Chương 16
Ánh nắng ban sớm chiếu qua cửa sổ như những luồng đèn hình ô-van khi chiếc BAC-111 đâm xuyên qua lớp mây che phủ bầu trời và hướng về phía đông.Faith mở số mới nhất của tờ Hockey News ra và cố không chú ý đến Ty đang ngồi ngay trước mặt cô. Như các cầu thủ khúc côn cầu khác, anh mặc một chiếc áo vét màu xanh sậm, và đôi vai rộng lấp đầy khe hở giữa hai chiếc ghế. Trong tay anh giở chuyên mục thể thao của tờ Seattle Times. Không nghi ngờ gì là đang đọc về chiến thắng 4-1 vang dội mà đội Chinooks đã có trước Detroit đêm hôm trước ở Key, và tự mãn với chính mình. Đêm qua trên mặt băng không ai có thể cản Ty lại. Hàng phòng thủ đội Detroit không thể kìm hãm được anh, và anh đã ghi bàn rất sớm trong hiệp đầu và nối tiếp sau đó với hai lần trợ giúp ghi bàn ở hiệp hai và ba.
Sau tối qua, cho đến lúc này anh đã có chín bàn thắng trong mùa giải, cùng mười bốn điểm trợ giúp, tổng cộng là hai mươi ba điểm. Nó là điểm trung bình cao nhất cả đội và cao thứ ba ở NHL.
Sáng nay khi cô lên máy bay, anh hầu như không nhìn cô. Trong đầu cô biết rằng tất cả mọi người phải tin là họ không thích nhau. Sau lần cuối họ ở cùng nhau, cô không chắc anh diễn hay là không nữa. Các cầu thủ khác đều chào cô. Chào nhanh một cái cũng chẳng gϊếŧ được Ty. Trừ phi cô đã làm anh tức giận đến mức anh không còn muốn ở cùng cô nữa.
Cô lấy một chiếc bánh nướng cám giàu protein từ khay bánh đang được chuyền tay và đưa một cái cho Jules đang ngồi kế bên cô. “Bơ thật đâu rồi?” cô hỏi khi đưa anh một mẩu bơ Promise[1]. Và vì sao ý nghĩ không bao giờ được ở cùng Ty nữa lại khiến cô muốn khóc kể cả khi cô muốn đá vào lưng ghế anh? Thật mạnh. “Tôi đã đọc thấy rằng các cầu thủ khúc côn cầu đáng ra phải ăn ba nghìn năm trăm calo một ngày,” cô nói lan man. “Anh có thể hình dung đến cảnh cố ăn từng đấy calo không? Gừ, nếu thế anh sẽ nghĩ họ có bơ thật quanh người cơ đấy.” Cô hạ khay xuống và đặt bánh nướng của mình lên khay. Cô đã làm gì sao? Ngoài chuyện không muốn đi ăn cùng anh ở chỗ công cộng? “Nếu tôi có thể có nhiều calo đến thế, anh nên tin rằng bánh nướng của tôi sẽ có bơ. Và cả vụn sô-cô-la nữa. Hay tốt hơn nữa là, tôi sẽ có bánh nướng chuối hồ đào.” Tờ báo của Ty kêu sột soạt và có thứ gì đó trong ngực cô thít chặt lại. Cô sẽ đối mặt với anh thế nào bây giờ nếu anh không muốn ở cùng cô nữa? “À, và tôi sẽ ăn gọn nó với một cốc cà phê sữa thực thụ. Không có chuyện cà phê sữa không béo không đường gầy nhom lại còn không cả kem trứng nữa.”
[1] Một công ty sản xuất các thức phẩm dinh dưỡng ít chất béo. – ND
Jules nhìn cô. “Cô ổn chứ?”
“Ừ.” Cô ước gì mình đã ở nhà. “Sao?”
“Cô có vẻ buồn bã đến phi lý về một cái bánh nướng.”
