Bí Mật Của Jane

Chương 1

Chương 1
Cuộc đời của Honey Pie.

Trong tất cả những quán bar ám khói ở Seattle, anh ta lại bước vào chính Loose Screw, quán rượu chui nơi tôi làm việc năm tối một tuần, rót bia và ho sặc sụa vì khói thuốc phả ra. Một lọn tóc đen bất cẩn xõa xuống trước trán khi anh ta ném gói Camels và chiếc Zippo lên quầy bar.

"Cho tôi một Henry," anh ta nói, giọng thô ráp như vải nhung, "và nhanh nhanh lên, bé cưng. Tôi không có cả ngày cho em đâu."

Tôi luôn chết mê những anh chàng u ám với thái độ tồi tệ. Chỉ một cái nhìn, tôi đã biết anh chàng này cũng u ám và tồi tệ như một cơn bão ấy. "Chai hay cốc" tôi hỏi.

Anh ta châm thuốc và nhìn tôi qua làn khói. Đôi mắt xanh như bầu trời đầy tội lỗi khi ánh mắt rơi xuống trước chiếc áo hai dây của tôi. Khóe miệng anh ta nhếch lên tán thưởng cỡ 34D của tôi, "Chai," anh ta trả lời.

Tôi lấy một chai Henry từ thùng lạnh, bật nắp, và đẩy nó ngang quầy bar. "Ba đô năm mươi xu."

Anh ta cầm lấy chai bia bằng một bàn tay to và nhấc nó lên môi, đôi mắt ấy dõi theo tôi khi anh ta tu vài ngụm lớn. Bọt nổi lên miệng chai khi anh ta hạ nó xuống, và anh ta liếʍ một giọt bia ở bờ môi dưới. Tôi cảm thấy điều đó đến tận xương.

"Tên em là gì?" Anh ta hỏi và với tay ra sau túi chiếc quần Levi’s bạc màu để rút ví ra.

"Honey," tôi trả lời, "Honey Pie."

Khóe miệng còn lại của anh ta nhếch lên khi anh ta đưa tôi một tờ năm đô. "Em là một vũ nữ thoát y à?"

Tôi rất hay nhận được câu đó. "Còn tùy."

"Vào cái gì?"

Tôi đưa anh ta tiền thừa và để đầu ngón tay mình lướt qua lòng bàn tay ấm áp của anh. Một cơn rùng mình làm râm ran mạch đập ở cổ tay tôi và tôi mỉm cười. Tôi để mắt mình lang thang lên hai cánh tay, ngực cho tới bờ vai rộng lớn của anh. Bất kỳ ai quen tôi cũng biết tôi có một số ít luật lệ khi dính líu tới đàn ông. Tôi thích họ to lớn và tồi tệ, họ còn phải có hàm răng và bàn tay sạch bong nữa. Chỉ thế thôi. Ồ, còn nữa, tôi ưu ái một đầu óc hơi đen tối, dù điều đó cũng không hoàn toàn cần thiết, vì đầu óc tôi lúc nào cũng đã đủ đen tối cho cả đôi rồi. Thậm chí khi còn bé, tôi đã cứ quanh quẩn cạnh vấn đề tìиɧ ɖu͙©. Trong khi búp bê barbie của những cô gái khác chơi trò lớp học, thì em Barbie của tôi lại chơi trò bác sỹ. Loại trò chơi mà bác sĩ Barbie kiểm tra phần nam tính của Ken, rồi đưa anh ta vào trạng thái hôn mê đẫm mồ hôi ấy.

Giờ đây, ở tuổi hai mươi tám, trong khi những người phụ nữ khác chọn chơi golf hoặc làm gốm, đàn ông là sở thích của tôi và tôi sưu tập họ như những đồ lưu niệm Elve rẻ tiền. Khi nhìn vào đôi mắt xanh dương gợi cảm của Anh Chàng Hư Hỏng, tôi kiểm tra lại mạch đập dồn dập, cảm giác râm ran giữa hai đùi và thấy rằng tôi cũng có thể chỉ cần sưu tập anh ta nữa là xong. Tôi chỉ cần đưa anh ta vào nhà. Hay ở ngay ghế sau xe ô tô của tôi, hoặc trong một buồng vệ sinh nữ.

"Vào những gì anh có trong đầu," cuối cùng tôi trả lời, rồi khoanh tay trên quầy bar và cúi người tới trước, cho anh ta nhìn mãn nhãn bộ ngực hoàn hảo của tôi.

Anh ta nâng ánh mắt khỏi khe ngực tôi, đôi mắt nóng bỏng và đói khát. Rồi anh ta mở bung ví ra và cho tôi nhìn phù hiệu. "Tôi đang tìm Eddie Cordova. Tôi nghe nói cô biết hắn."

May mắn làm sao. Một anh cớm. "À, vâng, em biết Eddie." Tôi đã từng hẹn hò với hắn một lần, nếu bạn có thể gọi những gì chúng tôi làm là hẹn hò. Lần cuối cùng tôi thấy Addie, hắn đang hôn mê trong phòng vệ sinh nữ ở quán Jimmy Woo. Tôi đã phải dẫm lên cổ tay hắn để bắt hắn thả cổ chân tôi ra.

"Cô biết tôi có thể tìm thấy hắn ở đâu không?"

Eddie là một tên trộm vặt, còn tệ hơn, hắn là một kẻ nhạt nhẽo trên giường, và tôi chẳng hề cảm thấy cắn rứt lương tâm chút nào khi nói, "Có thể em biết đấy," Phải rồi, tôi có thể giúp anh chàng này làm xong việc, và theo cái cách anh ta đang nhìn tôi, tôi có thể nói rằng anh ta muốn nhiều hơn là…

Chiếc điện thoại ngay cạnh máy tính của Jane Alcott rung lên, kéo sự chú ý của cô ra khỏi màn hình và chương mới nhất của truyện Cuộc đời của Honey Pie.

"Chết tiệt," cô chửi thề. Cô đẩy tay vào bên dưới chiếc kính và dụi đôi mắt mệt mỏi. Qua kẽ tay cô liếc nhìn danh tính người gọi và nhấc máy lên

"Jane," thư ký tòa soạn của tờ Seattle Times Leonard Callaway, bắt đầu mà không thèm xin chào. "Virgil Duffy sẽ nói chuyện với các huấn luyện viên và quản lý tối nay. Công việc chính thức là của cô."

