Tư thế chấp tay tâm* cực kỳ tốn sức. Mộc Liên Khê có chút mệt mỏi, lông tơ trên đầu bị nhiệt độ nóng bức của lòng bàn tay Sở Hồi Chu làm cho nóng lên.
*động tác chấp tay chào hỏi, tay phải cuộn lại nằm trong lòng tay trái, ở đây coi như đầu tiểu quỷ cố giữ cọ cọ trong lòng tay Sở Hồi Chu
Mộc Liên Khê dừng lại, Sở Hồi Chu cũng không có phản ứng nào khác, không khỏi hận sắt không thành thép...
"Oa!"
Anh tự mình động đi, còn muốn tôi động ?
Sở Hồi Chu khẽ cười, hầu kết lăn lên lăn xuống, đưa tay vuốt ve lưng anh.
“Lại làm nũng rồi.”
Sở Hồi Chu vuốt ve rất chậm rãi, đầu ngón tay thô ráp vuốt ve từng sợi lông trên lưng, tiểu quỷ cảm giác như đang được nhân viên mát xa chăm sóc, cái đuôi dài vui vẻ lắc lư, vặn vẹo thành cái nút thắt.
Mộc Liên Khê: "..."
Mộc Liên Khê nhanh chóng cong đuôi về phía trước, duỗi móng ra để mở nút thắt.
Sở Hồi Chu một bên vuốt vuốt, một bên không nhịn được cười nhẹ.
Mộc Liên Khê nghe hắn cười quê mình, nóng lòng muốn mở nút thắt ra, nhưng càng gấp càng không thể mở ra.
Chờ đến lúc anh vận hết công lực mở được nút thắt, liền nằm vật ra đất thở hổn hển như cái bánh.
Tay Sở Hồi Chu từ lưng đưa tới chóp sừng.
Mộc Liên Khê ngửi thấy mùi Alpha pheromone phai nhạt một chút, biết được"thủ pháp lông xù" của mình hẳn là có tác dụng, vì vậy đắc ý “Oa oa”.
"Ngươi đúng là không sợ ta."
Sở Hồi Chu xoa xoa “thủ pháp lông xù” càng thuận tay hơn, tự mình lầm bầm nhưng cũng giống như trò chuyện cùng Mộc Liên Khê.
"Cha ngươi là thủ lĩnh dị tộc. Chẳng lẽ hắn không bảo ngươi đừng nên tin tưởng vào con người sao?"
Tiểu quỷ thoải mái "Oa" một tiếng, không có suy xét kỹ những câu này, tự nhiên không trả lời.
“Cũng không dạy ngươi...nên tránh xa Alpha trong kỳ mẫn cảm?”
Trong kỳ mẫn cảm, Alpha không kịp thời tiêm thuốc ức chế, hoặc liều lượng thuốc ức chế không đủ, không thể khống chế được pheromone của mình, bị bản năng nguyên thủy thao túng, làm tổn thương người khác, thậm chí còn ép đánh dấu Omega, những điều này vẫn luôn xảy ra ở Đế tinh.
Cho nên Alpha thường sẽ nhốt mình trong phòng trong kỳ mẫn cảm để tránh làm bị thương người khác.
Khi người khác đυ.ng phải Alpha đang trong kỳ mẫn cảm, họ thường cố trốn càng xa càng tốt, không khéo lại gặp rắc rối.
Chỉ có tiểu quỷ ngu ngốc này...
Hồi nãy thậm chí còn chửi hắn rất hăng, làm loạn không vui lúc hắn chạm vào người.
Giờ thì sáp lại nũng nịu giống như đứa trẻ vậy.
Chắc chắn không phải uống canh xong thì đổi tính chứ, nhưng mà...
Mộc Liên Khê đặt móng lên mu bàn tay Sở Hồi Chu, nhẹ nhàng vỗ về hắn như người lớn.
Là biết hắn đang trong kỳ mẫn cảm nên an ủi hắn.
Ẩn trong mắt phượng xanh biếc của Sở Hồi Chu dâng lên chút ấm áp không dễ phát hiện.
"Chúng ta phải nhanh chóng quay trở về Quân đội Đế quốc."
...
Nửa tiếng sau, Mộc Liên Khê nhìn Sở Hồi Chu đi đến khoang nghỉ ngơi, pheromone trong cơ thể đã ổn định lại.
Hắn không ném anh ở buồng lái một mình nữa, cũng không có đóng cửa khoang nghỉ ngơi, xem ra cho phép anh tự do đi lại.
Tiểu quỷ ở trong hành lang chơi đùa một lát, sau đó nghe thấy tiếng chăn trải ra từ khoang nghỉ ngơi, lập tức kiễng chân lên, lẻn tới cửa phòng nghỉ ngơi.
