Xuyên Thành Vai Ác Nhưng Là Ác Ma Nhãi Con

Chương 21

Ít món quá, chắc chỉ ăn hai miếng là hết.

Móng vuốt của tiểu quỷ không thể cầm được đũa, miễn cưỡng nắm cái muỗng trong tay. Trước tiên Mộc Liên Khê dùng ống hút uống sữa dừa, chỉ hai ngụm đã thấy đáy.

Sau đó Mộc Liên Khê căng da đầu, trực tiếp cúi đầu ăn cơm.

Mặc dù cơ thể của anh bây giờ là quỷ nhỏ nhưng khẩu phần ăn uống vẫn không hề giảm đi.

Tiểu quỷ nhanh như gió thổi mây bay, gom hết đồ ăn vào bụng, vụng về lấy giấy lau miệng, cảm giác được có thứ gì đó trượt xuống cổ họng rồi vào dạ dày anh, sau khi gió thổi qua một cái đã không còn lại gì nữa.

Đói đói, cơm cơm, thơm thơm.

Tiểu quỷ thẳng đứng nửa người, đôi mắt đỏ sậm lấp lánh những vì sao đói khát, ánh mắt rực cháy, cặp sừng mềm mại rũ xuống một chút, theo tiếng gió hơi hơi rung động.

Tay cầm đũa của Sở Hồi Chu dừng lại, nhìn về phía anh.

Mộc Liên Khê ngập ngừng tiến lại gần đĩa cơm của đối phương một chút. Sở Hồi Chu cũng không ngăn cản anh, cứ thế từng bước một tiến tới sát mép đĩa cơm của Sở Hồi Chu.

Tình cờ có một miếng thịt bò nằm ở mép đĩa, anh dùng vuốt kéo miếng thịt bò lại đây, nhanh chóng kẹp lấy bỏ vào miệng.

“Chưa no sao?”

Mộc Liên Khê liên tục gật đầu.

Sở Hồi Chu lấy đĩa cơm của Mộc Liên Khê qua, phân cho anh một nửa đồ ăn của hắn

“Nhà bếp có thể không biết sức ăn của tiểu quỷ là bao nhiêu, ngày mai ta sẽ bảo bọn họ chuẩn bị nhiều một chút — nhưng cũng đừng ăn quá nhiều, nếu không dạ dày sẽ không thoải mái.”

Khi đầu bếp từ phòng bếp tới lấy đĩa, Sở Hồi Chu đã bảo ông ta sau này hãy nhân khẩu phần ăn của trẻ con lên gấp ba.

"Thượng tướng, quỷ con khẩu vị không giống người lớn, chúng không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ bị chứng khó tiêu..."

Mộc Liên Khê vừa ăn xong cơm của Sở Hồi Chu, ngồi phịch xuống ghế sô pha, lười biếng xoa bụng tiêu hóa, nghe vậy lăng long lóc quay người lại muốn phản đối – cái bụng tròn bị kẹt trên ghế sô pha, một lúc sau Mộc Liên Khê còn chưa lật lại được.

Tiểu quỷ cứng người vì xấu hổ một lúc, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra rồi ngã ngửa ra sau.

Dù sao buổi tối cũng không có chuyện gì xảy ra... Trong phòng rất ấm áp, ngủ ở đây cũng không sao cả.

Cách đó không xa, Sở Hồi Chu nhẹ nhàng cười một tiếng.

“Nhưng hôm nay nó ăn chưa đủ no nên ta mới phân cho nó một phần ba đồ ăn .”

“Không thể làm như vậy đâu ạ, hôm nay phòng bếp chuẩn bị phần cơm trẻ con cho tiểu quỷ cũng chuẩn bị nhiều hơn bình thường một chút, không thể nào lại không no ?”

Sở Hồi Chu cau mày, vẫy tay với anh: “Tể Tể, lại đây.”

Mộc Liên Khê trong lòng thở dài, dùng đôi cánh đỡ người lật dậy, chậm rãi chạy đến bên người Sở Hồi Chu, rất nhanh đã bị hắn ôm bụng nâng lên.

Nhóc con có dạng tam đầu thân, bụng hơi phình ra, khiến nó trông còn tròn trịa hơn cả đầu của tiểu quỷ.

Sở Hồi Chu lòng bàn tay khéo léo xoa bụng, đem lông tơ mềm mại xoắn thành một lùm.

“Ta vuốt bụng nó thấy cũng không phải quá no, có lẽ ta nuôi phải một tiểu quỷ giỏi ăn uống."

Đầu bếp là một người đàn ông Beta trung niên khoảng bốn mươi tuổi, có lẽ đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy một con quỷ con. Ông ấy tò mò theo dõi động tác của Sở Hồi Chu, ngồi xổm xuống, nhìn vào bụng tiểu quỷ.