Tập đoàn của Virgil Duffy là một thành viên của Fortune 500 1 và ông ta cũng là chủ của đội khúc côn cầu Seattle Chinooks. "Khi nào thì tôi bắt đầu?" Jane hỏi và đứng dậy. Cô với tay lấy cốc cà phê và làm sánh một giọt lên bộ pyjama bằng vải flannel cũ mèm khi nâng cốc lên môi.

1Fortune 500: Danh sách 500 doanh nghiệp lớn nhất nước Mỹ do tạp chí Fortune tổng hợp hằng năm - ND. 2Là các khối u ác tính có nguồn gốc từ hệ thống lưới bạch huyết không phải là bệnh Hodgkin. Biểu hiện lâm sàng là triệu chứng u, thay đổi khác nhau tùy thuộc vào vị trí u tiên phát và sự lan tỏa của bệnh. Khối u có thể ở bụng, trung thất hạch ngoại biên vùng tai, mũi họng và các nơi khác như da, dưới da, xương, thận. 3Cúp bảo hộ: đồ bảo hộ chỗ hiểm của các cầu thủ trong môn khúc côn cầu - ND. 4Bảy khu vực nguy hiểm quanh người thủ môn mà thủ môn thường không chặn được bóng trong môn khúc côn cầu… 5Một loại thuốc kháng viêm

"Tuần đầu tiên."

Tuần đầu tiên của tháng Giêng chỉ đưa cô hai tuần chuẩn bị. Cách đây hai ngày, Leonard đã đến chỗ Jane và hỏi cô có hứng thú đảm nhiệm hộ phóng viên thể thao Chris Evans trong khi anh ta trải qua đợt điều trị bệnh lympho không Hodgkin 2 hay không. Tiến triển bệnh trạng của Chris rất khả quan, nhưng việc anh ta vắng mặt cũng khiến cho tờ báo cần một người đảm nhiệm việc viết bài về đội khúc côn cầu Seattle Chinooks. Jane không bao giờ dám mơ rằng người đó lại là cô.

Bên cạnh nhiều thứ khác, cô là một cây bút xuất sắc của tờ Seattle Times và nổi tiếng với chuyên mục hàng tháng Cô gái độc thân trong thành phố. Cô chẳng biết mảy may về khúc côn cầu.

"Cô sẽ đi du đấu với họ trong tuần thứ hai," Leonard tiếp tục. "Virgil muốn dàn xếp các chi tiết với đội huấn luyện viên trước đã, rồi ông ấy sẽ giới thiệu cô với đội bóng vào thứ Hai trước khi cô đi."

Khi cô mới được đề nghị công việc tuần trước, cô đã choáng váng và không chỉ hơi bối rối. Chắc chắn là ngài Duffy sẽ muốn một phóng viên thể thao khác đảm nhiệm các trận đấu. Nhưng hóa ra, lời đề nghị này chính là ý tưởng của ông chủ đội bóng

"Các huấn luyện viên sẽ nghĩ gì?" Cô đặt cốc cà phê lên bàn, cạnh một số kế hoạch hàng ngày để mở dính đầy những tờ giấy ghi nhớ đủ màu sắc.

"Không thực sự quan trọng. Kể từ khi John Kowalsky và Hugh Miner nghỉ hưu, khu vực đó chẳng thấy một đám đông nào. Duffy cần phải trả tiền cho anh chàng thủ môn thượng đẳng ông ấy mới mua năm ngoái. Virgil yêu khúc côn cầu, nhưng trước nhất và trên hết, ông ấy là một doanh nhân. Ông ấy sẽ làm những gì cần thiết để đưa được fan hâm mộ vào các hàng ghế. Đó là lý do lúc trước ông ấy nghĩ đến cô. Ông ấy muốn thu hút thêm fan hâm mộ nữ giới vào trò chơi này."

Điều Leonard Callaway không nói ra là Duffle đã nghĩ đến cô vì ông ta tưởng cô viết những thứ ngớ ngẩn cho phái nữ. Với Jane thì điều đó cũng ổn thôi, nhưng những thứ ngớ ngẩn ấy giúp cô trả tiền cho các hóa đơn và cực kỳ quen thuộc với những phụ nữ đọc tờ Seattle Times. Nhưng những thứ ngớ ngẩn ấy cũng không trả hết được toàn bộ hóa đơn. Còn chả được gần hết Truyện khiêu da^ʍ trả phần lớn số đó. Và loạt truyện khiêu da^ʍ, Cuộc đời của Honey Pie, mà cô viết cho tạp chí Him thì cực kỳ nổi tiếng với phái mày râu.

Khi Leonard kể chuyện về Duffle và đội khúc côn cầu của ông ta, Jane nhặt bút lên và viết vào một tờ giấy nhớ màu hồng: mua sách về khúc côn cầu. Cô giật tờ ghi chú ra khỏi tập giấy, lật qua một trang, và nhét nó vào sổ kế hoạch hằng ngày của cô bên dưới vài mẩu giấy khác nữa.

"…Và cô phải nhớ rằng cô đang đối phó với những cầu thủ khúc côn cầu. Cô biết họ có thể thực sự mê tín. Nếu Chinooks bắt đầu thua trận, cô sẽ bị đổ tội và cho đi đóng gói."

Tuyệt. Công việc của cô nằm trong tay những gã cầu thủ mê tín. Cô xé một mẩu giấy nhớ cũ đánh dấu hạn nộp Honey khỏi sổ kế hoạch và ném vào thùng rác.

Sau vài phút trò chuyện thêm, cô gác máy và cầm cốc cà phê lên. Giống như phần lớn cư dân Seattle, cô không thể không biết tên và mặt mũi vài cầu thủ khúc côn cầu. Mùa giải kéo dài và khúc côn cầu được nhắc đến trên Bản tin King-5 hầu như mỗi đêm. Nhưng cô chỉ mới thực sự gặp một người trong số những cầu thủ Chinooks, anh chàng thủ môn mà Leonard vừa đề cập, Luc Martineau

Cô đã được giới thiệu với anh chàng có bản hợp đồng ba mươi ba triệu đô la ở một bữa tiệc ở Press Club ngay sau vụ chuyển nhượng tới Chinooks của anh ta vào mùa hè trước. Anh ta đã đứng chính giữa căn phòng, trông thật vạm vỡ và sung sức, giống như một vị vua đang thiết triều. Xét đến danh tiếng huyền thoại của Luc cả trong lẫn ngoài mặt băng, anh ta thấp hơn những gì Jane đã tưởng tượng. Khoảng một mét tám, nhưng anh ta toàn cơ bắp. Mái tóc vàng sẫm màu phủ lên tai và cổ áo sơ mi của anh, hơi rối và lộn xộn.

