Chương 13
Thay vì bánh mỳ, sáng hôm sau Kate làm món gì đó khác đi. Chỉ còn năm ngày nữa là tới lễ Phục Sinh, vì thế cô làm bánh nướng nhỏ, phủ lên chúng một lớp kem trắng dày. Cô nhuộm dừa thành màu xanh giả làm cỏ, đặt lên đó những viên kẹo be bé hình trứng chim ruồi. trong khi cắm những sợ dây lên trên bánh nướng để chúng trông như những cái quai nhỏ, cô nghĩ về Rob, về nơi hai người ở bên nhau ngày hôm qua.Em không thể nói không mãi được, Kate Hamilton. Một ngày nào đó anh sẽ khiến em phải nói có , anh đã tuyên bố như thế. Một ngày nào đó sớm thôi.
Lời đe dọa của anh khiến cô lo lắng. không phải bằng vũ lực. không bao giờ cô tin anh sẽ cưỡng ép cô phải làm bất cứ chuyện gì. Cô lo lắng vì sự quyến rũ nơi anh – lo sợ nếu anh lại thì thầm rằng làn da cô giống như món tráng miệng, rằng anh mơ về cô, cô sẽ lại yếu đuối và không còn tỉnh táo-một lần nữa.
Cổ hiểu Rob. Cô từng hẹn hò với những người đàn ông giống như anh. Cô không muốn có thêm một mối quan hệ tồi tệ nào nữa. nhưng một phần nào đó trong cô lại muốn quên đi tất cả những điều đó mỗi khi một mình bên anh. Lần tới nếu anh gọi đặt hàng, ông cô sẽ là người phải đi giao.
Kate đặt quả trứng bé xíu cuối cùng lên chiếc bánh rồi lùi lại một chút để ngắm tác phẩm của mình.
Martha Sterwart, cho dù bà có ở đâu, tôi vẫn giỏi hơn bà.
Đến trưa, cô đã bán hết tất cả năm tá và nhận đặt thêm năm tá nữa.
Lúc hai giờ, trong khi ông Stanley đang ngồi làm thơ ở văn phòng, Regina Cladis ghé qua mua vài thứ chuẩn bị cho món thịt bò nướng, một túi cà rốt nhỏ và vài củ khoai tây đỏ.
- Tiffer về thăm nhà, và nó rất thích món nướng tôi làm.
- Cậu ấy định ở lại bao lâu? Kate hỏi trong khi xếp miếng thịt vào túi.
- Đến thứ Hai sau lễ Phục sinh. Regina trả lời, thò tay vào lục cái ví to đùng.
- Có lẽ bà và Tiffer nên thử một chút mứt jalapeno.
Regina ngước lên nhìn, đẩy cặp kính dày cộp lên trên sống mũi ngắn ngủn.
- Cái gì jalapeno cơ?
- Mứt Jalapeno. Rất tuyệt khi dùng chung với pho mát nhuyễn rồi phết lên trên bánh quy giòn. Hoặc bà có thể phết lên bánh mỳ vòng.
- Không cảm ơn. Tôi không ăn bánh mỳ vòng, và tên món mứt đó nghe thật khủng khϊếp.
- Cháu chẳng thể nào hiểu nỗi tại sao không một ai trong thị trấn muốn ăn thử nó. – Kate thở dài, cho cà rốt vào túi.
- Chúng tôi thích mứt được làm từ hoa quả. – Regina giải thích. – Lúc mới đến thị trấn, tôi cũng mất một quãng thời gian khó khăn để thích nghi. Tôi đã bị đối xử như người ngoài, giống như cô vậy.
Kate chưa bao giờ để ý rằng mình bị đối xử như người ngoài.
- Thật vậy sao?
- Phải. Myrtle Lake và tôi cùng đăng ký vào một chỗ làm trong thư viện. và khi tôi nhận được việc đó chứ không phải bà ta, chỗ đó bị đóng bụi suốt một thời gian dài, chỉ vì tôi không phải dân địa phương. Tất cả mọi ngừoi đều không hài lòng và họ không đến thư viện nữa.
- Trước đây bà sống ở đâu?
- Tôi sinh ra và lớn lên ở Challis.
Challis nghe rất quen.
- Nó ở đâu vậy ạ?
- Khoảng bốn mươi dặm về phía bắc.
Kate thốt lên điều mà cô cho là hiển nhiên:
- Nhưng như thế bà cũng là người ở đây mà.
Regina lắc đầu và nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
- Không nó ở hạt kế bên.
Kate đã định hỏi tại sao một thành phố chỉ cách đây có bốn mươi dặm lại không được coi là bản địa nhưng cô đã tự ngăn mình lại. tốt nhất không nên hỏi quá nhiều. nhất là khi bạn đã có sẵn câu trả lời. Và những câu trả lơi luôn đi kèm với cái nhăn trán của Kate và cảm giác gợn ở mắt trái. Cái nhăn trán có thể gây ra những nếp nhăn, còn cảm giác gợn thì biến thành sưng tấy. Kate không mong gì những rắc rối kiểu đó.