Faith xé một mẩu bánh và nhét nó vào miệng. Không, cô không hề buồn bã đến phi lý về một cái bánh nướng. Cô đang buồn bã đến phi lý vì người đàn ông đang ngồi trước mặt cô, lật báo, đã không nói chuyện với cô từ khi anh đá cô xuống ở bãi đỗ xe nhà cô khi cô chẳng mặc gì ngoài áo mưa. Phải, được rồi. Vậy là cô đã nói khá thẳng thừng rằng mình chỉ muốn tìиɧ ɖu͙©, nhưng anh đáng lẽ vẫn nên gọi điện mới phải. Sáng nay anh cũng có thể nói xin chào nữa.
“Anh chỉ cố tỏ ra tử tế thôi. Giờ anh không còn phải lo về nó nữa,”anh đã nói thế, và cô đoán là anh nghiêm túc. Cô tức giận đến phi lý bởi vì, trong khi cô nhận thức quá rõ về Ty, nhận thức chất vải áo vét và quả đầu đen sì của anh, cô lại không chắc anh có biết cô tồn tại nữa hay không.
Khi cô cắn bánh nướng, cô mở nắp một chai nước cam hữu cơ nhỏ. Cô đáng ra không nên để Jules dụ cô tháp tùng đội tuyển tới Detroit. Mặc dù công bằng ra thì, anh cũng chả phải dụ nhiều lắm.
Tiếng báo sột soạt phía trước kéo sự chú ý của cô về với lối đi giữa hai hàng ghế và khuỷu tay Ty trên tay vịn. Cô nâng chai nhựa lên môi và hớp một hụm. Sự phấn khích của trận đấu đêm qua đã truyền thẳng tới đầu cô. Trận thắng Detroit vang dội của Chinooks đã khiến cả sân vận động lan tỏa một luồng điện rộn ràng làm lông tay Faith dựng đứng. Thay vì nhìn thấy một đám hỗn độn có tổ chức, cô thấy kỹ năng và sự huấn luyện. Lối chơi tuân thủ mệnh lệnh hoàn hảo và sự chính xác tuyệt đối. Sự kiểm soát trông rất mất kiểm soát. Lần đầu tiên, cô hiểu được tình yêu Virgil dành cho môn thể thao này.
Đêm qua, khi đồng hồ điểm hết giờ và cả sân vận động bùng nổ, Jules đã nhắc tới chuyện cô chỉ mới du đấu cùng cả đội có một lần và cô nên cân nhắc đi thêm.
Giờ đây trong ánh sáng ban ngày, ngồi sau Ty trong khi anh lờ tịt cô đi, nó không có vẻ là một trong những ý hay ho của cô. Giống hấp tấp bốc đồng hơn là được suy xét thấu đáo. Giống như lúc chạy ra khỏi căn penthouse của cô lúc ba giờ sáng chẳng mặc gì ngoài áo mưa bóng.
Cô đặt chai nước xuống khay và luồng ánh sáng trên đầu bắt vào nhẫn cưới của cô. Ba viên kim cương rực rỡ lấp lánh trên tay cô. Chiếc nhẫn đã luôn khiến cô cảm thấy quan trọng, cao quý, giàu có. Giờ khi cô nhìn nó, cô chỉ cảm thấy giằng xé. Như thể cô bị kéo đi nhiều hướng khác nhau và không biết nên đi đường nào. Cô không còn là con người mà hai tháng trước cô đã là nữa. Cuộc đời cô hoàn toàn khác biệt. Nó không chỉ có những kế hoạch ăn tối và chăm lo đến nhu cầu của người chồng già của cô nữa. Cô bắt đầu thực sự hiểu cách Chinooks làm việc lẫn cả cách trận đấu được chơi. Cô mong ngóng được làm việc với quỹ từ thiện. Trong khi nhiều phần cuộc đời cô cảm thấy vững chắc hơn, những phần khác lại hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát, và cô có một dấu cắn hồng ở giữa khe đùi để chứng minh điều ấy. Nếu không phải cô chỉ vừa mới bước sang tuổi ba mươi, cô hẳn đã nghĩ mình bị khủng hoảng tuổi trung niên. Layla nắm quyền kiểm soát đời sống tìиɧ ɖu͙© của cô. Một việc thật điên rồ. Kể cả việc có đời sống tìиɧ ɖu͙© cũng khiến Faith cảm thấy tội lỗi kinh khủng. Nhưng rõ ràng là không đủ để dừng lại, bởi vì cô hoảng loạn trước ý nghĩ không bao giờ được ở cùng Ty nữa. Màn hình chiếu phim ở trần máy bay hạ xuống và bộ phim James Bond mới nhất bắt đầu.