Anh ta có một vết sẹo nhỏ màu trắng bên gò má trái và một vết khác trên cằm. Nhưng chẳng gì có thể giảm đi ảnh hưởng tuyệt đối của anh ta. Thực tế thì chúng khiến anh ta có vẻ hư hỏng đến mức chẳng người phụ nữ nào trong phòng lại không băn khoăn xem chính xác thì anh chàng hư hỏng này có thể hư hỏng đến đâu.

Giữa hai vạt chiếc áo vét màu xám đậm, anh ta thắt một chiếc cà vạt lụa màu đỏ. Một chiếc đồng hồ Rolex vàng bao quanh cổ tay, và một nàng tóc vàng hoe dính chặt bên người anh ta như một cái ống giác hơi

Anh chàng này rõ ràng là thích chưng diện.

Jane và chàng thủ môn đã trao đổi câu chào hỏi và một cái bắt tay. Đôi mắt xanh dương của anh ta hầu như không nhìn xuống cô trước khi anh ta đi ra chỗ khác cùng cô nàng tóc vàng. Nhưng cô đã quen với điều đó. Những anh chàng như Luc thường không chú ý nhiều tới những cô nàng như Jane. Chỉ hơn mét năm có vài phân, với mái tóc màu nâu sậm, mắt màu xanh lục, và ngực cúp A. Họ cũng không quanh quẩn bên cạnh để nghe xem cô có gì thú vị để mà nói hay không.

Nếu những cầu thủ Chinooks khác cũng gạt bỏ cô nhanh như Luc Martineu, cô sắp bước vào vài tháng bực mình, nhưng đi du đấu cùng đội bóng là một cơ hội quá tốt để bỏ lỡ. Cô sẽ viết những bài báo về thể thao từ góc nhìn của một phụ nữ. Cô sẽ tường trình lại những điểm sáng của trận đấu như được mong chờ, nhưng cô cũng sẽ dành nhiều sự chú ý hơn cho những sự việc xảy ra trong phòng thay đồ. Không phải kích cỡ của quý hay những chướng ngại tìиɧ ɖu͙© – cô không quan tâm đến những thứ vớ vẩn đó. Cô muốn biết liệu phụ nữ có còn gặp phải nạn phân biệt giới tính trong thế kỉ hai mươi mốt này hay không.

Jane quay lại chiếc ghế trước chiếc laptop của cô, trở về làm việc với phần Honey Pie sẽ phải giao cho biên tập vào ngày mai và sẽ xuất hiện trên tạp chí vào tháng Hai. Trong khi rất nhiều tên đàn ông coi chuyên mục Cô gái độc thân của cô là ngớ ngẩn và không thừa nhận là có đọc nó, thì cũng rất nhiều những tên đàn ông đó đọc và mến mộ loạt truyện Honey Pie của cô. Không ai ngoại trừ Addie Goldman, biên tập viên của tạp chí, và người bạn thân của cô từ năm lớp ba, Caroline Mason biết rằng cô viết những đoạn văn hàng tháng đáng tiền đó. Cô muốn mọi việc giữ y nguyên như vậy.

Honey là người tương phản hoàn toàn với Jane. Lộng lẫy. Phóng túng. Giấc mơ của cánh đàn ông. Một cô nàng theo chủ nghĩa khoái lạc khiến đàn ông ở khắp Seattle phải rơi vào trạng thái mê man đẫm mồ hôi, kiệt sức và không thể nói nên lời, nhưng bằng cách nào đó vẫn có thể van xin thêm nữa. Honey có một fan club khổng lồ, và cũng có đến nửa tá trang web hâm mộ trên Internet dành cho cô ấy. Một vài trang thật ảm đạm, số khác lại thú vị. Trong một trang web, có suy đoán rằng tác giả của Honey Pie thực sự là đàn ông. Jane thích tin đồn đó nhất. Một nụ cười nở trên môi khi cô đọc lại dòng cuối cùng của người viết trước khi Leonard gọi đến. Rồi cô quay lại với công việc làm cho đàn ông phải nài nỉ.

Cạo đầu: Lễ kết nạp tân binh

Phòng thay đồ râm ran những câu chuyện vô bổ khi Luc "May mắn" Martineau nhét mình vào cúp bảo hộ 3 và chui vào trong bộ đồ bảo vệ. Đa số các đồng đội của anh đang đứng quanh Daniel Holstrom, cậu tân binh người Thụy Điển, đưa ra cho Dainel lựa chọn hình thức chào hỏi của mình. Cậu ta có thể để các đồng đội cạo đầu mình thành kiểu Mohawk hoặc đưa cả đội ra ngoài ăn tối. Vì bữa tối tân binh thường tốn khoảng từ mười đến mười hai nghìn đô, Luc đoán rằng anh chàng cầu thủ chạy biên trẻ tuổi này cuối cùng sẽ trông giống mấy tay du côn trong một khoảng thời gian.

Đôi mắt xanh dương mở to của Dainel quét khắp phòng thay đồ tìm một dấu hiệu cho thấy các đồng đội đang đùa cợt cậu. Cậu ta chẳng thấy được dấu hiệu nào. Họ đều từng một lần là tân binh, và tất cả bọn họ đều từng chịu ức hϊếp theo một kiểu nào đó. Trong mùa tân binh của Luc, dây giày trượt của anh biến mất không chỉ một lần, và ga trải giường trong phòng khách sạn của anh thường bị ngắn đi.