- Đến bây giờ, dân ở đây vẫn thường không được nồng nhiệt với tôi cho lắm, và họ cũng sẽ làm thế với cô thôi. Nói xem, cảnh sát trưởng Taber cưới vợ người California . Nếu cả thị trấn có thể chấp nhận được trò hề đó, họ sẽ chấp nhận việc cháu gái của Stanley đến từ Vegas. Dĩ nhiên tất cả chúng tôi thi thoảng cũng đến Thành phố tội lỗi để đánh bạc hoặc xem các show diễn. Vậy nên trường hợp cô vẫn còn dễ nuốt hơn.
- Có vấn đề gì với California thế? – Kate hỏi trước khi kịp suy nghĩ chin chắc hơn.
- Toàn dân hip-pi, bọn nghiện ngập, và lũ ăn kiêng – regina trả lời, giọng tỏ vẻ kinh thường. – tất nhiên bây giờ thì Arnold làm thị trưởng rồi, ông ta sẽ thay đổi cái bang đó còn nhanh hơn cô kịp nói câu “Ta sẽ trở lại”. Ông ta cũng có một cái nhà ở Sun Valley đấy.
- Có, cháu có biết. – Trán Kate nhăn hết mức có thể. Đáng ra cô không nên hỏi gì thêm mới phải.
Buổi tối, Rob chuẩn bị về nhà, nách kẹp một cặp đầy hóa đơn và bảng giá. Trăng tròn và một bong đèn SOW chiếu sang cả khoảnh sân nhỏ phía sau cửa hang Sutter Sports. Lúc đó đã là mười một giờ mười lăm phút. Anh vừa dành ra năm tiếng sau khi đóng cửa để đóng một gói hang đặc biệt cho một nhóm Hướng Đạo SInh thuê. Nhóm này dự định sẽ cắm trại và tuần đầu tiên của tháng Sáu. Sáng mai anh đi Seattle . Anh muốn đóng xong gói hang đó trước khi đi để có thể dành trọn thời gian cho con gái.
Anh vẫn chưa nghĩ ra sẽ nói gì để giảng hòa với Lousia. Anh quyết định dẹp chuyện đó sang một bên, tập trung vào hoàn thành nốt công việc. Đến khi công việc xong xuôi, anh vẫn chưa muốn tiếp tục nghĩ về nó. Có lẽ cách tốt nhất là chờ đợi và xem cảm giác của anh thế nào khi đến Seattle .
Anh đóng cửa hàng lại và nhảy lên chiếc Hummer. Cửa hàng đã mở cho mùa du lịch được gần một tuần. Công việc thuê mướn này là anh bận khủng khϊếp.
Lúc lái xe vòng qua tòa nhà, anh để ý thấy có ánh đèn ở sâu phía trong cửa hàng M&S. Đây không phải là đèn ông Stanley luôn để sáng ở góc gần gian hàng. Rob vòng lại phía sau cửa hàng rồi tắt máy xe. Anh ra khỏi xe, gõ ba lần vào cánh cửa gỗ.
Anh sốt ruột nhấp nhổm bên ngoài, tự hỏi mình đang làm gì ở đây. Giờ này cũng đã muộn rồi, anh còn cả núi việc phải làm trước khi đi vào buổi sáng.
Một lát sau, tiếng Kate vọng ra từ trong nhà.
- Ai đó?
- Rob đây. Em làm gì ở đây muộn vậy?
Tiếng mở khóa lách cách, rồi cô thò đầu ra. Ánh sáng phía trong phòng chiếu sáng từ phía sau xuyên qua mái tóc đỏ tuyệt đẹp, tạo thành một vầng sang dịu quanh cô. Đột nhiên anh hiểu tại sao mình lại đến đây.
- Em đang làm việc.Anh làm gì ở đây mà muộn thế này?
Bất kể anh có cố gắng bao nhiêu hay chuyện gì đang diễn ra trong đời anh, có vẻ như anh không thể thoát khỏi cô. Cô lôi cuốn anh như một con tàu bị hút về phía ánh đèn hiệu tỏa sáng.
- Anh vừa xong việc.- Mùi thơm của những chiếc bánh nóng hổi tỏa ra từ trong nhà. Anh không biết cái gì làm anh cồn cào hơn, hình ảnh của Kate hay mùi bánh thơm nức.- Em đang nướng cái gì à?
- Vâng. – Cô mở rộng cửa, đứng trước mặt anh, mặc áo thun trắng với hai viện xúc xắc đỏ ở trên ngực kèm dòng chữ “ Thấy may mắn không?” màu đen ở phía trên, quần jaen bó với thắt lưng màu nâu.- Em đang làm bảy tá bánh nướng cho ngày mai.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Kate rõ ràng là tuyệt hơn mấy cái bánh. Cô không mời anh vào cũng như không cản khi anh lách qua cô đi vào phái sau cửa hàng. Anh đi ngang qua máy xắt thịt và máy xay, hướng đến lò bánh đặt ở góc căn phòng lớn. Vài tá bánh trắng xếp trên cái bàn thép sạch sẽ, cách lò nướng đa dụng mấy bước chân. Anh tự nhủ sẽ không ở lại đây lâu.