Trước mặt cô, Ty gấp báo lại, và Faith hớp một ngụm đồ uống hữu cơ của cô. Làʍ t̠ìиɦ với Ty vẫn luôn là một ý tệ hại. Cô đã biết điều ấy ngay từ đầu. Nếu họ bị phát hiện, cô sẽ hứng chịu nỗi ô nhục ghê gớm. Hậu quả cũng sẽ rất khủng khϊếp đối với anh. Trong đầu cô biết rằng nếu Ty muốn chấm dứt mọi thứ cùng cô thì sẽ là tốt nhất. Tốt cho cả cô, anh, và đội tuyển. Quá tệ là cả phần cơ thể còn lại của cô không muốn những gì tốt nhất.
Faith cài những khuyết thùa màu đỏ trên chiếc sườn xám đen mà Virgil đã mua cho cô khi họ thăm Trung Quốc vào năm đầu tiên họ kết hôn. Một con rồng đỏ được thêu ở lưng váy và cô đi một đôi giày cao gót Valentino màu đỏ cao mười hai phân. Cô đã cố định tóc bằng trâm màu ngọc bích và kẻ mắt đen. Cô lấy một tờ giấy ăn và chấm đôi môi đỏ sậm của mình. Một chiếc bánh nướng rắc sô-cô-la đặt cạnh bồn rửa và cô xé một miếng bánh và nhét nó vào miệng, cẩn thận không làm nhòe son môi. Khi cô quay lại phòng khách sạn sau khi dành trọn cả ngày ở một spa địa phương để massage toàn thân, đắp mặt, sửa móng tay và chăm sóc chân, chiếc bánh đang đợi cô. Nó nằm ở mặt bàn café trong một chiếc hộp trắng sọc hồng có tên một hiệu bánh địa phương trên nóc.
Cô mỉm cười khi nghĩ về cảnh Jules gọi điện khắp thị trấn tìm một chiếc bánh nướng, nghĩ rằng cô hoảng loạn về cám và sô-cô-la trong khi cô thực ra đang hoảng loạn vì một lý do hoàn toàn khác.
Cô nhét thỏi son Rogue Red vào chiếc túi đen nhỏ khi ai đó gõ cửa phòng cô. Cô liếc nhìn mình trong gương, rồi đi qua phòng khách.
“Trông cô tuyệt lắm,” Jules nói khi cô mở cửa và anh nhìn váy của cô.
Jules mặc một chiếc quần đen và áo lụa đỏ. Hơi nhạt nhẽo, đối với anh. “Chúng ta hợp tông đấy.” Hai người họ đi về phía thang máy và cô hỏi, “Sẽ có những ai ở bữa tối?”
“Hầu hết cả đội.” Jules ấn nút lên và hai người họ bước vào trong. “Bộ phận du đấu đã đặt trọn phòng rượu vang trong nhà hàng Coach Insignia.”
Nhà hàng Coach Insignia nằm trên nóc tòa khách sạn ba mươi bảy tầng Detroit Marriott. Nhà hàng này có tầm nhìn bao quát toàn cảnh Detroit và khu vực Canada lân cận đẹp đến ngạt thở. Đến lúc Faith và Jules đến, đa số mọi người đều đã ngồi xuống và đang nhóp nhép món khai vị. Họ đều mặc vét và đeo cà vạt, và nếu không phải vì những bộ râu mùa tranh giải bẩn thỉu và vô số những vết cắt và con mắt thâm sì, họ hẳn trông rất giống những doanh nhân điển hình.
Ty đứng ở cuối một chiếc bàn dài, một tay đặt ở lưng ghế Daniel, tay còn lại vẽ những họa tiết vô hình trên khăn trải bàn trắng tinh khi nói chuyện với một cầu thủ trẻ hơn. Anh mặc áo sơ mi trắng sọc xanh, cổ áo để mở. Ánh mắt anh nâng lên nhìn cô khi anh nói chuyện và ngón tay anh dừng lại. Đôi mắt xanh của anh quan sát cô khi cô và Jules ngồi xuống giữa bàn cạnh Darby và huấn luyện viên Nystrom, đối diện Sam và Blake.