Luc túm lấy gậy và hướng vào đường hầm. Anh đi qua vài người đang dùng đèn hàn để chỉnh lại lưỡi gậy. Gần đầu đường hầm, huấn luyện viên Larry Nystrom và Tổng Giám Đốc Clark Gamache đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ thấp bé mặc toàn đồ đen. Cả hai người đàn ông đều khoanh tay trước ngực và họ cùng cau mày nhìn xuống cô gái khi cô ta nói chuyện với họ. Mái tóc đen của cô ta túm lại sau đầu và buộc bằng một trong những kiểu dây buộc tóc mà em gái anh vẫn dùng

Chỉ chút tò mò, Luc hơi chú ý đến cô ta và hoàn toàn quên hẳn khi anh chạm đến mặt băng tập. Anh lắng nghe tiếng nạo shhh-shhhh mà anh đoán là sẽ đến sau khi dành cả một giờ mài sắc lưỡi giày trượt. Qua khung mặt nạ, luồng không khí giá lạnh lướt qua má và lấp đầy phổi khi anh thực hiện vài động tác khởi động

Giống như mọi thủ môn khác, anh là một thành viên trong đội, nhưng vẫn bị tách riêng bởi bản chất cô độc trong công việc. Không có bào chữa nào cho những người như Luc. Khi họ để bóng vào lưới, các ánh đèn chớp nháy như một biển hiệu nê-ông phải gió cỡ bự, và không phải chỉ cần có quyết tâm và ruột gan sắt đá là đối mặt được với khung thành hết trận này đến trận khác. Nó khiến cho một người đàn ông đủ ganh đua và ngạo mạn tin rằng mình bất khả chiến bại.

Huấn luyện viên cho thủ môn, Don Boclair, đẩy một giỏ bóng xuống mặt băng trong khi Luc trình diễn cùng một lễ nghi mà anh đã thực hiện suốt mười một năm qua, dù là đêm quyết đấu hay chỉ luyện tập. Anh đi vòng quanh khung thành ba lần theo chiều kim đồng hồ, rồi trượt ngược chiều kim đồng hồ một lần. Anh đứng giữa khung thành và đánh mạnh cây gậy gôn của anh vào cả cột thành bên trái lẫn bên phải. Rồi anh làm dấu chữ thập như tu sĩ cùng lúc khóa chặt ánh mắt vào Don, đang đứng ở vạch xanh, và trong ba mươi phút sau đó huấn luyện viên trượt băng xung quanh anh, nã như một tay bắn tỉa vào khắp bảy lỗ 4 và vẫn không ghi được bàn nào.

Ở tuổi ba mươi hai, Luc cảm thấy thật tuyệt. Tuyệt cả về môn khúc côn cầu này, lẫn tình trạng thể chất của anh. Giờ để thoát khỏi các cơn đau, anh không dùng một loại thuốc nào mạnh hơn Advil 5. Anh có mùa giải tuyệt nhất trong sự nghiệp của mình, và đang hướng tới trận chung kết, cơ thể anh trong tình trạng tuyệt hảo. Cuộc sống cầu thủ của anh không thể tốt hơn

Quá tệ là cuộc sống cá nhân của anh tắc tị.

Huấn luyện viên bắn một quả bóng sát đỉnh lưới, và với một tiếng thụp nặng nề, Luc bắt được nó trong găng tay. Qua lớp đệm dày, nửa pound cao su lưu hóa vẫn làm bỏng rát lòng bàn tay anh. Anh khụy gối xuống trên băng khi một quả bóng nữa nhằm vào lỗ năm và đâm thẳng vào miếng đệm của anh. Anh cảm thấy cơn đau nhói quen thuộc ở gân và dây chằng, nhưng chẳng có gì anh không thể giải quyết, và chẳng có gì khiến anh phải thú nhận thành tiếng là có cảm thấy hết.

Có những kẻ đã gạch bỏ anh. Đặt dấu chấm hết cho sự nghiệp của anh. Cách đây hai năm trong khi đang chơi cho đội Red Wings, anh đã vỡ cả hai đầu gối. Sau ca phẫu thuật chỉnh hình nghiêm trọng, vô số giờ tập hồi phục, một đợt điều trị ở trung tâm cai nghiệm Betty Ford để rũ bỏ thuốc giảm đau, và một bản hợp đồng tới Seattle Chinooks, Luc đã trở lại và chơi tốt hơn bao giờ hết.

Mùa giải này anh cần phải chứng minh một số điều. Với bản thân. Với những kẻ đã loại bỏ anh. Anh đã lấy lại những tài năng luôn khiến anh thành một trong những cầu thủ giỏi nhất. Luc có một trực giác bóng huyền bí và có thể nhìn thấy một pha bóng trước khi nó diễn ra một giây, và nếu anh không thể cản nó lại bằng đôi bàn tay nhanh nhạy, thì anh cũng luôn có sức mạnh thô bạo và một cú móc lành nghề để dự bị …..

Sau khi luyện tập xong, Luc đổi sang quần soóc, áo phông và đi sang phòng tập. Anh dành bốn mươi lăm phút với xe tập trước khi chuyển sang ghế tạ. Trong vòng một tiếng rưỡi, anh tập luyện cơ tay, ngực và bụng. Cơ bắp ở lưng và chân anh nóng rẫy, mồ hôi chảy dài trên thái dương khi anh hít thở qua cơn đau.

Anh tắm táp kỹ lưỡng, quấn quanh eo một chiếc khăn tắm, rồi hướng về phòng thay đồ. Tất cả những người còn lại đều ở đó, ườn người trên các loại ghế, lắng nghe một điều gì đó mà Gamach đang nói. Virgil Duffy cũng đang ở giữa phòng, và bắt đầu nói về lượng vé bán ra. Luc cho rằng lượng vé bán ra không phải chuyện của anh. Mối quan tâm của anh là phá bóng và giành chiến thắng. Cho đến nay, anh vẫn làm tốt công việc của mình.

Luc tựa một bên vai trần vào khung cửa. Anh khoanh tay trước ngực, và ánh mắt hạ xuống người phụ nữ thấp bé anh nhìn thấy lúc sớm. Cô ta đứng kế bên Duffy, và Luc quan sát kỹ cô ta. Cô ta là một trong những phụ nữ tự nhiên không dùng tí đồ trang điểm nào. Hai hàng lông mày đen là màu sắc duy nhất trên làn da trắng của cô ta. Áo khoác và quần dài màu đen thùng thình, không để lộ tí đường cong nào. Một bên vai lủng lẳng một chiếc cặp da, và một tay cầm cốc Starbuck loại đem đi

Cô ta không xấu- chỉ nhạt nhẽo. Vài người đàn ông thích dạng phụ nữ tự nhiên này. Không phải Luc. Anh thích những cô nàng tô son đỏ, đầy mùi phấn, và cạo lông chân. Anh thích những cô nàng có cố gắng để trông xinh xắn. Người phụ nữ này rõ ràng là không hề cố gắng tí nào.