Thay cho giọng hát quen thuộc của Tom Jones phát ra từ dàn loa, một giọng ca nữ hát về việc không nhớ ai đó mỗi khi cô quấy rầy Jackson . Rob không nhận ra bài hát nhưng dù sao anh cũng không thích con gái. Nhất là mấy thể loại bình dân, yếu đuối chỉ quanh quẩn ba chủ đề: tình yêu, trái tim tan nát, và lũ đàn ông khốn nạn.
- Em nghe nói anh sẽ kéo xe diễu hành của trường tiểu học trong lễ Phục Sinh thứ bảy này.- Cô nói trong lúc khóa cửa lại sau lưng,- Làm thế nào mà anh lại bị kéo vào chuyện này vậy?
Rob quay lại nhìn cô đi về phía mình. Anh cố gắng không nhìn chầm chầm vào những viên xúc xắc trên ngực, chuyển sang nhìn mái tóc cô. Mái tóc xõa ngang vai, phản chiếu sắc đỏ và vàng óng dưới ánh đèn neon. Chỉ mới ngày hôm qua thôi, anh còn nắm tóc cô trong tay khi hôn cổ cô. Anh biết tóc cô rất mềm mại.
- Ngài hiệu trưởng có nhờ anh.
Cô mở tủ, vươn người với lấy thứ gì đó ở ngăn trên cùng. Ánh mắt Rob lướt qua cơ thể cô, xuống đôi chân xỏ dép Tasmanian Devil đi trong nhà.
- Anh cũng dễ bị thuyết phục nhỉ! – cô nói, lôi xuống một hộp túi làm lạnh hiệu Ziploc
- Giày của em đâu?
Cô cúi xuống rồi ngẩn lên.
- Ở nhà đôi này tiện hơn. – Cô đạt cái hộp xuống cạnh máy trộn công nghiệp.- Em nghĩ ông em đang rất nghiêm túc về chuyện với mẹ anh.
- Anh biết chuyện mẹ anh đang có tình cảm với Stanley . Nhưng bà chưa bào giờ đả động đến việc mình quan tâm đến ông nhiều hơn tư cách một người bạn.
Điều gì khiến em nghĩ rằng chuyện đó là nghiêm túc?
Đôi môi hồng của cô khẽ nhếch lên.
- Giờ ông đang làm thơ và họ cũng đã bắt đầu trao đổi những bài thơ cho nhau.
- Họ làm việc đó khi nào?
Cô xỏ tay vào đội gắng tay hiệu Tom Jones dung cho lò nướng.
- Tất cả các buổi tối khi ông xong việc.
- Tối nào cũng thế à?
Mẹ anh không hé nữa lời về việc này. Anh tựa hông vào bàn, khoanh tay trước ngực áo sơ mi màu xanh lá cây có tên cửa hiệu anh và logo hình con cá trên túi áo ngực.
- Chuyện này diễn ra bao lâu rồi?
- Từ hôm ăn tối ở nhà bà tuần trước.- Cô nhấc hai khay bánh nhướng ra khỏi lò và đặt chúng trên bàn cạnh anh.- Từ đó tối nào ông cũng về muộn.
Rob ngắm đường cong nơi eo cô trong lúc cô lấy hai khay bánh khác từ chiếc lò thứ hai.
- Muộn như nào cơ?
- Mười giờ. Với ông, giờ đó là muộn rồi. Ông thường đi ngủ ngay khi xem xong bản tin trên kênh Fox lúc chin rưỡi. Có hôm chẳng chờ bản tin thể thao kết thúc.
Mẹ anh quả thực chẳng nói gì về chuyện này cả. Nhưng anh mừng vì bà đã tìm được người chia sẽ sỡ thích thơ ca với bà. – Ai đó không phải anh.
Kate đổ bánh nướng ra bàn và bắt đầu lật chúng lại. Anh tự nhủ phải rời khỏi đây. Nếu anh ở lại, anh phải chạm vào cô. Và nếu anh chạm vào cô, anh sẽ không thể làm được gì khác. Nhưng anh không thể ra lệnh cho bản thân bước ra của. Chưa phải lúc này.
- Em có cần giúp gì không? – Anh hỏi.
Cô liếc nhìn anh qua đôi mắt nâu, mỉm cười:
- Có phải anh định tình nguyện giúp em nướng bánh không đấy?
Trừ món granola, món duy nhất anh làm vì nghiện nó, Rob chưa từng nướng bánh. Anh sẽ đi ngay thôi. - Chắc chắn rồi.