“Tối nay trông cô thật đẹp, cô Duffy.” Blake khen cô và cô được nhìn rõ bộ râu mặt của anh ta. Anh ta vẫn để bộ râu kiểu Hitler xấu xí cùng sọc vằn hợp tông trên cằm.
“Cảm ơn anh, anh Conte.” Cô mỉm cười và mở thực đơn rượu vang ra. Qua khóe mắt, cô thấy Ty thẳng người và di chuyển tới chiếc ghế trống cuối cùng cách Sam vài chỗ. “Tôi đã dành cả ngày massage toàn thân. Người massage có đôi bàn tay của Chúa. Anh ta đã dùng dầu nóng và đá ám cho tôi. Tôi cứ tưởng mình đã chết và lên thiên đường rồi cơ đấy. Tôi đã thư giãn đến mức tôi vô cùng thích nó.” Mắt cô ngẩng lên và cô nhìn những khuôn mặt đang chằm chằm nhìn lại cô. “Chúng ta sẽ gọi rượu vang trắng và rượu vang đỏ chứ?”
Huấn luyện viên Nystrom chỉnh lại cà vạt. “Chắc chắn rồi.”
“Đa số các cầu thủ không uống rượu ở đêm trước trận đấu,” Darby bảo cô, một điều Faith biết chắc chắn không phải sự thật.
“Bánh nướng toàn ngũ cốc. Nước cam hữu cơ. Các cậu không sống một cách mạo hiểm nhỉ.” Cô đặt tay lên cánh tay Jules. “À, tôi đã quên cảm ơn anh vì mấy chiếc bánh nướng.”
“Bánh nướng nào?”
“Bánh nướng rắc vụn sô-cô-la trong phòng tôi. Điều đó thật sự ngọt ngào. Cảm ơn nhé.”
Jules mở quyển thực đơn của anh ra. “Tôi đã đặt spa cho cô. Tôi không biết gì về vụ bánh nướng hết. Có lẽ khách sạn đã đưa nó cho cô. Giống như được tặng bánh quy ở khách sạn Doubletree vậy.”
Faith ngồi dựa ra sau và liếc dọc bàn nhìn Ty. Anh lơ đãng nâng một cốc nước lạnh lên môi khi đọc thực đơn.
“Tôi đâu có được bánh nướng,” Blake nói khi phục vụ ghi món anh ta gọi. “Cậu có không, Sam?”
Sam lắc đầu và gọi salad giòn và cá vược biển nướng chảo. “Không.”
“Anh có gửi cho tôi một chiếc bánh nướng rải sô-cô-la không?” cô hỏi Darby.
“Tôi còn không biết cô thích có nó.”
“Kỳ lạ thật.” Trong một phần nghìn giây cô nghĩ đến Ty nhưng nhanh chóng gạt ngay ý nghĩ chiếc bánh nướng đến từ anh. Anh đã rất mê mải đọc báo, cô ngờ rằng anh thậm chí còn chả biết cô đang ngồi sau anh, đừng nói đến việc chú ý tới những gì cô nói. Cô gạt bí ẩn đó ra khỏi đầu và gọi một đĩa salad Caesar, gà, và một chai vang Đức từ năm 1987.
Trận đấu tối mai thống lĩnh các cuộc trò chuyện quanh Faith. Đội huấn luyện viên và các cầu thủ trò chuyện về cách kìm hãm Zetterberg và Datsyuk, mối đe dọa đôi đã gϊếŧ chết đội Penguins ở trận chung kết năm trước. Faith ăn gà, uống rượu vang và thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi. Vài lần trong bữa ăn, cô thấy mình đang quan sát Ty. Nhìn cách anh nói chuyện và đùa cợt những người khác quanh anh, và nhìn tay anh khi anh cắt miếng thịt bò khổng lồ hoặc với lấy ly nước.
“Cô sẽ làm gì trước trận đấu?” Darby hỏi cô.