"Tôi chắc chắn rằng tất cả các cậu đều biết phóng viên Chris Evans đã vắng mặt do trị bệnh. Thay vào chỗ của anh ta, Jane Alcott sẽ đảm nhiệm các trận đấu sân nhà của chúng ta," ông chủ giải thích. "Và đi du đấu cùng chúng ta trên từng cây số đến hết mùa giải."

Các cầu thủ ngồi im lặng sững sờ. Không ai nói tiếng nào, nhưng Luc biết họ nghĩ gì. Cùng những gì anh đang nghĩ, rằng, thà bị bóng bay thẳng vào người còn hơn là có một phóng viên, chưa nói đến lại là một phụ nữ, đi du đấu cùng cả đội.

Các cầu thủ nhìn vào đội trưởng, Mark "Sát thủ" Bresser, rồi họ chuyển sang chú ý tới huấn luyện viên, ông ta cũng đang ngồi im như đá. Chờ một người lên tiếng. Để giải cứu họ khỏi cơn ác mộng tóc đen, lùn tịt sắp bị gán cho họ.

"Ừm, tôi không nghĩ đây là một ý hay," "Sát thủ" bắt đầu, nhưng một cái lườm từ đôi mắt xám băng giá của Virgil Duffy làm đội trường nín thinh. Không ai dám lên tiếng nữa.

Không một ai trừ Luc Martineau. Anh kính trọng Virgil. Anh thậm chí còn hơi thích ông ta. Nhưng Luc đang có mùa giải tuyệt nhất trong đời. Đội Chinooks thực sự có cơ hội lớn với cúp vô địch, và anh sẽ bị nguyền rủa nếu để cho một nhà báo phá hủy điều đó của họ. Của anh. Chuyện này viết đầy chữ thảm họa trên mặt.

"Với tất cả sự kính trọng, ông Duffy , có phải ông mất trí đến phát điên rồi không?" Anh hỏi và đẩy người khỏi khung cửa. Có những chuyện chắc chắn sẽ xảy ra trên đường mà bạn không muốn cả đất nước đọc về nó cùng với một bát ngũ cốc Wheaties. Luc thận trọng hơn một vài đồng đội của anh, nhưng điều cuối cùng mà họ cần là một phóng viên đi du đấu cùng.

Vả lại còn yếu tố xui xẻo cần xem xét nữa chứ. Bất kỳ điều gì trái với lẽ thường cũng có thể biện vận đỏ của họ trở nên đen thui. Và một phụ nữ đi du đấu cùng họ rõ ràng là trái với lẽ thường.

"Chúng tôi hiểu nỗi lo của các cậu," Virgil Duffy tiếp tục. "Nhưng sau khi suy nghĩ rất nhiều và được cả tờ Times lẫn cô Alcott cam đoan, chúng tôi có thể bảo đảm sự riêng tư cho tất cả các cậu. Các bài báo sẽ không hề xâm phạm đời tư của các cậu theo bất kì cách nào."

Nhảm nhí, Luc nghĩ thầm, nhưng anh không thèm phí hơi tranh cãi thêm nữa. Nhìn thấy rõ vẻ quyết tâm trên mặt ông chủ đội bóng, Luc biết tranh cãi là vô ích. Virgil Duffy trả hóa đơn. Nhưng thế không có nghĩa là Luc phải thích nó.

"Chà, vậy ông tốt hơn hết là giúp cô ta chuẩn bị cho thứ ngôn ngữ thực sự tục tằn đi," anh cảnh cáo.

Cô Alcott chuyển sự chú ý sang Luc. Ánh mắt của cô trực diện không nao núng. Khóe miệng cô nhếch lên như thể cô hơi buồn cười. "Tôi là một nhà báo, anh Martineu ạ," cô nói, giọng nhẹ nhàng hơn ánh mắt một sự pha trộn đáng ngạc nhiên giữa chất nữ tính mềm mại và quyết tâm mạnh mẽ. "Ngôn ngữ của anh sẽ không làm tôi sốc được đâu."

Anh cười với cô theo kiểu muốn cá không và đi tới ngăn tủ của mình ở cuối căn phòng.

"Cô ấy có phải người phụ nữ viết chuyên mục về tìm bạn hẹn không?" Vlad "Xiên qua" Fetisov hỏi

"Tôi viết chuyên mục Cô gái Độc thân trong Thành phố cho tờ Times," cô trả lời.

"Tôi cứ nghĩ người phụ nữ đó là người phương Đông," Bruce Fish bình luận

"Không, chỉ do kẻ mắt xấu thôi," cô Alcott giải thích.

Chúa ơi, cô ta thậm chí còn không phải một phóng viên thực thụ. Luc đã đọc chuyên mục của cô ta vài lần, hay ít nhất là anh cũng đã cố đọc. Cô ta là người phụ nữ viết về những rắc rối với đàn ông của chính bản thân và bạn bè cô ta. Cô ta là một trong những người phụ nữ thích nói về "quan hệ và các vấn đề nảy sinh," như thể mọi thứ đều cần phải được giải thích cho tới chết mới thôi. Như thể dẫu sao đi nữa thì phần lớn mọi rắc rối giữa đàn ông và phụ nữ cũng không phải là phát minh trực tiếp của phụ nữ vậy.

"Cô ấy sẽ chung phòng với ai trên đường?" một ai đó bên trái hỏi, và tràng cười làm dịu đi sự căng thẳng theo một cách nào đó. Cuộc trò chuyện chuyển từ cô Alcott sang bốn trận đấu sắp tới trong một vòng đấu kéo dài tám ngày.

Luc thả khăn tắm xuống sàn và nhét nó vào chiếc túi thể thao của anh. Virgil Duffy đã lão hóa rồi, Luc nghĩ thầm khi anh ném qυầи ɭóŧ đùi trắng và áo phông của anh lên ghế băng. Điều đó hoặc cuộc ly dị mà ông ta đang trải qua khiến ông ta bị điên. Người phụ nữ này chắc hẳn không biết gì về môn khúc côn cầu. Cô ta hẳn là muốn trò chuyện về cảm xúc và rắc rối hẹn hò. Chà, cô ta có thể hỏi anh cho đến khi tái mét và ngất đi, anh sẽ không trả lời dù là một xíu. Sau những rắc rối của anh vài năm qua, Luc không còn nói chuyện với các phóng viên nữa. Không bao giờ. Đi du đấu một chuyến với họ cũng sẽ không thay đổi điều đó đâu.