Đúng như dự đoán, Sở Hồi Chu nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi.
Lưng Sở Hồi Chu quay về phía cửa, tuyến thể được cổ áo che phủ vừa vặn đối mặt với anh.
Ông trời thật tốt, cơ hội đến rồi.
Anh chỉ cần nhảy lên giường lúc đối phương đang ngủ, kéo cổ áo hắn ra, hít hà vài hơi pheromone, cảm giác đói khát không chịu nổi trong cơ thể có lẽ sẽ biến mất.
Mặc dù thiên phú trong nguyên tác bảo chỉ cần nhìn vào mắt là có thể hút được pheromone, còn hút tới cạn khô.
Nhưng kể từ lúc Mộc Liên biến thành tiểu ác ma thì thiên phú không xài được, anh chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không có chuyện gì đâu?
Đôi mắt đỏ sậm của Mộc Liên Khê giống như những viên hồng ngọc lộng lẫy dưới ánh sáng mờ ảo, bên trong mấy xiên gà, sườn nướng cứ quay vòng vòng.
Mộc Liên Khê vểnh sừng lên, chăm chú lắng nghe tiếng hít thở của Sở Hồi Chu.
Kiên nhẫn “phục kích” năm phút, phát hiện Sở Hồi Chu ngay cả tư thế ngủ cũng không có thay đổi, tiểu quỷ lập tức lặng lẽ lẻn vào khoang nghỉ ngơi.
Sau khi đi đến bên giường, Mộc Liên Khê dễ dàng nhảy lên, móc móng vào ga trải giường, dùng chân sau đá mạnh hai cái rồi leo lên giường.
Từ góc độ này, Mộc Liên Khê có thể nhìn thấy gáy và nửa bên khuôn mặt của Sở Hồi Chu.
Tư thế ngủ của hắn không nghiêm túc và ngay thẳng như những người lính mà anh biết. Sở Hồi Chu cởi bỏ áo khoác, nhưng không có đắp chăn. Những thớ cơ trắng như ngọc dưới cổ áo mở rộng giống như tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch ẩn giấu kéo dài xuống lớp băng vải ở thắt lưng.
Một tay đặt gần mép nệm, đầu gối hơi cong lên, sau khi nhắm mắt lại, không còn vẻ nheo mắt hay trêu chọc người khác nữa mà có chút mệt mỏi, thả lỏng.
Mộc Liên Khê chăm chú nhìn chằm chằm vào sau cái gáy khiến anh mê muội không thôi .
Anh không dám lập tức kéo cổ áo của Sở Hồi Chu ra mà từ từ... chậm rãi... tiến lại gần. Mộc Liên Khê cẩn thận dùng móng chọc chọc mấy cái vào vai Sở Hồi Chu.
Sở Hồi Chu không có phản ứng.
Lại nhảy sang phía bên kia giường và dùng cặp sừng đỉnh đỉnh má Sở Hồi Chu.
Sở Hồi Chu vẫn không có phản ứng.
Mộc Liên Khê hoàn toàn yên tâm, hắn có lẽ đã mang trạng thái cảnh giác quá lâu, trong kỳ mẫn cảm còn cật lực kiềm chế rất mệt mỏi, nên không nhịn được mà ngủ thϊếp đi.
Cơ hội tốt như vậy, anh không làm gì chẳng phải phụ lòng ông trời.
Tiểu quỷ hơi nhếch khóe miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, cái đuôi dài vui vẻ vung vẩy, gọn gàng duỗi móng ra, mở cổ áo sơ mi của Sở Hồi Chu.
Tuyến thể Alpha không gì phòng vệ lộ ra trước mắt anh.
Tuyến thể Alpha không dễ bị tổn thương như của Omega, nên không có dùng mấy thứ bảo vệ như miếng dán tuyến thể.
Tuy nhiên, gần tuyến thể của hắn có rất nhiều lỗ kim nhỏ, rõ ràng là dấu vết do việc tiêm thuốc ức chế để lại.
Hơn nữa vừa nhìn là biết cách tiêm thuốc ức chế của hắn rất bạo lực, bởi nhiều lỗ kim quá sâu hoặc tiêm loạn chỗ, khiến vùng da xung quanh bị bầm tím, còn có một vài vết xước nhỏ.
Vết thương cũ và vết thương mới cộng lại, rất dễ đoán được kỳ mẫn cảm của Sở Hồi Chu vô cùng thống khổ.
Mộc Liên Khê sửng sốt một chút, cái đuôi đang vẫy đột nhiên dừng lại, chóp đuôi hình đinh ba hơi rũ xuống.