Cô rời mắt khỏi các ngón tay Ty, giờ đang gạt các giọt nước lỏng đọng trên cốc nước của anh. “Tôi không biết. Tôi chắc chắn là có vài trung tâm mua sắm tuyệt vời quanh đây. Mặc dù tôi khá ngán mua sắm rồi.”
“Có một sòng bạc mới đấy,” Daniel gợi ý. “Khi bạn sinh ra và lớn lên ở Nevada, cờ bạc cũng tương đối mất hấp dẫn.”
“Tôi đã thấy vài người trượt pa-tanh dọc RiverWalk,” huấn luyện viên Nystrom nói.
Faith lắc đầu. “Tôi không trượt pa-tanh.” Hai mươi hai khuôn mặt sững sờ nhìn thẳng vào cô như thể cô vừa nói điều gì đó không thể tưởng tượng được. Như thể cô đang đặt ra giới hạn lương là năm mươi nghìn đô. “Ngay bây giờ thì không. Tôi định đi học,” cô nói dối trước khi mọi chuyện xấu đi. “Có lẽ ngày mai tôi sẽ đi bơi.”
“Khi nào thì cô đi bơi?” Sam muốn biết. “Tôi luôn cố đến bể bơi vào buổi sáng. Tôi đã ở trong đội bơi cấp ba và tham dự giải toàn bang ở mục bơi bướm đấy.”
“Năm ngoái cậu đã làm đau cơ xoay để chứng tỏ bản thân và ra ngoài cả nửa mùa giải,” huấn luyện viên Nystrom nhắc nhở anh ta. “Tránh xa bể bơi ra.”
Sam mỉm cười. “Đó là vì tôi đã bơi tự do.”
“Đó cũng là rắc rối của cậu trên băng đấy,” ai đó dọc bàn bình luận bằng giọng Thụy Điển nhẹ. “Chơi tự do quá nhiều và cậu kết thúc ở khu phạt.”
“Ít nhất tôi cũng có phong cách, Karlsson.” Faith liếc dọc bàn nhìn Johan Karlsson, người vận đồ còn tệ hơn Jules, đang mặc một chiếc áo ong đen kẻ vàng. Anh ta có bộ râu vàng dày và kiểu tóc Will Ferrell xoăn tít.
“Phải rồi, phong cách cục súc,” Logan Dumont tham gia vào màn trêu ghẹo. “Ngậm miệng lại, lính mới. Cậu chỉ mới ra khỏi giải đường phố thôi đấy.”
Faith không biết cục súc hay giải đường phố là gì, nhưng rõ ràng là nó không tốt. “Không phải ở đây, mấy cậu,” trợ lý huấn luyện viên cảnh cáo.
“Logan vừa đưa thiết bị của mình vào một mớ rắc rối bởi vì cậu ta chỉ xoay xở để mọc ra được một nhúm râu xộc xệch trên cằm,” Blake bảo Sam.
Faith tự hỏi “thiết bị” của Logan có phải là từ thế cho thứ gì đó khác không. Biết rõ những anh chàng trên bàn, cô cá đúng là vậy. Cô cắn miếng thịt gà cuối cùng của mình và đặt nĩa ngang mép khay.
“Ít nhất râu của tôi cũng không giống háng của Jenna Jameson,” Logan đáp trả.
Faith cảm thấy mắt mình mở tròn và cô kéo khăn ăn lên miệng để che đi nụ cười không đứng đắn của mình.
“Chúa ơi, Dumont. Cô Duffy đang ngồi đây,” huấn luyện viên quở trách.
“Xin lỗi cô,” anh chàng lính mới xin lỗi. Faith hạ khăn ăn xuống. “Lời xin lỗi được chấp nhận,” cô nói, và khi cô rời mắt khỏi Logan, mắt cô gặp mắt Ty. Từ khoảng cách nửa chiếc bàn anh chỉ đơn thuần nhìn cô. Đôi mắt xanh của anh không lộ ra điều gì. Không phải sự phẫn nộ mà cô đã thấy trong đó lần cuối cùng họ gặp nhau, cũng không phải du͙© vọиɠ. Chẳng gì hết, và cô cảm thấy hơi nhoi nhói gần tim.