Anh kéo chiếc qυầи ɭóŧ lên, rồi liếc qua vai nhìn cô Alcott trước khi luồn áo phông qua đầu. Anh bắt gặp cô ta đang nhìn chằm chằm vào giày của cô ta. Phóng viên thể thao nữ không phải chuyện gì mới mẻ trong phòng thay đồ. Nếu một phụ nữ không ngại nhìn một phòng đầy đàn ông hở mông, theo những gì anh biết thì họ sẽ được đối đãi khá giống với các đồng nghiệp nam của mình. Nhưng cô Alcott trông cứng ngắc như một bà cô già còn trinh. Không có chuyện anh chẳng biết tí gì về trinh nữ đâu.

Anh mặc nốt chiếc quần Levi’s bạc màu và một cái áo len sọc màu xanh biển. Sau đó nhét chân vào đôi bốt đen và đeo chiếc Rolex vàng quanh cổ tay. Chiếc đồng hồ do Virgil Duffy tặng cho anh như một món quà ký kết hợp đồng. Hơi lấp lánh để đánh dấu thỏa thuận

Luc túm lấy chiếc áo khoác da bo gấu và túi thể thao của anh, rồi đi tới văn phòng phía trước. Anh cầm lấy sổ lịch trình cho tám ngày tới và nói chuyện với nhân viên văn phòng để đảm bảo họ sẽ nhớ rằng anh ở một mình. Lần trước ở Toronto đã xảy ra việc trộn phòng, và họ đã nhét Rob Sutter vào phòng anh. Thường thì Luc có thể ngủ sau vài phút ngả lưng, nhưng Rob ngáy như kéo cưa vậy

Khi Luc rời khỏi tòa nhà mới là sau buổi trưa, tiếng đôi bốt của anh nện xuống vang vọng khắp các bức tường bê tông khi anh đi tới cửa ra. Khi anh bước ra ngoài, một làn sương mù xám xịt phả vào mặt và luồn xuống cổ áo khoác. Đó là loại mây mù sẽ không thực sự mưa nhưng cực kỳ u ám. Loại thời tiết anh vẫn chưa quen được khi sống ở Seattle. Đó là một trong những lý do anh thích du đấu khỏi thành phố, nhưng đó cũng chưa phải nguyên nhân lớn nhất. Nguyên nhân lớn nhất chính là sự yên bình của anh sắp tiêu tan bởi người phụ nữ đang đứng cách đó vài bước chân, nhìn xung quanh với cái cặp táp lủng lẳng trên vai

Cô Alcott đã nhét mình vào trong một loại áo choàng trơn nhẵn thắt chặt quanh eo. Nó dài, đen, bị gió từ vịnh thổi phồng khắp phần thân dưới và khiến cô ta trông như thể đang mang khinh khí cầu sau hông. Trong một tay, cô ta vẫn giữ cốc Starbuck loại cầm đi của mình.

"Chuyến bay sáu giờ sáng tới Phoenix là một thứ vũ khí gϊếŧ người," anh nói khi đi về phía cô ta trên đường ra nhà để xe. "Đừng đến muộn. Sẽ rất xấu hổ nếu cô trễ chuyến bay đấy."

"Tôi sẽ ở đó," cô cam đoan với anh khi anh đi ngang qua cô. "Anh không muốn tôi đi du đấu cùng đội tuyển. Có phải vì tôi là một phụ nữ không?"

Anh dừng lại và quay sang đối mặt với cô. Một cơn gió buốt giá giật mạnh ve áo của cô và thổi vài nhánh tóc phần đuôi tóc bay qua hai bờ má ửng hồng. Nhìn gần hơn, cô ta thực sự cũng không xinh thêm là mấy. "Không. Tôi không thích phóng viên."

"Tôi cho là điều đó cũng dễ hiểu cân nhắc đến quá khứ của anh." Cô rõ ràng là đã nghiên cứu về anh

"Quá khứ nào?" Anh tự hỏi có phải cô đã đọc cái quyển sách ngớ ngẩn Những cậu bé hư hỏng của làng khúc côn cầu không, nó đã dành hẳn năm chương để viết về anh, toàn là tranh ảnh. Phân nửa những gì tác giả quả quyết trong cuốn sách chỉ đơn thuần là chuyện ngồi lê đôi mách và hoàn toàn bịa đặt. Và lý do duy nhất Luc không đâm đơn kiện là vì anh không muốn có thêm sự chú ý của giới truyền thông

"Quá khứ của anh với báo chí." Cô uống một ngụm cà phê và nhún vai. "mật độ tin tức đậm đặc về những rắc rối với đàn bà và ma túy của anh."

Phải, cô ta đã đọc nó. Và ai lại dùng cái từ đậm đặc cơ chứ? Phóng viên, chính họ. "Để mà nhớ, tôi không bao giờ gặp rắc rối với đàn bà. Đậm đặc hay không. Cô nên khôn ngoan hơn, đừng tin tất cả những gì mình đọc."

Ít nhất chẳng có gì liên quan đến tội phạm. Và việc anh nghiện thuốc giảm đau đã là quá khứ. Anh có ý định cho nó mãi mãi chỉ ở đó thôi.

Anh lướt mắt từ mái tóc bóng mượt, qua làn da không tì vết trên mặt, và xuống phần cơ thể cô đang quấn trong cái áo choàng khủng khϊếp. Có lẽ nếu thả tóc ra, cô ta sẽ không còn trông như một người rụt rè nữa. "Tôi đã đọc chuyên mục của cô trong báo," anh nói và liếc lên đôi mắt xanh lục của cô. "Cô là một cô gái độc thân chê bai về bổn phận và không thể tìm nổi một anh chàng nào." Hàng lông mày đen của cô hạ thấp xuống và ánh mắt cô trở nên nghiêm khắc hơn. "Giờ gặp được cô, tôi có thể hiểu rắc rối của cô rồi." Anh đã đánh trúng một huyệt. Tốt. Có lẽ cô ta sẽ tránh xa anh ra.

"Anh vẫn còn sạch sẽ và tỉnh táo đấy chứ?" cô hỏi

Anh cho là nếu mình không trả lời, cô ta sẽ dựng nên điều gì đó. Bọn họ luôn làm thế. "Tuyệt đối."