- Anh thật tốt bụng nhưng may đấy, vì đây là những chiếc cuối cùng rồi.- Cô đưa cho anh chiếc hộp đựng túi làm lạnh. – nếu muốn giúp, anh có thể cho 6 cái bánh vào một hộp. Nhưng đừng cho những cái còn nóng vào. Chúng sẽ mềm quá nếu anh không đợi cho đến khi chúng nguội lại.
- Em làm thêm bao nhiêu cái thế?- Anh hỏi trong khi rút ra một chiếc túi nhựa.
- Em được đặt hàng trước 5 tá. Em làm thêm hai tá nữa để bán ở cửa hàng.- Cô lùi lại vài bước, đặt một chiếc bát trộn cỡ lớn vào bồn nước rửa bát.
Tài nấu nướng của cô làm Rob ngạc nhiên. Nhưng lại một lần nữa, anh tự hỏi tại sao mình lại phải ngạc nhiên. Anh quả thực không biết được hết tất cả những điều cần biết về Kate. Điều khiến anh ngạc nhiên đó là anh muốn biết nhiều hơn nữa. Anh liếc nhìn cô trong khi mở túi, nhét mấy chiếc bánh nướng vào.
- Em nghĩ rằng mình bán hết hai mươi tư chiếc bánh này sao?
- Phải, em biết mình bán được.- Cô nhìn anh.- Em đã tìm ra bí quyết để bán bất cứ thức gì cho người dân thị trấn này.
Anh đóng miệng túi lại và lấy một cái khác.
- Bí quyết đó là gì?
Đem tặng hàng mẫu. – Cô trả lời, sau đó lại chú tâm vào việc rửa bát đĩa. – Họ sẽ mua miễn là được thử miễn phí.
Cô lắc đầu, phần đuôi mái tóc đỏ đung đưa cọ sau lưng.
- Em từng nghĩ ông chỉ tốn tiền vào việc phục vụ cà phê miễn phí, nhưng em đã học được rằng đó là cách ông thu hút mọi người đến cửa hàng. Một khi đã tới, nói chuyện phiếm, uống cà phê, họ sẽ mua các thứ khác. – Cô đặt chiếc bát đầy xà phòng sang bồn bên cạnh không có nước. – Tới đây em sẽ tặng miễn phí pho mát hun khói.
Anh đã đóng xong túi thứ ba và bắt đầu với túi bánh cuối cùng.
- Em sẽ lừa họ mua hàng hả?
Cô bật cười. Tiếng cười nhẹ nhàng, nữ tính phát ra từ đôi môi cô như len lỏi qua xương sườn, tràn đầy l*иg ngực anh.
- Em chỉ đang thay đồi cách nghĩ của họ mà họ không nhận ra.- Cô lại nhìn anh, đôi mất nâu sáng lên lấp lánh. – Rất nhanh thôi, em sẽ khiến tất cả bọn họ đều ăn gỏi cá ngừ và khoai tay nghiền mù tạt xanh.
- Phải rồi.- Tối nay cô làm anh nhớ lại cô gái anh đã gặp ở quán Duchin vài tháng trước. Dụi dàng và gấn gũi.
- Anh không tin em làm dược à? – Cô hỏi, một sự quả quyết sắc lạnh toát lên trong giọng nói.
Anh tự hỏi liệu anh có nên cảnh báo cả thị trấn rằng tốt hơn hết họ nên làm quen với cây ngãi ngựa Nhật Bản không nhỉ?
- Anh đã nghĩ em đã chuẩn bị trước cho công việc của mình.
- Đó là sự thật. –Cô với hai cái chảo làm bánh nướng, nhúng chúng vào nước. – Nhưng em yêu thử thách. Em nhận ra rằng tất cả những gì em phải làm là tham gia vào Hội Xếp Giấy Mountain Momma, và thế là em tham gia.
Rob đặt túi bánh cuối cùng xuống cạnh những túi bánh để nguội khác, ngồi trên bàn lắng nghe cô huyện thuyên về chuyện biến Gospel thành thủ phủ sành ăn của vùng Tây Bắc. Anh quan sát bàn tay cô khi cô chà miếng giẻ rửa bát lên những cái chảo. Ờ đầu những ngón tay thon dài của cô, móng tay được sơn màu hồng nhạt. Cô đặt một cái chảo vào bồn rồi vặn nước.
- Em sẽ từ từ bắt đầu mọi thứ. – Cô tiếp tục diễn giải, trong khi khiễng chân lên mở một ngăn tủ.- Em sẽ câu khách bằng món bánh mỳ focaccia, rồi sau đó giới thiệu với họ các loại dầu oliu hảo hạng.
Rob nhảy khỏi bàn, lại gần sau lưng cô. Anh lấy cái bát từ tay cô và đặt nó vào chạn. Cô ngoái lại, ngước lên nhìn anh. Tóc cô cạ nhẹ vào ngực áo anh, nhưng anh lại thấy cảm giác ở háng. Tay anh giữ chặt cái bát để ngăn anh không đưa tay xuống bụng cô và kéo cô tì lưng vào ngực mình. Mắt cô đang chăm chú nhìn mắt anh. Muốn cúi xuống hôn cô lúc này thật dễ dàng làm sao.
