Xuyên Thành Vai Ác Nhưng Là Ác Ma Nhãi Con

Chương 3: Baba, hắn sẽ không ăn thịt trẻ con phải không

Nhưng vây quanh là một đoàn quân đội cùng binh lính Dị tộc, canh anh một tất cũng không rời.

Hơn nữa, nguyên chủ của thân thể này rất được Dị tộc kính mến, nếu đột nhiên thấy anh khác thường, chỉ sợ bọn họ không cho anh rời đi mà còn đem anh vào viện tâm thần dốc lòng chăm sóc.“Điện hạ, vì sao ngài lại muốn cùng Sở Hồi Chu nghị hòa? Tinh tế Đế quốc rõ ràng không có thành ý...”

Một bên ma cà rồng ngắt ngang người sói nói.

“Ngươi theo điện hạ lâu như vậy mà vẫn ngốc như thế, điện hạ đương nhiên muốn dụ Sở Hồi Chu tới đánh hắn mềm xương rồi!”

“Thì ra là vậy, nhưng điện hạ đem toàn bộ quân tinh nhuệ đều rút đi..”

“Điện hạ đối phó với một tên Sở Hồi Chu thôi còn cần quân tinh nhuệ? Điện hạ một người một thương liền đánh bại tên Sở Hồi Chu đó!”

Mộc Liên Khê:”...”

Ý tứ này là muốn anh một mình đánh Sở Hồi Chu sao?

Không!!!

Cầu các ngươi nhanh chóng tháo cái bộ lọc hùng hậu fan cuồng đó xuống!!!

Trong lúc mấy người nhau nhau nói chuyện, trung tâm thành phố đột nhiên rơi xuống màn hình sáng dài mấy ngàn mét, này giống như thiết bị liên lạc được quân đội sử dụng để báo tin cho toàn thành.

Chỉ là thiết bị liên lạc tại chủ thành Hoang tinh này đã cũ đến mức ngay cả thợ sửa chữa ngoài thành cũng bó tay, không ngờ màn hình này đột nhiên được sửa chữa và sử dụng.

Trên màn hình chỉ có một dòng chữ.

[ Mời Thủ lĩnh Dị tộc trong vòng hai tiếng, một mình đến phòng Hội nghị để đàm phán ] – Sở Hồi Chu.

Mộc Liên Khê lê bước.

Có lẽ thuộc hạ cho rằng anh lớn lên quá đẹp trai, không đủ hung dữ hù dọa con người nên đã trang bị cho anh một số đồ cải trang.

Lúc này Mộc Liên Khê khoác một cái áo choàng thật lớn, vành mũ hạ xuống che kín toàn bộ ngũ quan.

Anh còn mặc thêm một bộ cơ giáp, khiến cơ thể trông to gấp ba lần, cộng thêm áo choàng, nhìn còn khoa trương hơn đống cơ bắp của thuộc hạ người sói bên cạnh.

“Sở Hồi Chu còn dám dùng ngữ khí như vậy bảo Điện hạ làm việc?!”

“Điện hạ quả nhiên liệu sự như thần, Sở Hồi Chu thật sự mắc câu rồi!”

“Điện hạ, nếu hắn đã muốn tìm chết, thì ngài liền...”

Phó quan làm cái động tác bẻ cổ, bọn thuộc hạ đối với thủ lĩnh của mình lòng đầy tự tin, ngoài miệng bật cười khanh khách.

Còn trong lòng Mộc Liên Khê muốn bật khóc rồi.

Anh vẫn là không nên đi đâu!

Nếu thực sự nghe theo yêu cầu của Sở Hồi Chu mà đi một mình, Sở Hồi Chu nếu muốn bắt anh, anh ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Suy cho cùng anh cũng chỉ là một người bình thường xuyên vào, không phải đại lão toàn năng như lời bọn thuộc hạ nói.

Nhưng nếu lúc này rút lui... Sở Hồi Chu đã trải qua một lần bị dị tộc mai phục, tuyệt đối không dễ gì buông tha cho anh.

Huống chi...

Đám thuộc hạ này còn nhìn anh với ánh mắt sáng quắt, nếu bây giờ là buổi tối, tin chắc cũng không kém đèn pha là mấy.

Thanh niên trầm mặt, một lúc lâu sau giọng khô khốc lên tiếng.

“Được, ta một mình tới phòng Hội nghị.”

Anh nghĩ nghĩ, vẫn là cho cặp sừng thêm một lớp bảo hiểm.

“Lỡ như...”ta bị Sở Hồi Chu gϊếŧ chết.

“Vậy thì để Phó quan đảm nhận vị trí thủ lĩnh. Đừng quá để tâm sinh tử của ta!”

Thanh niên bồi thêm một câu.

“Phái người đến trạm liên lạc, nói cho toàn bộ binh lính dị tộc lời ta vừa nói. Sở Hồi Chu hẳn là đã rời khỏi trạm liên lạc rồi.”

Chỉ cần khiến Sở Hồi Chu nhận thức được, gϊếŧ anh rồi thì lại lập tức có thủ lĩnh mới, cuộc chiến giữa Đế quốc và dị tộc còn kéo dài, khả năng anh có thể an toàn rời khỏi phòng Hội nghị tăng thêm một chút.

Mặc dù gương mặt được che giấu dưới vành mũ, nhưng đám thuộc hạ dị tộc đường như thấy được vẻ mặt nghiêm nghị, kiên quyết qua ngữ khí lãnh đạm của thanh niên.

Phó quan người sói kính chào một cái đầy tiêu chuẩn quân đội.

“Điện hạ yên tâm, thuộc hạ liều chết bảo vệ ngài an toàn.”

Không hổ là thủ lĩnh của bọn họ, liều mạng vì tương lai của dị tộc, không màng sinh tử.

Mộc Liên Khê dưới sự bảo hộ của thuộc hạ tiến vào hội trường.

Binh lính dị tộc trong thành phần lớn đều đã rút lui, nhưng thổ dân ở đây vẫn khóa cửa, không dám ra khỏi nhà.

Chỉ trong vài con ngõ hẹp có những ánh mắt tò mò và sợ hãi lướt qua.

Không biết thính giác của ác ma có tốt hơn con người hay không, nhưng Mộc Liên Khê có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện trong ngõ.

“Người đi ở giữa là thủ lĩnh dị tộc phải không?”

“Tôi vốn không tin Omega có thể oai hùng hơn Alpha, nhưng giờ thì tin rồi.”

“Tại sao anh ta lại mặc áo choàng?”

"Có lẽ biết mình trông xấu xí, cho nên..."

“Baba, hắn sẽ không ăn thịt trẻ con phải không?”

Mộc Liên Khê: “...”

Bọn họ đi đến cửa hội nghị, thi thể của những binh lính dị tộc không ám sát được Sở Hồi Chu cách đây không lâu đã bị mang đi, máu cũng được rửa sạch, nhưng mùi khói thuốc súng, cơ giáp và mùi máu vẫn còn lưu lại trong không khí.

Một nửa bức tường trắng của hội trường nhuộm màu đỏ thẫm.