"Vậy sao?" Hàng lông mày vừa nhíu xuống của cô ta nhướn lên thành một hình vòng cung hoàn hảo như thể cô ta thực sự không hề tin anh

Anh bước lại gần một bước. "Muốn tôi tiểu vào cái cốc của cô không, bé cưng?" anh hỏi người phụ nữ ánh mắt lạnh lùng, cứng ngắc, chắc hẳn đã không quan hệ tìиɧ ɖu͙© trong năm năm qua đang đứng trước mặt anh.

"Không, cảm ơn, tôi uống cà phê đen."

Anh có thể dành một giây để tán thưởng lời đáp trả của cô nếu cô không phải một phóng viên và anh không cảm thấy như thể cô bị ép dính vào anh, dù có thích hay không. "Nếu cô đổi ý về việc đó, hãy cho tôi biết. Và đừng nghĩ rằng việc Duffy tọng vô vào họng các cầu thủ sẽ khiến công việc của cô dễ dàng nhé."

"Có nghĩa?"

"Có bất kỳ nghĩa nào mà cô nghĩ là có," anh nói và bước đi.

Anh đi hết quãng đường ngắn tới nhà để xe và thấy chiếc Ducati màu xám của anh ngay kế bên khu vực dành cho người khuyết tật. Màu sắc chiếc xe mô tô hòa hợp hoàn hảo với những đám mây dày đặc lơ lửng trên thành phố cũng như cái gara u ám. Anh để chiếc túi ra sau chiếc Ducati và Leonard Callaway lên tấm đệm màu đen. Bằng gót giày, anh đá chân chống ra và khởi động cỗ máy hai xy lanh. Anh không dành thêm cho cô Alcott một ý nghĩ nào nữa khi anh phóng ra khỏi bãi đỗ xe, tiếng gầm gào của động cơ trải dài phía sau. Anh đi qua quán bar Tini Bigs, lên đường Broad tới Đại lộ Hai, và sau vài lô nhà ngắn ngủi, anh rẽ vào gara chung trong khu nhà của anh và đỗ mô tô bên cạnh chiếc Land Cruiser của anh.

Luc móc hai ngón tay xuống dưới gấu tay áo jacket và liếc nhìn đồng hồ. Tóm lấy túi, anh đoán rằng mình có hơn ba tiếng đồng hồ yên tĩnh. Anh nghĩ mình có thể mở một cuộn băng ghi lại trận đấu và thư giãn trước chiếc ti vi màn hình lớn. Có lẽ gọi một người bạn và mời cô ấy ra ngoài ăn trưa. Một nàng tóc đỏ chân dài hiện lên trong óc anh

Luc bước ra khỏi thang máy ở tầng mười chín và đi dọc hành lang tới căn hộ gần góc hướng đông bắc. Anh mua nó không lâu sau vụ chuyển nhượng tới Chinooks mùa hè trước. Anh không phát cuồng về nội thất – những thứ nhắc anh nhớ tới bộ phim hoạt hình xưa lắc Nhà Jeetsons với màu bạc crom, đá, các góc tròn- nhưng tầm nhìn…tầm nhìn phải thật ấn tượng mới được.

Anh mở cửa ra, và kế hoạch cả ngày của anh sụp đổ khi anh vấp chân qua chiếc ba lô North Face màu xanh dương bị ném trên tấm thảm màu be/ Một chiếc áo khoác trượt tuyết màu đỏ được quẳng lên chiếc sofa da màu xanh nước biển, và nhẫn cùng vòng đeo tay được chất thành đống trên một trong những cái bàn vuông nhỏ làm từ kính và sắt uốn. Nhạc rap kêu om sòm qua hệ thống âm thanh nổi, và Shaggy vừa lắc vừa nhảy trên chiếc ti vi màn hình lớn của Luc, đã được chuyển sang kênh MTV

Marie, Marie về nhà sớm.

Luc ném chiếc ba lô và túi thể thao của anh lên ghế sofa khi đi dọc hành lang. Anh gõ cánh cửa đầu tiên trong ba phòng ngủ, rồi mở hé nó ra. Marie nằm trên giường, mái tóc đen ngắn túm trên đỉnh đầu như một cái giẻ lau nhà nham nhở bằng lông đen. Mascara lem nhem dưới mắt và má cô bé nhợt nhạt. Cô bé ôm một chú gấu Care màu xanh dương xờn rách vào ngực.

"Em đang làm gì ở nhà vậy?" anh hỏi

"Trường đã cố gọi cho anh. Em cảm thấy không khỏe,"

Luc đi vào phòng để lại gần nhìn cô em gái mười sáu tuổi đang cuộn cả người trong chiếc chăn ren. Anh cho rằng cô bé hẳn lại đang khóc vì mẹ. Mới chỉ một tháng kể từ đám tang của bà ấy, và anh nghĩ anh phải nói gì đó để an ủi Marie, nhưng anh thực sự không biết phải nói gì và anh dường như luôn khiến mọi chuyện tệ đi khi anh cố thử.

"Em bị cảm à?" thay vào đó anh hỏi. Cô bé trông giống mẹ mình đến đáng sợ. Hay giống như những gì anh còn nhớ được về mẹ cô bé

"Không."

"Hay bị nhiễm lạnh?"

"Không."

"Thế em bị gì?"

"Em chỉ cảm thấy khó ở thôi."

Lúc em gái do bố và bà vợ thứ tư của ông sinh ra, Luc mới mười sáu tuổi. Ngoài vài lần viếng thăm vào các kỳ nghỉ, Luc không bao giờ ở cạnh Marie. Anh lớn hơn quá nhiều. Họ sống ở Los Angeles, còn anh sống đầu kia đất nước. Anh còn bận rộn với cuộc đời mình, và cho đến khi cô bé đến sống với anh tháng trước, anh đã không gặp lại cô kể từ đám tang của cha anh cách đây mười năm. Giờ thì anh đột ngột thấy mình chịu trách nhiệm với một cô em gái mà anh thậm chí còn không biết rõ. Anh là họ hàng còn sống duy nhất của cô bé dưới tuổi nghỉ hưu. Anh là một cầu thủ khúc côn cầu. Anh là một người độc thân. Mộ người đàn ông. Và anh chẳng biết mảy may nên làm cái quái gì với cô bé cả.

