Chương 4
- Tối nay có buổi giao lưu ở trang trại lớn anh ạ. – Regina Cladis thông báo với Stanlet Caldwell trong khi ông tính tiền nửa cân xúc xích hun khói, một lít sửa và một hộp cà phê.Stanley ậm ừ, mắt vẫn chú ý vào máy tính tiền. Ông không dại nhìn vào cặp kính dày cộm của Regina . Bà ta sẽ xem đó là dấu hiệu khích lệ. Và ông chẳng có chút hứng thú nào với Regina hay mấy cái giao lưu sinh hoạt gì gì đó.
- Tất cả bọn em sẽ đọc thơ do mình làm. Anh nên đến xem thử thế nào.
Ông liếc mắt về phía Hayden Dean, Rob Sutter và Paul Aberdeen đang đứng quanh máy pha cà phê cách đó vài bước chân.
- Tôi không biết làm thơ. – Ông nói to, đủ để bọn họ nghe thất, phòng hờ họ cũng nghĩ ông là lão già chỉ ngồi ì một chỗ mà thơ với thẩn.
- Ôi, anh đâu cần phải làm mới thưởng thức được chứ. Chỉ cần đến nghe thôi mà.
Stanley có thể có tuổi, nhưng ông chưa già lão đến nỗi phải chui vào trong một cái nông trang với một đám đàn bà đọc và làm thơ.
- Iona sẽ mang món bánh quy mứt đào nổi tiếng của bà ấy đến. – Regina dụ dỗ.
-Tôi phải xử lý đống sổ sách. – ông nói dối.
- Cháu sẽ làm sổ sách cho, ông ạ. – Kate lên tiếng khi bước ra phía trước cửa hàng, một tay cầm xẻng xúc tuyết, một tay cầm áo khoác. – Ông nên ra ngoài với bạn bè chứ.
Ông nhăn mặt. Có chuyện gì với con bé vậy? Nó vừa mới đẩy ông “ra khỏi nhà”, dù nó thừa biết là tối tối ông đều thích ở nhà.
- Ôi, tôi nghĩ là…
- Em có thể đón anh váo lúc bảy giờ. – Regina ngắt lời.
Cuối cùng Stanley đành phải nhìn vào cặp kính dày cùa Regina và nhìn vào việc duy nhất ông thấy đáng sợ hơn cả một buổi giao lưu – ngồi xe với một bà mù dở.