Họ không phải một cặp tình nhân. Họ thậm chí còn chẳng hẹn hò. Mối quan hệ của họ, nếu vẫn chưa chấm dứt, chỉ thuần túy thể xác. Thế sao cô lại khó chịu khi anh nhìn cô như thể cô chẳng có nghĩa lý gì với anh chứ?
Faith với lấy chiếc ví đang đặt cạnh đĩa ăn. “Tôi mệt quá,” cô bảo Jules. “Tôi sẽ bỏ qua món tráng miệng thôi.”
Jules quay nghiêng nhìn cô và đặt khăn ăn của anh xuống cạnh đĩa. “Tôi sẽ đưa cô về phòng.”
“Không. Anh ở lại đi.” Cô đứng dậy. “Buổi tối tốt lành, các anh. Tôi đã rất vui. Tôi sẽ gặp các anh ở sân vận động tối mai.” Cô rời nhà hàng và ép mình không được ngoái lại. Trong vòng vài phút, cô đã quay lại phòng khách sạn và ném túi lên bàn. Cô bật ti-vi lên và ấn nút Lên trên điều khiển cho tới khi cô dừng lại ở kênh TCM với phim Các Quý ông Thích Tóc Vàng Hơn. Virgil là một fan lớn của phim cổ điển và các ngôi sao như Marilyn Monroe và Sophia Loren. Faith chưa từng thực sự thích phim cổ đến thế và tiếp tục chuyển kênh.
Có tiếng gõ cửa và cô ném điều khiển lên ghế. Cô tưởng sẽ thấy Jules, nhưng cũng không ngạc nhiên khi Ty đứng ở bên kia cửa.
“Ai đấy?” cô hét to khi nhìn anh qua lỗ nhòm.
Anh nhướn một bên lông mày và khoanh tay ngang ngực.
Cô tức điên với anh. Có lẽ hơi phi lý, nhưng cô vẫn còn nóng giận và không có cảm giác thích để anh vào ngay.
“Anh biết em đang nhìn anh. Em có thể mở cửa ra được rồi đấy,” anh nói.
“Gì nào?” cô hỏi khi mở cửa.
Thay vì trả lời, anh bước vào trong và ép cô lùi lại.
“Tôi mệt và không...” Miệng anh trên miệng cô chặn dòng từ ngữ của cô lại khi anh đưa tay lên hai bên má cô. Cửa đóng lại sau lưng anh với một tiếng tách nhẹ, và ngón tay anh mơn man má cô. Môi anh trượt trên môi cô với những hứa hẹn đam mê không chỉ dừng lại ở một nụ hôn trọn vẹn.
“Không được trượt băng với Sam,” anh nói bên môi cô. “Anh sẽ dạy em.”
Cô không hề nghiêm túc nghĩ đến việc học trượt băng. “Em không muốn ngã rồi tự làm mình đau.”
“Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra. Và lần tới em cần massage toàn thân,” anh nói khi hôn khóe miệng cô, “hãy gọi anh.” Cô suýt mỉm cười. “Bằng cách nào? Khi mà anh rất giỏi giả vờ rằng em thậm chí còn không tồn tại.”
Anh mơn man môi qua môi cô. “Anh nên được thưởng vì điều đó chứ.”
Cô đặt tay lên ngực anh và đẩy ra. “Ít nhất anh cũng có thể nói xin chào.”
“Không, anh không thể.” Anh thả tay xuống và tựa lưng vào cửa. “Anh không thể mạo hiểm làm thế.”
Faith đi ngang qua phòng và tắt tivi đi. “Điều đó có nghĩa là gì?”
“Điều đó có nghĩa là khi anh nhìn em, anh sợ rằng tất cả mọi người trong vòng mười dặm đều có thể thấy anh đã làʍ t̠ìиɦ với em.”
Cô ném điều khiển lên bàn. “À.”
