“Vậy không lẽ Ngữ Ngữ nó hợp chắc." Vu Bách Văn bức xúc, giọng nói mang theo vài phần tức giận.
“Đương nhiên là hợp rồi, bên nhà họ cùng chúng ta đã hứa hôn từ nhỏ. Là con gái lớn của Vu gia, tuy con bé đó chúng ta chỉ nhận nuôi nhưng mà nó mang tiếng là đại tiểu thư của Vu gia, đến lúc này nó nên trả ơn không phải quá hợp lý rồi hay sao." Vu Bách Diễn huyên thuyên nói.
“Chú... nói vậy mà coi được?"
“Chú út nói đúng đó anh. Dù sao Lam Lam và Tuệ Tuệ cũng còn quá nhỏ, chúng ta sao lại nỡ đẩy con bé đi cơ chứ. Anh nên nghĩ cho tương lai của Vu Gia."
Lục Thanh Vi là vợ của Vu Bách Văn nói. Bà nói xong ông liền im lặng, dường như ông không kiên trì bảo vệ ý kiến của mình như lúc vừa nãy nữa rồi.
“Được rồi, các con đừng cãi nhau nữa, ta đã quyết định để con bé Ngữ Ngữ gả sang Phó gia rồi. Nó không đồng ý cũng phải đồng ý." Vu Bách Hải im lặng nãy giờ cũng lên tiếng, không gian bất giác trùng xuống.
Vu Ngữ đứng ngoài cửa đã nghe hết toàn bộ câu chuyện mà họ nói, ngón tay nàng bấu chặt bàn tay mình, lại tựa như chúng muốn bật máu đến nơi nhưng nàng lại không thấy đau.
Trong đầu nàng vang lên câu nói đó, con bé đó chúng ta chỉ nhận nuôi. Cứ liên tục lặp lại trong đầu nàng, như một câu nói được lập trình sẵn.
Cuối cùng nàng đã hiểu ra mọi chuyện rồi, hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, Vu Ngữ bước vào nhà.
“Ông nội, con về rồi. Thưa ba mẹ, chú thím." Vu Ngữ gật đầu chào họ.
Người mà cô gọi là ông nội kia đang ngồi trên ghế sofa, tuy tuổi ông đã cao, mái tóc đã bạc gần hết khuôn mặt đầy những nếp nhăn của tuổi già. Nhưng lúc nào cũng toát lên vẻ uy nghiêm không ai sánh bằng.
"Ngữ Ngữ con mau ngồi đi, ông nội có chuyện cần nói với con."
Vu Bách Hải ân cần nói, đối với đứa cháu gái này từ nhỏ ông rất nghiêm khắc. Bất kể là việc gì, phải chăng là do không cùng dòng máu nên ông mới đối với nàng khắc nghiệt như vậy.
"Có chuyện gì mà ông gọi con về gấp vậy?"
"Ta muốn con kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Phó, hai đứa cũng đã được định sẵn hôn ước từ nhỏ." Vu Bách Hải từ tốn nói.
“Nếu con nói, con không đồng ý thì sao?"
Nhà họ Phó hay tên gọi khác là Phó gia, ai ai cũng biết đến với tiếng tăm của Phó gia và thế lực lớn mạnh của họ.
Phó gia có ba người con, một nữ hai nam. Con cả của Phó gia chưa từng lộ mặt làm mọi người không khỏi nghi ngờ, một số lời đồn lại nói là đại tiểu thư là một người xấu xí, có người lại nói cô rất độc ác.
Hễ là đàn ông hay phụ nữ, ai đến gần cô đều bị gϊếŧ chết và nhiều lời đồn thất thiệt khác, từ đó mà người ta cũng hình thành những suy nghĩ khác thường với vị đại tiểu thư này.
"Mày không đồng ý cũng phải đồng ý." Vu Bách Diễn có chút gấp gáp nói.
“Không phải còn Vu Lam và Vu Tuệ hay sao?” Vu Ngữ nhìn ba mẹ, chú thím nói.
Nếu nói Vu Lam còn nhỏ thì còn có Vu Tuệ mà, cô ta là em gái nàng.
"Không được, hai đứa đó còn quá nhỏ." Lục Thanh Vi liền phản bác, khi nghe tên con gái và cháu gái mình.
“Đây là việc cuối cùng ta muốn con làm, con xem như vì Vu gia đi được không?" Vu Bách Hải nói.
"Ba mẹ. Con là con nuôi của Vu gia đúng chứ?" Vu Ngữ nhìn thẳng vào hai người, như muốn tìm một lời xác nhận nhưng chỉ nhận lại từ họ là cái gật đầu.
Phải rồi họ nghe tin con gái mình sắp gả đi, cũng không có chút gì là buồn bã hay ngăn cản. Hay là họ vui mừng vì nàng đã thay thế con gái và cháu gái họ gả? Không phải là con ruột nhưng dù gì cũng nên có chút tình cảm, mà họ tuyệt tình vậy sao?
"Năm xưa ba mẹ đi công tác, tình cờ chúng ta thấy con đi lạc trên đường phố. Lúc đó con vừa bị xe đυ.ng, bọn ta thấy vậy nên đưa con vào bệnh viện. Chúng ta có liên hệ phía cảnh sát nhưng không ai đến nhận, chúng ta kết hôn được hai năm nhưng vẫn chưa có con, thấy con đáng thương nên nhận nuôi con." Vu Bách Văn nói.
Khi đó vợ ông không biết mình mang thai, sau khi về nhà thì mới phát hiện ra là mang thai hai tháng, gia đình họ đương nhiên vui mừng càng đối xử với Vu Ngữ tốt hơn.
Sau đó vợ của ông sinh ra một cặp song sinh nam nữ, từ đó Vu Ngữ không khác gì một người ở trong nhà.
"Được con đồng ý."
Vu Ngữ nghe xong thì cũng không biểu hiện bất kỳ thái độ ngạc nhiên nào, dường như chuyện này cũng không liên quan đến nàng, nhưng ai nào biết nàng kìm chế đến mức nào.
“Ngữ Ngữ, con vì Vu gia mà hi sinh nhiều như vậy, ông nội cảm ơn con." Vu Bách Hải nói.
“Không cần cảm ơn con, cứ xem như đây là lần cuối cùng con vì Vu gia, cũng là trả ơn nuôi dưỡng của Vu gia dành cho con. Sau ngày con gả sang đó, thì từ lúc đó con không liên quan đến Vu gia nữa."
Vu Ngữ chậm rãi nói, nàng từng hứa với ông sẽ giúp ông ba điều chỉ cần là ông yêu cầu. Nàng còn nhớ, mình đã thực hiện theo yêu cầu của ông hết hai điều, còn lần này là lần cuối cùng.