Hoa Tường Vi Của Bác Sĩ Đàm

Chương 4: Mẹ già bát quái

« Nếu như tôi muốn cùng em kết hôn, cả đời mãi mãi ở bên nhau thì sao? » Ngày đó cuối cùng, Đàm Cảnh Thạc hỏi tôi: « Em muốn cùng tôi nói chuyện yêu đương không? »

Nói thật, tôi đời này không theo lẽ thường, theo đuổi tự do cùng thoải mái, chưa từng nghĩ muốn bị ai đó quản thúc.

Hắn nói không sai, nam nhân trong mắt tôi là quần áo, là gia vị sinh hoạt. Tôi làm sao lại cho phép mình tuổi già đều chỉ mặc một bộ quần áo, chỉ ăn một loại gia vị thôi đâu.

Nhưng ngày đó, bên trong hầm đỗ xe yên tĩnh giống như trên thế giới này chỉ còn tồn tại hai người chúng tôi.

Gió trên hành lang mang đến những ký ức rất xa.

Tôi nhìn mắt hắn, bên trong chứa đựng chân thành cùng nhiệt huyết mà tôi chưa bao giờ có được.

Quỷ thần làm chênh lệch, đôi cánh sau lưng tôi, bỗng nhiên bị người xích lại trên giá. Tôi không muốn lại đi khắp thế giới, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng một thân mình.

Tôi muốn dừng lại, ở bên cạnh hắn, đem hắn trở thành sở hữu của tôi, muốn hắn cả đời đều là người của Nhạc Vi tôi.

Tôi muốn tình yêu chân thành của hắn.

Về phần kia, tôi trèo đèo lội suối, gặp qua rất nhiều người, cũng không có gặp qua ai chân thành lại nồng đậm yêu thương.

« Em đồng ý. »

Hầm đỗ xe trống rỗng, câu Em đồng ý này từ trong miệng của tôi phát ra, lại dội ngược trở về, vang vọng hết tiếng này đến tiếng khác.

Tôi nhìn thấy trong mắt Đàm Cảnh Thạc thoáng sự kinh ngạc.

Sau đó là hưng phấn.

Hắn ôm tôi xoay vòng vòng, nước mắt rơi vào bên tai tôi nóng hổi.

-

Tôi bắt đầu hẹn hò cùng Đàm Cảnh Thạc.

Hắn chân thành cùng nhiệt liệt quả nhiên khiến tôi nhìn mà than thở, hắn có, đều là tôi thiếu thốn. Giống như tôi là kiểu người theo đuổi tự do, được chú định là loại người ích kỷ.

Hắn đem tôi kiến thức một phen cho tôi thấy tương phản cực đoan là thế nào, gia đình hòa thuận, ba mẹ hắn là giáo sư đại học, người trong nhà dù cho bận rộn đi chăng nữa, cũng sẽ bớt thời gian ăn một bữa cơm.

Nhà họ nuôi hai thú cưng, một chó, một mèo. Con mèo rất hung, nhưng chó lại dịu dàng ngoan ngoãn. Trong vườn có đu quay, phía trên đu quay là một giàn nho, phía dưới là cỏ xanh mơn mởn, trên tường trồng một mảng hoa tường vi.

Rất nhiều màu sắc, lúc nở hoa rất đẹp.

Cả nhà bọn họ thậm chí sẽ cùng nhau trồng rau ở hậu viện, làm việc dưới cái nắng mặt trời như thiêu đốt, hạnh phúc đều tràn ngập trong ánh sáng vàng rực rỡ.

Không giống như nhà tôi, hàng năm chỉ có lão Nhạc một mình ở nhà, tôi cùng mẹ tôi mỗi người đều đi đến chân trời của riêng mình, mỗi năm có thể gặp mặt một lần cũng tốt lắm rồi.

Có đôi khi tôi suy nghĩ, lão Nhạc có phải bởi vì chúng tôi đều không ở bên cạnh ông ấy, cho nên mới cả ngày uống rượu, muốn tê liệt thần kinh của mình.

Nhưng mẹ tôi rõ ràng đã từng muốn ông ấy cùng ra ngoài, nhưng chính ông ấy lại từ chối.

Ông ấy không nỡ bỏ lại con ngỗng lớn trong nhà, sợ hoa trong vườn chết héo, cũng muốn bồi ông nội chơi cờ.

-

Tôi cùng Đàm Cảnh Thạc hẹn hò chính là mối quan hệ hạnh phúc nhất mà tôi từng có.

Thậm chí, lần này, so với lúc trước toàn bộ cộng lại càng thêm hạnh phúc lãng mạn.

Tôi vốn dĩ tưởng rằng chúng tôi sẽ vẫn cứ tiếp tục như vậy, tôi đã quen với sự tự do, giờ phút này dù chỉ giới hạn trong một thế giới bé nhỏ nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Thế nhưng, vạn vật đều sẽ thay đổi, con người cũng giống như vậy.

Tôi cũng vậy.

Đàm Cảnh Thạc cũng vậy.