- Cảm ơn.- Cô nói, chui qua cánh tay anh trước khi anh đầu hàng ham muốn được hôn cô.
Cô hướng lại chỗ bánh nướng được đặt ngay ngắn trên bàn, dí ngón tay kiểm tra độ nóng. Anh hạ tay xuống.
- Em sẽ tặng anh một chiếc chứ?
- Sao cơ? Cô xoay người lại nhìn anh. – Anh muốn một cái à?
Anh gật đầu.
- Em nghĩ anh ở đây vì cái gì chứ?
- Trò chuyện vui vẻ với em?
- Cũng là một lý do.
- Anh là kẻ nói dối rất tệ. – Cô bật cười
Sự thoải mái ấm áp trong tiếng cười đó ngự trị trong l*иg ngực anh, nhắc nhở anh rằng anh đã cô đơn trong một thời gian quá dài. Thèm khát tiếng cười niềm nở và những lần trò chuyện dịu dàng. Thèm khát điều gì đó hơn là tìиɧ ɖu͙©.
- Em không có kem phủ.
- Anh không cần.
- Đợi chút nhé.- Cô giơ mốt ngón tay lên rồi biến mất sau cánh cửa kho lạnh.
Cô trở ra, tay lắc lắc một hộp kem tươi. Rob không tránh khỏi nhận ra ngực cô làm những hạt xúc xắc trên áo đung đưa trông thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
- Sáng nay em pha cacao với kem này.- Cô cầm một chiếc bánh nướng lên, phủ trên nó một lớp kem tươi.- Điều thú vị khi làm trong một tiệm tạp hoá là anh không bao giờ thiếu thứ gì cả. Cô đưa nó cho anh.- Nhưng mặt tiêu cực là nó sẽ khiến anh béo lên.
- Em có béo lên đâu.- Rob xé bỏ lớp giấy gói, ngoạm một miếng thật to.
- Chưa thôi.- Cô ngửa cô , dốc một ít kem tươi thẳng vào miệng.
Đó là hình ảnh gợϊ ȶìиᏂ nhất anh được nhìn thấy bấy lâu nay, nhắc anh rằng đã bao lâu rồi nó không xuất hiện. Anh cắn một miếng khác, cố nhớ lại những dịp hiếm hoi anh có đặc ân được thưởng thức bộ bikini bằng kem tươi. Anh sẽ không từ chối nếu lúc nào đó được thưởng thức trên cơ thế Kate. Anh ăn xong bánh sau bốn lần cắn nữa rồi chìa tay ra.
- Cho anh thêm đi.
Thay vì đưa cho anh hộp kem tươi, cô đặt một tay lên vai anh. Cô kiểng lên, ngực cọ vào cánh tay anh.
- Mở ra nào.
Anh không tin cô. Không một giây nào hết. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, ở ngay sát mặt anh, rồi từ từ há miệng ra. Cô bóp kem lên môi và dọc theo má anh.
- Ôi, xin lỗi. Cô hạ gót chân xuống
Rob nuốt chửng
- Em cố tình làm thế.
- Không , em thề đấy chỉ là tai nạn. – Cô lắc đầu, cố làm ra vẻ hối lỗi, nhưng lại phá vỡ vẻ mặt đó khi cười phá lên
Anh đưa ngón tay lên lau má rồi liếʍ sạch.
- Tai nạn cái con khỉ. – Anh đưa tay ra.- Đưa nó cho anh.
Cô lắc đầu, giấu biến hộp kem ra sau lưng.
- Em không nghĩ rằng anh có thể lấy nó từ tay em à?
- Không.
Đương nhiên là cô không nghĩ thế. Cô bướng bỉnh và hiếu thắng. Ý nghĩ đánh vật với cô làm anh kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cả một bộ bikini bằng kem tươi.
- Em có muốn đánh cược không?
- Em thắng thì được gì nào?
- Em không thắng được đâu.
Cô lừ mắt.
- Đường có chắc chắn thế chứ.
- Anh chiều theo ý cô.
- Thế em muốn gì nào?
- Anh sẽ nói với tất cả mọi người rằng anh yêu món mứt jalapeno như thế nào.
- Mứt jalapeno? Cái quái gì thế?
- Nếu thắng anh muốn gì?- Cô hỏi.
Anh mỉm cười. Điệu cười đầy ẩn ý. Anh biết chính xác anh muốn gì.
- Anh muốn liếʍ kem tươi trên đầu ngực.
Kem tươi không phải là sεメ. Chỉ là món tráng miệng thôi.