“Và nó có nghĩa là,” anh tiếp tục khi đi về phía cô, “anh sợ tất cả mọi người trong vòng mười dặm có thể thấy rằng anh đang nhớ lại lần cuối cùng anh được thấy em khỏa thân. Rằng anh đã hơi thô bạo với em và anh ước gì mình thật lòng hối hận về điều ấy, nhưng nó tuyệt đến mức anh không hề thấy thế. Mỗi lần ở cùng em đều thật tuyệt, và anh sợ rằng bất kỳ ai trong mười dặm cũng sẽ nhìn em và biết anh đang nghĩ xem làm cách nào để lại khiến em khỏa thân.”
Cô cắn thành môi. Tất cả những gì anh phải làm là xuất hiện và cô sẽ hơn cả sẵn sàng khỏa thân. “Anh đã rất mạo hiểm khi đến đây.”
Anh với lấy hai bàn tay cô và ve vuốt ngón tay qua mu tay cô. “Tất cả mọi người vẫn đang ở trong nhà hàng. Bên cạnh đó, không ai trong đội ở tầng này hết.” Anh kéo cô về phía anh. “Vậy là em đã nhận được bánh nướng.”
“Anh đã gửi chiếc bánh nướng đó cho em à?”
“Không thể để em gầy đi vì cám và bơ Promise được. Anh cần em tràn đầy năng lượng.”
Cô sở hữu một căn penhouse ở trung tâm Seattle và một đội khúc côn cầu xuất sắc. Cô có nhiều tiền đến mức không biết phải làm gì, vậy mà cô không thể ngừng mỉm cười như một đứa ngốc vì một cái bánh nướng hai đôla. “Cảm ơn anh.”
Anh đưa tay lên những khuyết áo cài váy cô. “Anh có động cơ ngầm mà.”
Faith vươn tay lên và kéo trâm ra khỏi tóc. “Sốc đấy.”
“Thứ Hai, anh đã chơi một trong những trận khúc côn cầu tuyệt nhất đời anh. Thường thì anh không mê tín, nhưng anh có niềm tin rằng nó có liên quan gì đó với đêm hôm trước.” Cô ném trâm lên bàn và tóc cô buông xuống lưng.
“Em phải làʍ t̠ìиɦ lấy may với anh trước mỗi trận đấu không thì anh sẽ bị nguyền rủa.” Anh mở khuy trên ngực cô. “Anh biết em muốn làm việc đúng đắn mà.”
“Hy sinh vì đội sao?” Cô kéo vạt áo anh ra khỏi cạp quần.
“Giờ là đến lượt em thôi.”
“Phải, nhưng nếu...” cô giơ một tay lên. “Và em không nói chuyện này sẽ xảy ra, nhưng nếu chúng ta làʍ t̠ìиɦ và anh thua thì sao? Vậy là anh không may mắn rồi.”
Anh rời mắt khỏi khuy khuyết như thể anh chưa hề nghĩ đến điều đó. “Em yêu à, làʍ t̠ìиɦ với em biến anh thành một gã may mắn kinh khủng.”
“Cảm ơn anh. Em nghĩ thế.”
Anh nhún vai và tiếp tục với khuyết áo. “Nếu chúng ta thua, điều đó chỉ có nghĩa là ai đó khác trong đội bị xui xẻo. Không phải lỗi của chúng ta. Chúng ta đã làm phần việc của mình rồi.”
Cô bật cười. “Và chúng ta phải làm ‘phần việc của mình’ trước mỗi trận đấu sao?” Anh gật đầu. “Ít nhất một lần.” Anh đẩy váy dọc cánh tay và nó rơi xuống thành đống ở chân cô.
Cô đẩy ngực anh khi cô bước lùi lại một bước và đá váy của cô sang bên. “Đừng đi đâu hết.” Không mặc gì ngoài áσ ɭóŧ ren màu đen, quần lọt khe đồng bộ, và giày cao gót Valentino, cô rời phòng, chỉ để quay lại một giây sau với một chiếc ghế không tay. Cô đặt nó ở giữa phòng và nói, “Ngồi xuống đi, ông Savage.”
“Em đang định làm gì thế?”
