Chương 11
Đi một mình trên chiếc Hummer với Rob còn tồi tệ hơn. Chiếc xe quá lớn. Dường như anh ta không chiếm quá nhiều chỗ mặc dù cũng là một gã to con. Giọng nói trầm trầm của anh ta đều đều trong bóng tối khi anh ta trả lời câu hỏi của cô về chiếc xe. Mùi da anh ta, mùi mồ hôi trên áo quyện lẫn hương thơm của những chiếc ghế da. Ánh đèn trên bảng điều khiển chiếu sáng nội thất bên trong với nhiều thiết bị điện tử đến nỗi cô thậm chí không thể đoán được một nửa trong số chúng để làm gì. Theo lời Rob thì xe Hummer có sưởi ghế, dàn loa Bose và một hrrj thống định vị. Nếu như vậy vẫn chưa đủ, nó còn có cả hệ thống OnStar chống trộm.- Anh biết dùng thứ đó chứ? – Cô hỏi, chỉ vào màn hình định vị màu xanh.
- Chắc chắn rồi. – Anh ta bỏ một tay khỏi vô lăng ấn một nút và bản đồ Gospel hiện ra. Cứ làm như có người đi lạc được ở Gospel vậy.
- Anh có cần nó tìm giúp đường về nhà không vậy?
Anh ta cười khoái chí, liếc sang nhìn cô. Một bên mặt anh ta ánh lên màu xanh.
- Không, nhưng nó cũng có ích khi tôi tới những nơi chưa bao giờ đặt chân đến. Tôi dùng nó rất nhiều hồi tháng Hai vừa rồi, khi đi trượt tuyết với bạn. – Anh ta chuyển sang nhìn đường. – Tôi đang muốn hỏi cô một chuyện.
- Chuyện gì?
- Có thật là cô có hình xăm ở mông không?
Những ngón tay đặt trên đĩa đồ ăn nguội trên lòng cô siết lại.
- Anh cần phải quên chuyện tối hôm đó đi.
Điệu cười khùng khục của anh ra lấp đầy khoảng trống giữa hai người.
- Phải rồi.
- Tôi biết có lẽ anh sẽ không tin chuyện này, và cũng thật phí sức, nhưng đó là lần duy nhất tôi đề nghị ngủ với một người đàn ông. Tôi luôn muốn kiếm một gã trai trong quán bar, nhưng tôi rất biết kiềm chế. Tôi biết cách kiểm soát ham muốn của mình.
- Cô đâu kiềm chế hay kiểm soát gì tối hôm đó.
- Tôi bị say.
Anh ta bật cười chế giễu, làm Kate chỉ muốn sút cho anh ta một cái.
- Cô đâu có say. Cô có hơi phấn chấn, nhưng cô biết chính xác cô đang làm gì.
Đúng vậy, nhưng không dời nào cô chịu thừa nhận chuyện đó.
- Tôi chỉ muốn kiếm một người trong mộng trong một đêm. Một đêm. Vậy đấy. Như vậy thì kinh khủng lắm sao? - Cổ áo khoác cọ vào cằm khi cô quay ra nhìn những bóng cây thông bên ngoài. - Tất cả những gì tôi muốn là kiếm một người đàn ông, ngủ với anh ta,. Làʍ t̠ìиɦ với anh ta, rồi đá anh ta khỏi cửa khi xong việc. Sau đó không bao giờ gặp lại anh ta một lần nữa. Nhưng xem chuyện gì đã xảy ra kìa. – Cô đã bị hạ đo ván, rồi lĩnh một bài giảng đạo đức vài tuần sau đó. - Tại sao phụ nữ lại bị kết tội lang chạ trong khi chỉ thể hiện bản năng tìиɧ ɖu͙© của mình? Tại sao xã hội lại bị đe doạ bởi những phụ nữ mạnh mẽ dám làm những gì họ muốn? Đàn ông quan hệ với gái trong quán bar suốt, và họ vẫn là đàn ông khi làm thế.
Cô chuyển hướng sang nhìn trước đầu xe. Ánh đèn pha rọi sáng cả con đường. Cô ngừng lại một chút, ngẫm về nỗi bất công đó.
- Tại sao với phụ nữ lại khác cơ chứ? Chúng tôi kiểm soát bản năng của mình, nhưng chúng tôi vẫn phải tuân theo các chuẩn mực đạo đức lỗi thời. Thậm chí đến thế kỷ Hai Mươi Mốt rồi mà phụ nữ vẫn không thể đam mê sεメ nhưu đàn ông. Nếu chúng tôi là loại đàn bà dâʍ đãиɠ, tại sao phụ nữ thừa nhận họ nghĩ về sεメ như đàn ông lại quá sai trái chứ?
Sau khi trút một hồi, Kate thở dài, tựa đầu vào sau ghế. Sự im lặng bao trùm cả xe một lúc lâu. Cô bắt đầu nghĩ hình như anh ta không để tâm nghe.
Anh ta có nghe.
- Cô đã lên kế hoạch ngủ với tôi hả?
- Phải. – Cô thở dài. – Nhưng cả hai ta đều biết chuyện ra sao. Anh đã chạy mất dép.