Anh vẫn còn nhớ những gì trong nguyên tác nhắc qua. Đế quốc tuy sớm thông qua bình đẳng quyền lợi cho AO, mang lại bảo hộ pháp lý cho O, rất nhiều Omega xuất sắc tham gia vào nhiều lĩnh vực khác nhau.
Nhưng cũng có những khía cạnh rất nguyên thủy, chẳng hạn như đối xử với dị tộc như nô ɭệ và thú cưng.
Hiện tại, Alpha chỉ chiếm một phần tư dân số trong Đế tinh. Để chiêu mộ Alpha gia nhập quân đội, Quân đội đế tinh có một quy định vô cùng quá đáng: những Omega dị tộc bị bắt lưu lại trong quân đội làm nô ɭệ, Alpha bước vào kỳ mẫn cảm có thể chọn bất kỳ Omega mình muốn để đánh dấu.
Vì mấy cái luật lệ điên khùng này, cũng không trách dị tộc khởi binh đánh đế quốc.
Sở Hồi Chu... Xem xét tuyến thể bị thương của hắn, có vẻ hắn ta chưa từng làm hại dị tộc.
Miễn cưỡng cho vô hàng ngũ chính nhân quân tử.
Cùng lắm thì sau này anh cho hắn xoa xoa lông xù nhiều chút, coi như bồi thường lượng pheromone bị anh hút.
Tiểu quỷ chuẩn bị tinh thần, cúi đầu tiến sát sau gáy Sở Hồi Chu.
Mùi thơm của bếp than nướng thơm ngào ngạt quả nhiên nồng nàn hơn rất nhiều.
Con ngươi của tiểu quỷ tròn xoe, đôi cánh sau lưng hơi duỗi ra, đầu sừng run run mê muội hương vị này.
Há miệng...và... hít vài hơi mùi thơm của thịt nướng!
Nhưng say mê trong chốt lát, anh phát hiện ra mùi vị pheromone này chỉ có thể ngửi chứ không thể ăn, một chút cũng không hề làm dịu đi cơn đói trong cơ thể.
Mộ Liên Khê ngây ngốc.
Trừng lớn mắt hạnh nhìn chằm chằm tuyến thể Alpha trước mặt.
Anh đã ở rất gần rồi, gần đến mức chóp mũi anh gần như chạm vào gáy. Nếu gần hơn chút nữa... chẳng khác gì hôn gáy người ta luôn.
Cho dù anh và Sở Hồi Chu đều là nam, nhưng trong thế giới ABO, nam nữ đã trở thành giới tính thứ hai không quan trọng, anh là Omega, dựa vào bộ dáng tiểu quỷ đi sàm sỡ người ta đã có chút thừa nước đυ.c thả câu.
Nếu như anh thật sự hôn tuyến thể của Sở Hồi Chu...
Có phải anh cũng nên chịu trách nhiệm với Sở Hồi Chu không?
Cảm giác đói khát mãnh liệt áp bức cơ thể anh, gần như đạt đến mức có thể tự chủ.
Tiểu quỷ do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ, đột nhiên nhắm mắt lại....
Cặp sừng nhỏ mềm mại cọ vào tuyến thể của Sở Hồi Chu.
Anh ngại... hôn.
Nhưng cọ một cái, giải khát một chút cũng không tính là quá phận phải không?
Lần đầu tiên tuyến thể của Sở Hồi Chu chịu tra tấn theo cách này, pheromone Alpha nhanh chóng bao phủ sừng của tiểu quỷ.
Mộc Liên Khê trong khổ có sướиɠ. Anh không thể ăn được pheromone, nhưng hít hà hai ngụm cũng có chút mãn nguyện.
Tiểu quỷ cọ càng lúc càng mạnh, lúc đầu chỉ dùng sừng, cọ riết cọ rút tới đầu cũng cọ luôn, cái đuôi không cam lòng cũng dính lên cọ chung.
Tới lúc toàn thân tiểu quỷ bao phủ mùi pheromone của Sở Hồi Chu, ngay lúc Mộc Liên Khê định dừng lại, một bàn tay chuẩn xác nắm lấy gáy anh, chưa kịp “oa” lên tiếng nào, thân thể quay cuồng bị xách tới trước mặt Sở Hồi Chu.
Mắt phượng xanh lam sâu thẩm liếc tới, cơ hồ có cơn sóng thần cuồn cuộn dâng trào trong đáy mắt.
Mộc Liên Khê: "..."
Sở Hồi Chu tỉnh lại khi nào?!!!
Anh một chút cũng không phát hiện.
Nếu bây giờ giả vờ cái gì cũng không làm Sở Hồi Chu có tin mình không?
Đôi mắt của tiểu quỷ đảo quanh một lúc, đang kiếm cớ qua mặt Sở Hồi Chu.
“Vừa rồi cọ thoải mái không?”