"Em có muốn ăn tí súp không?" anh hỏi

Cô bé nhín vai khi lệ lại đong đầy mắt "Em cho là có," cô bé khụt khịt

Nhẹ nhõm, Luc nhanh chóng rời khỏi phòng và hướng về bếp. Anh kéo một lon súp gà bự ra khỏi tủ bếp rồi đẩy nó vào dưới cái dụng cụ mở nắp hộp đang đặt trên mặt bệ bếp bằng đá hoa cương đen. Anh biết cô bé đang có một quãng thời gian khó khăn, nhưng Chúa ơi, cô bé đang khiến anh phát điên lên được. Nếu cô bé không khóc, thì cô bé lại hờn dỗi. Nếu cô bé không hờn dỗi, thì cô bé lại đảo tròn đôi mắt xanh dương to tròn với anh như thể anh là đồ ngốc vậy.

Luc rót súp vào hai cái bát và đổ thêm nước. Anh đã thử gửi cô bé tới tư vấn viên. Nhưng cô bé đã trải qua việc tư vấn trong suốt đợt ốm của mẹ cô và cương quyết rằng cô bé đã có đủ rồi.

Anh đẩy bữa trưa của anh và Marie vào lò vi sóng rồi đặt giờ. Ngoài việc khiến anh phát điên, có một cô bé tuổi teen thất thường trong nhà cũng ảnh hưởng nghiêm trọng tới đời sống xã hội của anh. Gần đây khoảng thời gian duy nhất anh có cho mình là trên đường. Một điều gì đó phải được thay đổi. Tình huống này sẽ không tốt đẹp gì cho cả hai người họ. Anh đã phải thuê một phụ nữ có trách nhiệm để đến ở với Marie trong căn hộ của anh khi anh đi khỏi thành phố. Tên bà ấy là Gloris Jackson và chắc khoảng sáu mươi tuổi. Marie không thích bà ấy, nhưng Marie dường như cũng chẳng thích ai cả

Điều tốt nhất nên làm là tìm cho Marie một trường nội trú tử tế. Cô bé sẽ hạnh phúc hơn khi ở đó, sống cùng những cô bạn cùng tuổi biết rõ về tóc tai, trang điểm, và thích nghe nhạc ráp. Anh cảm thấy cắn rứt lương tâm. Lý do để anh gửi cô bé đi học nội trú không hoàn toàn là vì lòng vị tha. Anh muốn cuộc sống cũ của mình quay trở lại. Điều đó có thể biến anh thành một người ích kỉ đáng khinh, nhưng anh đã làm việc chăm chỉ để có lại được cuộc sống ấy. Thoát ra khỏi cái hỗn độn của bên ngoài và đi vào một khung cảnh tương đối yên lặng.

"Em cần ít tiền."

Luc chuyển từ quan sát súp quay vòng vòng trong lò vi sóng sang em gái anh đang đứng ở cửa bếp. Họ đã nói chuyện về một tài khoản riêng cho cô rồi mà. "Sau khi chúng ta bán nhà của mẹ em và An Sinh Xã Hội của em bắt đầu đóng góp, em sẽ.."

"Em cần một ít ngay hôm nay," cô bé ngắt lời anh. "Ngay bây giờ."

Anh với tay rút ví từ túi quần sau. "Em cần bao nhiêu?"

Lông mày cô bé nhíu lại. "Em nghĩ bảy đến tám đô."

"Em không biết à?"

"Mười cho an toàn."

Tò mò và bởi vì anh nghĩ mình nên hỏi, anh nói, "Em cần tiền làm gì?"

Má cô bé ửng hồng. "Em không bị cúm đâu."

"Em bị làm sao?"

"Em bị đau bụng kinh và em chẳng có gì cả." Ánh mắt cô bé nhìn xuống đôi chân đi tất. "Em không biết một bạn gái nào ở trường để hỏi chuyện, và đến lúc em đến chỗ cô y tá, thì đã quá muộn. Đó là lý do em phải về nhà."

"Quá muộn cho cái gì cơ?" Em đang nói về cái gì vậy?"

"Em bị đau bụng kinh và em chẳng có cái…" Mặt cô bé đỏ bừng và cô bé bật ra. "Băng vệ sinh nào cả. Em đã tìm trong phòng tắm của anh vì em nghĩ có khi một trong các cô bạn gái của anh có thể để lại một ít. Nhưng anh cũng không có cái nào hết."

Lò vi sóng kêu lên cùng thời điểm Luc cuối cùng cũng hiểu được rắc rối của Marie. Anh mở cửa lò và làm bỏng tay mình khi đặt súp lên bệ bếp. "Ồ" Anh rút hai cái thìa ra khỏi ngăn kéo, và bởi vì anh không biết phải nói gì, anh hỏi, "Em có muốn ăn bánh quy không?"

"Có ạ"

Không hiểu sao, cô bé trông chưa đủ lớn. Các cô gái bắt đầu chu kỳ kinh nguyệt của mình ở tuổi mười sáu sao? Anh đoán vậy, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Anh là con một và suy nghĩ của anh luôn xoay quanh việc chơi khúc côn cầu.

"Em có muốn aspirin không?" Một trong những cô bạn gái cũ đã uống thuốc giảm đau của anh khi cô ta đau bụng kinh. Khi anh ngẫm nghĩ lại về điều đó, tiền của anh và chứng nghiện thuốc của họ là những thứ duy nhất họ có chung

"Không."

"Sau bữa trưa chúng ta sẽ đi cửa hàng bách hóa."

Anh nói. "Anh có thể cần dùng ít đồ khử mùi."

Cô bé cuối cùng cũng ngước lên, nhưng không di chuyển

"Em cần đi ngay bây giờ sao?"

"Vâng ạ."

Anh nhìn cô bé đứng đó, xấu hổ và cũng lúng túng y hệt anh. Cảm giác tội lỗi anh trải qua cách đây vài giây tan đi. Cho cô bé đến sống với những bạn gái cùng lứa tuổi rõ ràng là bước đi đúng đắn. Trường nội trú nữ sẽ hiểu rõ về chứng đau bụng kinh và những chuyện phụ nữ khác.

"Anh sẽ đi lấy chìa khóa," anh nói. Giờ thì anh chỉ phải tìm một cách để thổ lộ với cô bé mà không nghe giống như kiểu anh đang cố tống cô đi vậy.