Đồ Ngu, Ông Đây Không Phải Là Người!

Chương 15

3. Vua tránh né.

Biến thân hoàn toàn: mỗi người đều có những trải nghiệm kỳ lạ chẳng hiểu sao lại bị muỗi đốt sưng. Vào lúc bạn còn chưa phản ứng, muỗi cũng đã nhanh chóng hút đi máu trong sinh mệnh của bạn, đến khi nơi bị đốt bắt đầu nổi mụn ngứa, muỗi đã nhanh chóng rời đi lặng lẽ không một tiếng động ~

Muốn đập chết muỗi cần phải có thị lực thính lực và cả năng lực hành động! Nếu không bạn cũng chỉ có thể mặc nó vo ve vo ve vo ve bên tai bạn.

Gia tăng huyết mạch [tránh né]: gia tăng tốc độ, gia tăng độ nhanh nhẹn, gia tăng cảm giác với nguy hiểm, có tỷ lệ né tránh được một kích trí mạng.

Bạn tới đánh tôi à! Ha ha! Bạn đánh không được!

Cấp tránh né hiện tại (sơ cấp 0/1000): tốc độ +10%, nhanh nhẹn +10%, 20% tỷ lệ né tránh một kích trí mạng.

4. Vô hiệu/đặc tính phụ: đừng vỗ tay! Vo ve vo ve!

Nghe tiếng vỗ tay sẽ nhanh chóng rơi vào phản ứng căng thẳng, căm ghét người vỗ tay không phân biệt địch ta.

Thỉnh thoảng sẽ bất giác phát ra tiếng vo ve, có gì mà bất ngờ chứ? Muỗi không kêu vo ve chẳng lẽ lại kêu muỗi muỗi à?!

Vo ve vo ve! Âm thanh tuyên bố sự có mặt của bạn!!]

Vô Tương Vong: “...”

Âm thanh tuyên bố sự đội quần của tôi.

Có phải tôi nên cảm thấy may mắn khi không có cái vòi hút dài ở miệng lúc ở dạng người không?!

Tiên nam Vô lần đầu tiên hiểu rõ kỹ năng biến thân thành thú mạnh, đầu tiên là bất ngờ khi con muỗi to lớn màu trắng đen xấu đến nên bị tuyệt chủng lại có năng lực mạnh mẽ như vậy, nhưng rất nhanh đã tim lặng như nước mặt tựa tro tàn.

Năng lực mạnh mẽ thì thế nào? Nếu trở nên mạnh mẽ cần phải hiến tế vẻ đẹp, vậy anh thà làm một bông sen trắng nhỏ bé yếu ớt đáng thương bất lực còn hơn!

Để giành được thắng lợi không nhất thiết phải dựa vào sức mạnh, nhất định sẽ có người thưởng thức vẻ đẹp của anh, sẵn lòng đưa anh bay cùng! Nếu thật sự không được nữa, anh cũng có thể động não.

Nhưng tuyệt đối sẽ không biến thành một con muỗi to!

Có nghe thấy không? Tuyệt đối không!

Tiên nam Vô quyết tâm, dù cho vận mệnh có muốn khiến anh trở nên xấu xí, anh cũng tuyệt đối không cúi đầu với vận mệnh!

Sau khi quyết định xong tiên nam Vô hung ác huơ tay trước mắt mình, đập bức ảnh con muỗi to tự mãn kia quay về trong tường, nhắm mắt lại nằm xuống ngủ tiếp.

Ngủ đi thôi, trong mơ anh nhất định sẽ có kỹ năng mê hoặc của mỹ nam tuyệt thế!

Thanh niên tóc đỏ vẫn luôn chú ý đến Vô Tương Vong trông thấy dáng vẻ cực kỳ tuấn tú kia, hình như có hơi quen mắt, thanh niên toàn thân đều lộ ra một luồng tiên khí lại như sống không còn gì luyến tiếc, lại nằm xuống đất, thanh niên tóc đỏ lộ ra biểu cảm thở dài đồng cảm.

Cuối cùng vẫn không thành công nên nằm dài nhận mệnh à?

Nhưng lúc này sao có thể chọn nằm dài chứ? Trong thế giới quỷ dị này không có thực lực chính là nguồn gốc tội lỗi! Người anh em này có gương mặt yêu nghiệt quá đáng, dù là một người đàn ông cũng rất khó tự bảo vệ bản thân!

Hay là mình đi đánh thức cậu ta, để cậu ta tiếp tục cố gắng?

Quên đi quên đi, đừng xen vào việc người khác, nói không chừng người ta đang tự xây dựng tâm lý cho bản thân.

Dù sao vẫn còn hai ngày nữa để thức tỉnh dị năng, nếu ông trời đã cho người anh em này gương mặt quá mức xinh đẹp, vậy nhất định cũng sẽ cho cậu ta một dị năng không tệ.

Nếu ba ngày cậu ta cũng chưa thể thức tỉnh, ừm, vậy cũng chỉ có thể hỏi thử xem trong đội có nhận hậu cần khuân vác không, hoặc là thanh niên này có đồng ý chủ động bán thân bán mặt không.

Thế đạo này, tạo nghiệt mà!

Vô Tương Vong vừa ngủ một giấc đã là hai giờ.

Lúc mặt trời màu đỏ tươi kia cuối cùng cũng bị mây đen và đường chân trời che phủ hoàn toàn, anh được người bên cạnh đánh thức.

“Người anh em? Người anh em dậy đi! Mặt trời xuống núi, trời tối rồi. Chúng ta phải đi ăn cơm rồi tìm phòng ngủ.”

Tiên nam Vô nhanh chóng mở mắt, nhanh chóng thu lại cơn mơ màng trong mắt và niềm vui trong mộng đẹp, sau đó lộ ra một nụ cười công nghiệp tiêu chuẩn với người đàn ông gọi anh dậy: “Cảm ơn. Trước khi tôi tới đây đã thức đêm đến ba giờ, thật sự quá buồn ngủ.”

“Ha ha tôi hiểu tôi hiểu, tôi cũng mười hai giờ đêm mới ngủ, vừa ngủ say đã rơi đến nơi này, bây giờ tôi cũng rất khó chịu.”

“Nhưng bây giờ ở đây có lẽ vẫn là sáu bảy giờ chiều, chúng ta ăn cơm chiều xong lại ngủ, xem như tiếp tục đồng hồ sinh học cũng không khác mấy.”

Vô Tương Vong lại nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Lúc hai người đang nói chuyện, thanh niên tóc đỏ đã đứng dậy dẫn đám người đi về phía trung tâm thôn tân thủ.

“Tôi dẫn mọi người đi dạo quanh thôn tân thủ này một lần, cũng làm quen với một vài bộ dạng quỷ dị cơ bản của thế giới này. Quân đoàn Nanh Rồng của chúng tôi sẽ mời cơm tối, chúng tôi có tiểu đội săn bắn ra ngoài thôn tân thủ săn bắn dị thú và dị thực, vì khá nguy hiểm nên không thể để mọi người đi theo xem."