Chương 20
Georgeanne đứng trên bậc thềm khách sạn Princeville trên đảo Kauai. Vầng mặt trời nhiệt đới sưởi ấm đôi vai trần và đỉnh đầu cô. Cô đã mất cả mấy ngày nay mới học được cách thắt xà rông, nhưng lúc này cô chỉ đang quấn một miếng vải in họa tiết hoa vân anh buộc phía sau gáy che đi bộ đồ bơi. Cô cài một bông hoa lan lớn sau vành tai và thắt dây đôi xăng đan Hercules hồng cao trên mắt cá chân. Cô cảm tháy mình thật diệu đàng và nghĩ về Lexie cũng sẽ yêu Kauai. Con bé sẽ chết mê chết mệt những bãi biển đẹp mê ly và mặt nước xanh mát này. Georgeanne và John cần dành thời gian bên nhau nên đã để con gái ở lại với ông Ernie và mẹ John.Một chiếc Jeep Cherokee thuê chạy tới điểm đỗ gần vỉa hè. Cánh cửa bên người lái mở ra, và trái tim cô đập rộn lên trong l*иg ngực. Cô rất thích ngắm John cử động. Ở anh toát lên một vẻ tự tin mãnh liệt và anh bước đi với vẻ duyên dáng của một người đàn ông tự bằng lòng với chính mình. Chỉ người đàn ông hài lòng với làn da của mình mới mặc chiếc áo màu lam chóe in những bông hoa lớn màu đỏ và những chiếc lá lớn màu lục. Anh quá đỗi tự tin, đến mức đôi khi khiến Georgeanne mờ nhạt trước anh. Nếu cô cứ để John lấn lướt mình, thì hẳn họ đã cưới nhau ngay sau ngày John cầu hôn cô. Cô đã cố trì hoãn lại được một tháng để có thể lên kế hoạch cho một đám cưới đầm ấm trong một nhà thờ nhỏ ở Bellevue.
Cho đến giờ họ đã lấy nhau được một tuần, và mỗi ngày qua cô lại càng yêu anh hơn. Đôi khi những cảm xúc trong cô quá lớn, và cô không sao kìm nén được. Cô thường bắt gặp mình nhìn đăm đăm vào khoảng không và mỉm cười, hay cười vang lên mà chẳng rõ vì sao, và không thể cất giữ niềm hạnh phúc trong lòng. Cô đã trao cho John niềm tin của cô, trái tim của cô. Và để đền đáp lại, anh khiến cô cảm thấy được che chở, được yêu thương mãnh liệt đến mức đôi khi khiến cô nghẹt thở.
Ánh mắt cô dõi theo anh khi anh bước vòng qua chiếc xe có hệ thống dẫn động đến cả bốn bánh. Anh mở cửa người ngồi, rồi quay lên mỉm cười với cô. Georgeanne nhớ lần đầu tiên khi cô nhìn thấy anh, anh đang đứng bên chiếc Corvette màu đỏ, bờ vai rộng và đẹp trai, trông như vị cứu tinh của đời cô vậy.
"Aloha, chồng yêu," vừa gọi anh cô vừa bước xuống bậc thềm.
Hai hàng mày anh nhíu lại. "Em có đang ở trần bên dưới tấm vải ấy không thế?"
Cô dừng lại trước mặt anh và nhún một bên vai. "Còn tùy xem anh có phải là cầu thủ khúc côn cầu không đã?"
"Ừm." Một nụ cười thổi bay cái nhíu mày. "Em có thích khúc côn cầu không?"
"Không." Georgeanne lắc đầu và hạ thấp bớt giọng, chớt nhả với giọng gợϊ ȶìиᏂ mà cô biết luôn làm anh mê dại. "Nhưng hẳn là em có thể ngoại lệ vì anh, anh yêu."
Anh ôm choàng lấy cô, và lướt bàn tay lên cánh tay trần của cô. "Em muốn thân xác này của anh, phải không?"
"Em không thể đừng được," Georgeanne thở dài, và lại lắc đầu. "Em là người đàn bà yếu đuối, mà anh thì thật khó lòng cưỡng lại."