Trước khi Mộc Liên Khê dùng đuôi che bụng mình lại, Sở Hồi Chu đã nhanh trước một bước, ôm anh vào lòng.

Anh còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bị cọ vào quần áo, thiếu chút nữa không thở nổi.

“Ông đang nhìn đi đâu vậy?”

Mộc Liên Khê: “...”

Đầu bếp sửng sốt một chút, không nhận ra việc mình vừa làm là đang tọc mạch vào điều riêng tư mà không được Thượng tướng cho phép.

“Thuộc hạ là lo lắng tiểu ác ma ăn quá nhiều, muốn xem rốt cuộc tiểu quỷ này đói đến đâu, còn không khống chế được lượng thức ăn đã ăn..."

Hơn nữa một cái tiểu ác ma như vậy, còn chưa đủ lông đủ cánh, ông chỉ xem bụng một chút thôi mà? Có thể nhìn được cái gì nữa sao?

Giọng điệu của Thượng tướng nghe như thể ông ta đã nhìn thấy thứ gì đó mà lẽ ra ông không nên thấy…

Mộc Liên Khê bị Sở Hồi Chu ôm đến ngạt thở, cố phát ra một tiếng “Oa” trầm thấp ra hiệu hắn buông ra.

Sở Hồi Chu thả lỏng một chút, nói với đầu bếp.

“Nó ở dị tộc chắc chắn sẽ không chịu đói… Như vầy đi, chờ ngày mai quần áo cho nó đưa đến rồi, ngươi có thể cách lớp quần áo xem xem nó có ăn quá nhiều hay không. Ngày mai cứ chuẩn bị bữa ăn gấp ba lần.”

Đầu bếp vẻ mặt khó giải thích, nhưng ông không thể làm trái mệnh lệnh của Thượng tướng, ông gật đầu.

"Vâng, Thượng tướng."

Hôm sau, quần áo được chuẩn bị đã được đưa đến.

Mộc Liên Khê vốn tưởng rằng nhiều nhất chỉ có ba bốn bộ, không ngờ khi đến lại là một chiếc hộp lớn, mỗi bộ đều có móc treo quần áo phù hợp, có hơn chục bộ, đủ dùng. Mộc Liên Khê quyết tâm mặc mỗi ngày một bộ.

Nhưng bây giờ Mộc Liên Khê không có tâm trạng tự mình thử quần áo.

Sở Hồi Chu dạo này bận rộn hơn rất nhiều, cơ bản là rạng sáng Mộc Liên Khê còn chưa tỉnh ngủ Sở Hồi Chu đã ra khỏi cửa, buổi tối Mộc Liên Khê mệt mỏi rã rời nằm trên giường phát ngốc sắp ngủ, đối phương mới trở về.

Thỉnh thoảng nghe Sở Hồi Chu nói chuyện với Phó quan của hắn, hình như Sở Hồi Chu đang bận rộn với chuyện liên quan đến Bắc Thành Bang.

Bọn họ bắt được cháu trai của Thành chủ Bắc Thành Bang, áp giải đến cho Tòa án Quân sự xét xử, nhưng Thành chủ Bắc Thành Bang đương nhiên không dễ dàng buông tay chịu trói.

Những hội nghị cứ nối tiếp nhau diễn ra. Khi Sở Hồi Chu trở về vào ban đêm, đôi khi sắc mặt lạnh lùng như băng, con ngươi có vài tia đỏ ngầu, đèn trong phòng ngủ vẫn luôn bật sáng suốt đêm.

Cứ như vậy trôi qua gần một tuần.

Mười giờ sáng, Mộc Liên Khê như thường ngày lười biếng ngủ nướng tới gần trưa mới tỉnh dậy, đi tới phòng Sở Hồi Chu xem qua, hắn đã sớm không có ở trong phòng.

Bàn làm việc anh vừa dọn dẹp tối qua lại trở nên bừa bộn, các loại văn kiện cùng tài liệu nằm rải rác khắp nơi.

Tiểu ác ma nhảy lên bàn làm việc.

Thực tế, phần lớn văn kiện Sở Hồi Chu mang về phòng xem đều không quan trọng lắm, chỉ là văn bản thủ tục cần có chữ ký của hắn mới có hiệu lực thi hành.

Tất nhiên, các tài liệu quân sự quan trọng không được tự ý mang ra khỏi phòng hồ sơ.

Mộc Liên Khê xếp tài liệu thành từng loại, khi đến cái cuối cùng, anh vô tình liếc thấy một dòng chữ trên đó.

[Thẩm phán Tòa án Quân sự của Tinh tế Đế quốc sẽ đến vào ngày 26 tháng 2 để bàn giao nghi phạm trong vụ án "Bắc Thành Bang tự ý nuôi tư quân". 】

Ngày 26 tháng 2, chẳng phải là ngày mốt sao?