“Làm phần việc của em để bảo đảm đội trưởng đội khúc côn cầu của em không bị nguyền rủa.” Cô đi tới chỗ dàn âm thanh và bật radio tới một đài phát nhạc rock nặng. Một bản nhạc ưa thích bất tận của mọi câu lạc bộ thoát y khắp đất nước tràn ra khỏi loa. Faith đã nhảy “Pour Some Sugar on Me” nhiều hơn số lần cô có thể nhớ. Lần này, cô không phải vào vai nữa. Cô muốn làm anh và bản thân cô hài lòng. Cô muốn quay đầu anh mòng mòng và bỏ lại anh hổn hển. Y như anh đã làm với cô. Cô quay người để nhìn Ty bên kia phòng, vẫn đang đứng cạnh ghế, nhìn cô.
“Em đã bảo anh ngồi xuống mà.” Cô chạy một tay dọc cổ và nâng tóc lên khi cô rê tay ngang bụng. Đã nhiều năm rồi cô chưa nhảy cho một người đàn ông nào, nhưng cô không hề quên. Cô di chuyển về phía anh, bước bước dừng... bước bước dừng, chạm vào cơ thể mình khi cô nhìn anh từ trên xuống dưới, và để ánh mắt mình nóng rừng rực và đầy nɧu͙© ɖu͙©.
Mắt anh trượt dọc cơ thể cô, dừng lại ở tay cô trước khi tiếp tục tới chân cô. “Anh thích đôi giày đó.”
“Cảm ơn anh.” Bước bước dừng... bước bước dừng. “Em chắc chắn rằng anh nhận thức rất rõ luật.”
“Không có luật nào cả,” anh nói khi ngồi xuống.
Một nụ cười gợi cảm chạm đến môi cô. “Không sờ mó,” cô thông báo cho anh khi các ngón tay cô trượt lên trên và cô ôm lấy hai bầu ngực mình. “Em có thể chạm vào anh. Anh không thể chạm vào em.”
Đôi mắt xanh rực rỡ của anh nhìn thẳng vào cô. “À. Luật đó.”
Cô cười toe toét khi đi về phía anh, rê một tay ngang vai anh. Từ sau, cô rướn người tới trước và chạy tay dọc ngực anh. “Em nóng rực. Ngọt ngào khó chịu,” cô thì thầm lời bài hát vào tai anh. “Từ đầu, tới chân.” Cô tiếp tục đi quanh anh, rồi trèo lên lòng anh, đối mặt với anh.
Anh rê tay dọc bắp chân cô tới phần mông trần trụi của cô và ép mặt vào khe ngực cô.
“Không sờ mó,” cô nhắc nhở anh và bỏ tay anh ra khỏi mông cô. Cô ngồi với đũng quần bé xíu của cô cách khóa quần anh vài phân. Cô rê tay trên ngực anh, lắc mông, gần gần chạm vào chỗ phình lên ở trước quần anh, nhưng luôn luôn lùi lại. Anh rên sâu trong ngực và hít vào một hơi thở đau đớn. “Chạm vào anh đi, Faith.”
“Em đang chạm vào anh đây.”
“Thấp hơn.”
Thay vì làm như anh bảo, cô đứng dậy và trêu chọc anh với tay và cơ thể cô. Cô cởi cà vạt cùng áo sơ mi của anh ra rồi dụi dụi vào anh, đốt cháy ngọn lửa và khiến cả hai người họ khuấy động, đầu ngực cứng ngắc của cô cào ngực anh qua lớp vải ren áσ ɭóŧ mỏng.
Anh với lấy cô và cô uốn người khỏi vòng ôm của anh. “Việc này đang gϊếŧ chết anh,” anh nói, giọng anh thô rám đầy du͙© vọиɠ. “Đến đây, trượt bàn tay bé nhỏ của em vào anh đi, và anh sẽ trượt tay anh vào em.”
“Chuyện đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ thật đấy, nhưng em khá chắc rằng điều đó trái luật.” Cô quay lưng lại với anh và ngồi xuống, nghiền hông vào anh. Tay anh trượt lên lưng và anh cởi áσ ɭóŧ của cô.
“Điều đó chắc chắn là trái luật đấy.”
“Phải gió nhà luật.” Anh hôn xương sống cô và rê tay anh lên bụng để ôm lấy hai bầu ngực trần của cô. “Chúng ta không chơi theo luật.”