Cô há hốc miệng, trợn tròn hai mắt. Sau đó cô nhoẻn miệng cười, xoay người chạy một mạch qua phòng trong ra gian hang. Rob bám sát đằng sau, suýt chút nữa vấp phải đôi dép Tasmania Devil ở cửa ra vào. Ánh mắt anh như ra- da quét quanh cửa hàng tối om. Anh thoáng thấy bóng áo phông trắng khi cô chạy vụt qua giữa dãy số ba và số bốn.
- Chiếc áo trắng đang tố cáo em đấy.- Anh tiến về phía lối đi.
Cô đang đứng ở đầu bên kia, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ trong bóng tối. Nếu không có cái áo phông và hộp kem trắng trong tay cô, anh cũng khó mà nhận ra cô.
- Có lẽ em nên cởϊ áσ ra đi.
Cô cười lớn, giọng khan đi trong bong tối nhập nhoạng.
- Phải đấy.
Anh bước về phía cô, cô lùi lại vài bước.
- Như thế anh sẽ không phải tự tay cởϊ áσ em ra nữa.
- Em không muốn làm hộ anh đâu.
Cô di chuyển ra đằng sau một thùng hoa quả. Ánh sáng yếu ớt ở góc quầy hàng chiếu qua miệng và bờ vai, làm hai quả xúc xắc trên áo cô sang lên. Anh thấy đôi môi cô mấp máy khi nói thêm:
- Em muốn anh gặp nhiều rắc rối càng tốt.
- Ôi, em đã làm rồi.
Bàn tay anh nắm chặt một góc thùng hoa quả. Anh tính nhặt một quả cam ném về phía cô, khiến cô choáng váng trong khi tiến bước quyết định.
- Em đã gây cho anh đủ rắc rối kể từ cái đêm chúng ta gặp nha.
Anh nhặt một quả cam lên, nhưng thay vì ném nó về phía cô, anh ném mạnh về phía bảng hiệu Keebler Elf. Quả cam làm một túi bánh rơi xuống đất.
- Cái gì thế?.- Cô hỏi, hướng sự chú ý về phía có tiếng động.
Nhưng trước khi cố phát hiện ra cái gì tấn công mình. Rob đã tóm được cô, vòng tay ôm lấy eo, ngay dưới ngực, kéo mạnh cô về phía mình.
- Rob!- Cô vừa la hét vừa cười ngặt nghẽo.
Anh vơ hộp kem tươi, quăng nó thẳng lên đóng hoa quả.
- Chơi không đẹp. Anh ăn gian.
- Chơi đẹp cái con khỉ. – Anh hít một hơi thật sau tận hưởng mùi thơm tỏa ra từ mái tóc cô, thì thầm.- A nh chưa bao giờ chơi đẹp cả. Chơi đẹp chỉ dành cho bọn trẻ ranh thôi.
Bàn tay anh lần xuống bụng, túm chặt áo cô. Tiếng hơi thở gấp gáp. Trong góc tối cửa hang, Kate trong vòng tay, thế giới và tất cả những phiền phức trên đời đều biến mất.
- Anh đã tưởng tượng em ở đây.- Anh thì thào, tay kia lần lên phía trên, ôm trọn bầu ngực mềm mại của cô trong long bàn tay.- Một trong những giấc mơ của anh. Em để anh ăn dâu tây ở trên người em.
Qua làn áo phông, anh cảm nhận được đầu ngực cô căng cứng cọ vào long bàn tay. Ruột gan anh thắt lại. Thằng nhỏ căng cứng đến mức anh phải khép chặt hai đầu gối.
- Rồi em cưỡi lên anh như một nữ hoàng chăn bò.
Cô quay đầu lại, ngước nhìn anh.
- Ở đâu?
- Bàn thanh toán.
- Thật đồϊ ҍạϊ . – Đôi môi cô nhẹ nhàng hôn cằm anh. – Đó là nơi em đóng gói hàng cho các bà già bé nhỏ mà. Em thích giấc mơ đó đấy.
- Và sau đó chúng ta làʍ t̠ìиɦ lần thứ hai ở đằng sau, trên cái bàn ông em thường thái thịt.
- Em lại nằm trên à?- Cô hôn vào dưới cằm anh.
- Không lần này anh ở trên.
- Cái bàn sắt lạnh lắm.
- Khi ta ở đó thì không.
Anh cúi xuống, và ngay lập tức môi anh chạm môi cô. Cảm giác khao khát trần trụi xoáy sau vào bản năng trong anh, bản năng đang gào thét đòi anh phải tiếp tục khám phá than thể cô. Đòi anh xé toạc quần áo, sờ soạng khắc cơ thể cô. Bảo anh đè cô ra và trườn lên trên người cô.
