Nhưng cũng có người vẫn cẩn thận đứng tại chỗ, có lẽ muốn quan sát tình huống một chút.
Vô Tương Vong nhìn xung quanh mình, bởi vì anh vẫn đứng cạnh đám người, cho nên lúc này chỉ có trước mặt và bên trái của anh là có người đứng ngồi.
Anh cảm thấy khoảng cách sau khi mọi người tản ra vẫn hơi gần bèn đi thẳng ra sau chừng bảy tám bước, chắc chắn xung quanh bản thân đã đủ rộng rãi thì nằm xuống.
Đúng, chính là nằm xuống đấy.
Không phải cô gái tóc màu táo đỏ kia nói dùng phương thức thoải mái tự nhiên nhất để kích phát dị năng à?
Có tư thế nào có thể thoải mái tự nhiên hơn nằm dài đây?
Bạn nói nằm xuống dễ buồn ngủ ư?
Đùa gì thế? Ai lại không có lúc nhắm mắt lăn qua lộn lại đến ba tiếng cũng không ngủ được chứ?
Ngay hoàn cảnh hiện tại và tương lai hoàn toàn không thấy mặt trời kia, đừng nói bây giờ, tối nay cũng có thể anh sẽ mất ngủ hoàn toàn.
Tiên nam sau khi nằm dài mở mắt nhìn bầu trời, mới phát hiện anh vẫn chưa chú ý đến bầu trời ở thế giới này…
Sao lại có một đám mây đen dày đặc như vậy chứ?
Mà trong bầu trời phủ đầy mây đen kia lại có một mặt trời đỏ tươi rực rỡ chỉ lộ ra một nửa.
Vô Tương Vong nhếch môi.
Mặt trời màu máu, mây đen đầy trời.
Đại hung.
Anh có nên cảm thấy may mắn khi nơi này chỉ có một chứ không phải ba mặt trời không nhỉ?
…
Bỗng nhiên trong đám người phía trước phát ra một loạt tiếng kêu gào.
Vô Tương Vong không cần mở mắt cũng có thể nghe được tiếng kêu cực kỳ vui mừng đó:
“Tôi thành công rồi! Ha ha, tôi thành công rồi!!! Tôi cũng là dị năng giả hệ hỏa đó!!”
Cũng nhanh thật.
Tiên nam Vô lại tiếp tục đặt hai tay lên bụng nằm dài.
Bên tai anh luôn vang lên tiếng hâm mộ xen lẫn sợ hãi, sau đó, là một tâm trạng dù không nghe thấy nhìn thấy cũng có thể cảm giác được vô cùng mãnh liệt.
Sau đó, liên tiếp xuất hiện nhiều người thành công.
Vô Tương Vong vẫn đang nằm dài, ý thức lại bắt đầu mệt mỏi.
Anh sai rồi.
Cơ thể anh đã rất mệt mỏi khi thức đêm đến tận ba giờ, nửa tiếng trước anh lại còn vô cùng hoảng sợ, bây giờ bỗng nhiên thả lỏng thì buồn ngủ lại điên cuồng tấn công anh.
Quên đi, ngủ một giấc trước rồi hẵng kích phát dị năng vậy, ngủ đủ rồi mới làm việc được chứ…
Nhưng dù ngủ anh cũng muốn mang theo ý nghĩ kiên định vào trong giấc ngủ!
Anh muốn thức tỉnh độ quyến rũ cao nhất trong thế giới quỷ dị!
Quyến rũ, quyến rũ, quyến rũ, quyến rũ, quyến rũ!!!!
Dù không ở địa cầu anh cũng phải làm người đẹp nhất!!
Sau đó, khoảnh khắc trước khi Vô Tương Vong sắp ngủ say ——
Anh cảm thấy ấn đường bắt đầu nóng lên. Cảm giác nóng rực kinh người từ mi tâm hướng về tứ chi xương cốt, mạnh mẽ lan về lục phủ ngũ tạng, nóng đến nỗi anh phải nhíu mày.
Nhưng tiên nam kiên cường không chịu mở mắt.
Anh buồn ngủ!
Sau đó tiên nam từ từ nhắm mắt lại cảm giác có ánh sáng vàng tỏa ra “trước mắt”, một quyển sách in màu tỏa ánh sáng vàng bỗng nhiên xuất hiện.
Quyển sách này… hình như trông khá quen mắt?
Không đợi Vô Tương Vong nhớ ra đây là quyển sách gì, quyển sách tỏa ánh sáng vàng kia đã lật từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng với tốc độ cực nhanh trước mặt anh, cuối cùng cả quyển sách hóa thành một luồng sáng vàng, “trước mắt” anh hình thành một bức tường ảnh hình thoi màu vàng rực rỡ!
Mà lúc này bức ảnh phía dưới cùng trên bức tường ảnh nhanh chóng chuyển từ màu xám ban đầu thành màu nhiều màu rực rỡ, rồi sau đó bức ảnh này thoát khỏi bức tường ảnh, thoáng cái đã bay đến “trước mắt” Vô Tương Vong!
Mà bức ảnh phóng lớn này cũng khiến cho người tới thế giới này lâu như vậy nhưng chưa từng thay đổi sắc mặt như tiên nam thoáng cái đã mở to mắt, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, anh bật người ngồi dậy không quan tâm hình tượng hét lên một tiếng:
“Đậu má!”