Nếu giấy bàn giao đã được gửi đi, chuyện này cũng coi như đã được giải quyết rồi phải không? Người đã giao cho Tòa án Quân sự, tội danh và hình phạt cuối cùng bị tuyên án là gì không thuộc phạm vi trách nhiệm của Sở Hồi Chu.

Mộc Liên Khê đang nhìn chằm chằm vào văn kiện suy tư, tiếng cửa phòng mở ra từ bên ngoài truyền đến.

Giọng nói quen thuộc của Sở Hồi Chu vang lên.

“Tể Tể”

"Oa"

Tiểu quỷ lớn tiếng đáp lại, nhanh chóng đặt tài liệu xuống, dùng ghế làm bàn đạp nhảy khỏi bàn rồi chạy ra khỏi phòng ngủ.

Mấy ngày nay anh ở trong phòng đến nỗi sắp mọc nấm luôn rồi.

Ở đây không có phương tiện giải trí nào, tuy trong phòng anh có rất nhiều đồ chơi và sách truyện, chơi mấy thứ đó một hai ngày cũng được, nhưng cả tuần thì không còn thú vị nữa.

Sở Hồi Chu đang thay áo khoác quân phục ở cửa, nhìn thấy anh chạy tới, lập tức dừng lại hành động tháo thắt lưng, ngồi xổm xuống, đưa tay về phía anh.

"Sao hôm nay ngươi nhiệt tình thế?"

Sở Hồi Chu đã làm việc liên tục thật lâu, tuy rằng lông mày vẫn còn sắc bén, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy sâu trong đồng tử nhàn nhạt ám vẻ mệt mỏi.

Có lẽ bởi vì trong phòng không có người khác, sắc mặt của Sở Hồi Chu nhanh chóng thả lỏng, mí mắt uể oải cụp xuống một nửa.

"Chuyện của Bắc Thành Bang sắp xong rồi, ngày mốt sẽ đến giải người đi, chuyện này có thể coi như xong."

Tiểu quỷ vung đuôi, được hắn bế lên ôm vào lòng, anh nhanh chóng giãy giụa, dùng đuôi chỉ chỉ về phía cửa.

“Oa!”

Nếu sự tình xử lý xong rồi, anh có thời gian rảnh đưa tôi đi dạo không?

Tiểu quỷ liếc nhìn những ngôi nhà rải rác bên ngoài và những ngọn núi xanh phía xa xa qua cánh cửa hé mở, cảm thấy Sở Hồi Chu dừng lại, vội vàng ngước mắt trông chờ được đi chơi lên nhìn hắn.

Đôi đồng tử xinh đẹp sáng ngời viết ra dòng chữ "Tôi muốn ra ngoài chơi".

“Muốn ra ngoài chơi sao?” Sở Hồi Chu nhéo sừng anh, ôm anh ước lượng hai lần, nghiêm túc nói: “Nên ra ngoài đi dạo, nếu còn nằm trên giường nữa thì sẽ biến thành bé mập rồi.”

Tiểu quỷ sửng sốt một chút, bắt gặp đôi mắt nheo lại của Sở Hồi Chu, lông tơ của anh lập tức nổ tung thành quả bóng.

“Oa!”

Anh nói ai mập?

"Ra ngoài cũng được, nhưng ngươi phải đợi đến sau bữa trưa. Ta nhớ quần áo đưa tới rất nhiều, ta còn chưa xem kỹ, hay là bây giờ thử quần áo xem một chút?"

Nghĩ đến buổi chiều có thể ra ngoài, Mộc Liên Khê không có cùng Sở Hồi Chu so đo mấy chuyện vặt vãnh, hào phóng gật đầu.

Cửa tủ quần áo mở ra.

Mặc dù địa vị của dị tộc trong Đế tinh rất thấp nhưng rất nhiều quý tộc lại thích nuôi dị tộc làm thú cưng. Cho nên, ngành công nghiệp quần áo của dị tộc đã ra đời, các loại trang phục kiểu dáng gì cũng có, nhiều khi còn rất đắt tiền, rủng rỉnh đào túi tiền của nhiều quý tộc.

Người ngoài nhìn vào, có lẽ chỉ xem như Sở Hồi Chu đang nuôi một sủng vật, hiện tại còn rất được sủng ái, cho nên quần áo đưa tới cho anh đều là loại thủ công được may rất đa dạng, hoa văn tinh xảo.

Đồng phục bóng chày, áo vest, áo thể thao, sơ mi,...

Sở Hồi Chu gỡ từng cái xuống, ướm thử một chút lên người Mộc Liên Khê.

“Mấy hôm nay ăn có hơi nhiều, nhưng quần áo mặc lên vẫn khá đẹp.”

Tiểu ác ma cong mắt cười lộ ra răng nanh.