Cô nuốt lấy, uống lấy từng hơi thở anh. Anh lạc đi. Ham muốn cháy bỏng dồn dập trong cơ thể, siết chặt hai tinh hoàn. Cô hôn anh điên dại. Vị ngọt ngào, ấm áp như kem hòa trộn với sεメ. Lưỡi họ cuốn lấy nhau. Anh đầu hang cảm giác thôi thúc không thể cưỡng lại, muốn được khám phá cả thân thể cô cùng một lúc. Tay anh sờ ngực, eo và đùi cô. A nh luồn tay xuống giữa hai chân cô, cảm nhận cô qua lớp quần áo. Sức nóng từ cơ thể cô làm ấm từng đường may trên chiếc quần jean. Ngón tay anh ấn chặt. Anh đưa vào trong cô từ phía sau, cảm nhận cái phản ứng bản năng anh đã cưỡng lại bấy lâu nay. Nó căng lên, thôi thúc anh ngấu nghiến cô. Thôi thúc anh nuốt lấy cô và xé xác bất cứ kẻ nào thử ngăn anh lại.
Anh nắm chặt lấy chiếc áo phông, ngừng hôn trong giây lát, kéo tuột nó qua đầu cô. Chiếc áo rũ xuống trong tay anh. Cô đứng đó, ngay trước mặt anh , mặc áσ ɭóŧ xa- tanh trắng, làm hai bầu ngực căng tròn. Đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy ngực phụ nữ, đến nổi anh sợ hãi không dàm tiến tiếp. Sợ nó sẽ tan biến đi – như một cơn ảo mộng.
Kate lùi lại đủ để nhìn khuôn mặt anh. Tim cô đập thình thịch trong l*иg ngực. Cô cố gắng để không nghẹt thở. Ánh đèn trong góc làm vết sẹo nhở trên cằm Rob sang lên. Không cần nhìn vào đôi mắt anh, cô cũng biết chúng đang chất chứa khát khao bỏng cháy. Không cần phải cảm nhận thằng nhỏ căng cứng ấn vào cô, cô cũng biết anh them muốn cô đến mứt nào. Những cơn song nóng bỏng vây lấy hai người. Đè nén và chiếm đoạt. Khiến cô khao khát được anh đυ.ng chạm. Cô chưa bao giờ cảm thấy sức nặng nào giống như thế. Nó giống hệt như Rob. To lớn. Mạnh mẽ. Thống trị. Và đây là một trong số những lần cô chấp nhận bị thống trị bởi thứ gì đó mạnh hơn mình.
Cô đưa tay lên vuốt ve ngực anh, cảm nhận thấy một cái rùng mình sâu bên trong anh. Cô ấn môi hôn vào phần cổ ngay dưới yết hầu anh. Anh rêи ɾỉ còn cô nếm hương thơm ấm áp của anh nơi đầu lưỡi. Cô cở áo anh ra, kéo nó xuống ngang cạp quần. Cô chạm vào bộ ngực rắn chắc, bàn tay vuốt ve đám lông trên đó. Đám long cứng, dày rậm của một người đàn ông đang quá tải testosterone.
Bóng đèn le lói chiếu sang một phần cơ thể đôi tình nhân. Rời rạc. Vỡ vụn và tăm tối. Tất cả đều như hư ảo.
Trong bóng tối anh nhìn cô. Và đương nhiên cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh. Cô đưa tay lên che thân mình. Anh nắm lấy cổ tay cô ngăn lại.
- Không. Đừng em.. Để anh ngắm em.
Cuối cùng anh chạm vào cô, ngón tay lần dọc theo viền áσ ɭóŧ, giữa khe ngực, rồi sang bên kia. Anh tháo móc cài ở giữa, chiếc áo rời ra. Anh kéo dây áo xuống tay cô. Đôi tay to lớn, nam tính của anh bao bọc lấy cô. Bàn tay ấm áp của anh ghì chặt đôi nhũ hoa. Khao khát trỗi dậy giữa hai chân cô trở thành nút thắt đau đớn chỉ có anh mới có thể thỏa mãn.
- Kate. – Anh thì thầm, giọng bối rối. – Em tuyệt vời hơn bất cứ điều gì anh có thể mơ tới.
Trong khoảnh khắc đó cô hiểu rằng không thể nào quay lại được nữa. Cô rướn người tới, hôn cổ anh. Tay anh lần ra sau lưng, ép ngực cô vào bộ ngực trần nóng hổi của anh. Anh ôm lấy eo, đặt cô ngồi lên thùng hang phía sau lưng. Những quả cam rơi xuống, lăn tròn trên sàn. Anh với hộp kem tươi. Ánh sang yếu ớt từ góc quầy chiếu sang bầu ngực cô khi anh phủ lên mội đầu nhũ hoa một hình tam giác trắng hoàn hảo. Anh làm quá đỗi tỉ mỉ, khiến cô thầm hỏi anh đã làm điều này bao nhiê lần rồi. Rồi khuôn miệng nóng bỏng của anh đặt lên cơ thể cô. Cô không còn bận tâm nữa. Hai tay cô nắm chặt những quả cam bên cạnh. Cô ưỡn người ra sau. Anh mυ'ŧ và liếʍ sạch kem trên người cô, rồi anh lại với lấy cái hộp và bắt đầu làm them một lần nữa.
