

“Thật ngại quá, tiểu quỷ nhà tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện.”

Sở Hồi Chu ôm tiểu ác ma trở về, trong mắt chất chứa dung túng cười đùa.

“Để tôi giúp ngài phiên dịch một chút lời nó nói, lấy da nó làm bao đầu gối chỉ sợ ngài không đeo nổi, còn da ngài lột làm bao đầu gối cho nó, nó... ngại dơ.”

Sở Hồi Chu nói ra lời này cũng không có ý kính trọng, bình tĩnh lãnh đạm.

Vẻ mặt Thành chủ Bắc Thành Bang nháy mắt trông rất khó coi, tròng mắt vẫn đυ.c hơi hơi ố vàng lạnh lùng nhìn về tiểu ác ma trong ngực Sở Hồi Chu, hung ác như thể mấy cây kim độc châm châm chích chích ch.ết người khác.

Tiểu ác ma ngây thơ chớp mắt, mặt rất gợi đòn.

Tuy là anh xuyên tới làm dị tộc, nhưng tuyệt đối không phải loại người biếи ŧɦái thích lột da người khác làm đồ vật.

Mộc Liên Khê khi nãy nói gà Sở Hồi Chu lại dịch vịt, chẳng qua mấy lời đó chỉ là trả thù Thành chủ Bắc Thành Bang vụ việc hôm trước.

Cuối cùng Thành chủ Bắc Thành Bang bị buộc ngồi vào ghế, nghe toàn bộ cuộc thẩm vấn.

Trước lúc phất tay áo rời đi, Mộc Liên Khê xem lão lê từng bước, có chút bất thường, hệt như người ốm đau bệnh tật hấp hối sắp chết.

“Xem ra ngày mốt ta cũng phải theo hỗ trợ áp giải phạm nhân về Đế Tinh.”

Bắc Thành Bang bây giờ không khác gì thú điên cùng đường, ắt hẳn sẽ tìm cách phản công, phạm nhân áp giải về Đế Tinh buột phải được bảo hộ an toàn.

Mộc Liên Khê theo Sở Hồi Chu ở trong ngục giam cả ngày, mí mắt không thể chịu nổi sụp xuống, nghe thấy câu về Đế Tinh của Sở Hồi Chu mà tỉnh táo, duỗi móng bấu chặt ống tay áo của hắn.

“Oa!”

Tôi cũng muốn đi!

Tới được Đế Tinh, cơ hội chuồn về dị tộc càng lớn.

Sở Hồi Chu rũ mắt.

“Làm sao vậy, mệt rồi à? Chúng ta lập tức quay về vậy?”

[Tôi cũng muốn đi Đế Tinh]

Anh viết xong mấy chữ.

“Ngươi muốn đến Đế Tinh.”