Trước khi đánh mất hết lý trí, đầu hàng không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì, Kate thốt lên:
- Em không có bαo ©αo sυ. Anh có không?
Anh ngẩn lên nhìn cô
- Khỉ thật. – Anh chửi thêm vài câu nữa cô nghe không rõ. – Khoan đã. Đây là tiệm tạp hóa mà. Dãy bán đám bαo ©αo sυ chết tiệt ở chỗ nào vậy?
- Số năm.
Anh ôm lấy eo cô, để chân cô đặt xuống sàn. Rồi anh nắm tay cô kéo đi theo anh. Vài hộp bαo ©αo sυ rơi xuống sàn. Đột nhiên mọi thứ trở nên cháy bỏng hơn. Hối thúc. Rộn ràng gấp gáp. Cô cở phăng quần áo anh và anh kéo quần cô xuống tận gót. Cô giũ bỏ chúng, sà vào vòng tay anh. Trong căn phòng tối tăm, anh hoàn toàn lõα ɭồ. Cô nắm lấy thằng nhỏ, to lớn và nóng hổi, cảm nhận từng nhịp đập trong long bàn tay.
Anh rên lên, như đang rất đau đớn, rồi nằm vật xuống, kéo theo cả cô. Anh hôn cô, chàm vào cô. Cô quỳ phục xuống. Anh cũng quỳ xuống sau lưng cô, bàn tay vuốt ve dọc tấm lưng trần rồi lần xuống giữa hai chân cô. Anh tách chân cô ra và lùa ngón tay vào trong cô. Cô cắm chặt môi, ngăn mình rên lên, gục đầu tựa lên cẳng tay mình.
- Em ướt quá.
Đầu thằng nhỏ nóng bỏng của anh thế chỗ ngón tay, chạm vào nơi cô cần nó nhất.
- Kate. – Anh thì thào, xé vỏ bαo ©αo sυ và cắn vào lớp nhựa mềm. – Anh muốn em hơn tất cả mọi thứ trên đời này.
Rồi anh đi vào trong cô, to lớn và chắc nịch. Tiếng rêи ɾỉ phát ra từ sâu trong l*иg ngực khi anh vào sâu hơn. Đầu thằng nhỏ thúc mạnh vào cổ tử ©υиɠ, căng ra và lấp đầy trong cô.
Cô biết của anh rất lớn. Cô bật khóc. Anh vòng tay phải qua eo cô.
- Anh xin lỗi, Kate.
Cơ thể anh ôm trọn lấy cô. Anh tựa lên khủy và cánh tay trái mình. Anh thì thầm vào tay cô, hơi thở gấp gáp, nóng hồi phá vào tóc cô.
- Anh sẽ không bao giờ làm em đau. Không bao giờ. – Anh siết chặt lấy cô, tay anh run lên.- Em có muốn anh dừng lại không?
Một tiếng rên bật ra từ môi cô. Một tiếng rên có thể làm cô xấu hổ nếu trong ánh sáng ban ngày. Cô đầy người ra sau, áp sát vào anh.
- Không. – Cô trả lời, bằng một giọng khủng khϊếp ngay với chính tai mình. – Yêu em đi, Rob. Xin anh, đừng ngừng lại.
Cô nói vào trong bong tối, nơi không còn gì quan trọng và chẳng có gì là thực. Cô cảm thấy đôi môi nóng bỏng của anh trên bờ vai mình. Cả gờ răng sắc của anh. Anh rút ra rồi ấn vào sâu hơn nữa.
- Em tuyệt quá, Kate. Quá tuyệt. – Anh bắt đầu chậm lại, đẩy hông theo một điệu nhịp nhàng uyển chuyển. – Nữa nhé?
- Vâng.
Và anh tiếp tục, thúc thật sâu vào bên trong cô.
- Kate. – Anh thì thầm vào tai cô.- Anh làm mạnh hơn nữa đây.
- Vâng.
Anh nhanh hơn, hai tay giữ chặt eo cô. Nếu anh không ôm lấy cô mỗi lần anh đi vào, cô có thế va xuống sàn. Anh làm mỗi lúc một nhanh hơn. Tấn công điểm G của cô bằng đầu thằng nhỏ căng cứng. Cứ thế cứ thế đến khi cô cảm thấy sắp đạt cực khoái. Nó bắt đầu sâu bên trong và loan tỏa ra. Cô lại bật khóc, lần này là vì một cảm giác tuyệt vời chảy khắp từng thớ thịt, từ long bàn chân trần lên đến đỉnh đầu. Tai cô căng ra, toàn thân run lên khi thành âʍ ɦộ co bóp dữ dội. Cô nghe tiếng rên cô anh, kèm theo một loạt câu chửi thề không nghe rõ. Câu gì đó về Mary, Chúa Jesus và chó chết.
Rồi mọi chuyện kết thúc. Tất còn còn lại chỉ là những tiếng thở khó nhọc và nhận thức rằng cô đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cặp mông vẫn ưỡn cong lên.