Bấy giờ, người phụ nữ đầu tiên kiếm chuyện với cậu mới tiến lên nói: "Mấy người đừng có bị nó lừa, giấy phép vệ sinh nó còn không có thì làm sao nó chứng minh tên đàn ông của nó không có bệnh truyền nhiễm?”
Tô Mặc Ngôn cười lạnh: “Chị gái ơi làm sao chị biết người đàn ông của tôi có bệnh truyền nhiễm hay không? Trong tay tôi có hồ sơ bệnh án của anh ấy là xác minh chính xác của bệnh viện đó! Mở mồm ngậm miệng nói trơn tru quá! Không có chứng cứ mà đi bôi nhọ người khác như vậy thì chị có chịu trách nhiệm được không? Được rồi, chúng tôi phải lập tức báo công an. Nếu công an tới mà có thể chứng minh chồng tôi không có bệnh truyền nhiễm thì có phải chị nên xin lỗi tôi không?”
Lúc này Tô Mặc Ngôn cũng không biết được bản thân mình mở miệng ra đều là "người đàn ông của tôi”, "chồng của tôi” hết sức trôi chảy.
Người phụ nữ kia vừa nghe cậu muốn báo công an thì trong mắt không còn chút tự tin nào nữa.
Tất nhiên Tô Mặc Ngôn biết cô ta không dám báo công an bởi vì tất cả lời ban nãy đều là bịa đặt sau lưng người khác.
Song Tô Mặc Ngôn cũng không thể để bọn họ bịa đặt lung tung như vậy, càng nói nhiều sẽ càng ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của cậu.
Chẳng những vậy còn ảnh hưởng đến công việc giám hộ trẻ em của cậu.
Làm gì có cha mẹ nào đồng ý cho con mình ở một nơi có tin đồn là có bệnh truyền nhiễm?
Nhưng trước mắt ngoại trừ báo công an thì cậu cũng không có cách nào khác.
Lúc cậu muốn gọi 110 thì một người trẻ tuổi cưỡi chiếc xe tải điện dừng ở bên cạnh bọn họ.
Anh ta nhìn thoáng qua người phụ nữ rồi nói: "Bà chủ ơi, sao hôm nay bom hàng rau dưa vậy? Rõ ràng đã bàn bạc ổn thỏa là đưa dưa lại chỗ này, tôi đi một chuyến phí công không nói, một xe đồ ăn này làm sao đây, không lẽ tôi ôm luôn hả?”
Người phụ nữ né tránh ánh mắt nói: "Bà chủ nào? Cậu lầm người rồi.”
Thanh niên kia lại không chịu bỏ qua: "Nhận lầm hả? Chị chính là bà chủ của Phủ Thượng Thực mà. Đây có phải lần đầu tiên tôi giao hàng cho chị đâu! Bình thường chị cắt xén tiền hàng của tôi tôi đã không nói rồi, lần này bà chị bom hàng luôn thì tính sao đây hả?”
Tô Mặc Ngôn lập tức nhảy số, cậu nhân cơ hội mở miệng nói: “Ôi trời, khó trách chị hãm hại tôi, thì ra chị cũng mở quán ăn? Người cùng nghề khó tránh cạnh tranh, ở đâu cũng thế thôi, cơ mà không ngờ chị lại ác độc như vậy, sao có thể cạnh tranh không lành mạnh như vậy hả?”
Người phụ nữ vẫn không chịu thừa nhận, vừa đeo khẩu trang lên vừa nói: “Mày… Mày đừng có nói bừa, tao…. Tao cũng ở trong tiểu khu này, tao ở lầu 7…”
Những người vây xem cuối cùng cũng đổi chiều, tiến lên vây quanh người phụ nữ muốn chạy trốn.
Ông cụ cầm quạt bồ hương nói với mặt hoài nghi: "Tôi cũng ở lầu 7, sao chưa gặp cô bao giờ? Mỗi ngày tôi ở dưới lầu chơi chim chơi cờ, ai ở lầu 7 tôi cũng quen. Cô ở phòng mấy? Lấy gì chứng minh mình ở lầu 7?”
Người phụ nữ bị hỏi á khẩu không trả lời được.
"Chú thím thấy rồi đó, cô ta bịa đặt bôi nhọ gia đình con. Chỉ đáng thương cho lũ trẻ mồ côi với người anh dâu cực khổ còn phải chăm sóc cho người bệnh liệt giường nữa. Thật vất vả con mới mở được cái quán ăn kiếm chút tiền mà bây giờ phải chịu cảnh bêu rếu thế này. Trời ơi sao con khổ quá vậy trời?”
Vừa nói cậu vừa rơi nước mắt, bộ dạng nhỏ yếu, vô tội đáng thương.
Các bác gái thấy vậy thì chợt đau lòng, Tô Mặc Ngôn có khuôn mặt non choẹt, thân thế thì đáng thương mà còn bị người ta hãm hại.
Mọi người ai cũng vây quanh an ủi cậu: "Đứa nhỏ này đừng khóc mà, do dì quá tin lời người ta gièm pha! Ai mà nghĩ cô ta mặt người dạ thú đi làm chuyện mất nhân tính đâu chứ!”
"Đúng rồi đúng rồi, sau này mấy đứa cứ yên tâm ở tiểu khu này nghe không. Chủ nhà của cháu là cháu của dì, Tiểu Hoàng á. Tụi nó nhiều phòng lắm, con ở tới khi nào thì ở nhe!”
"Cơ mà cậu mở quán ăn đúng không? Về sau bữa sáng của nhà tôi đều qua chỗ cậu mua nhé!”
"Này ông Lý ơi, chắc ông không biết hồi sáng sớm tụi tôi qua bên đó mua mà hàng người xếp dài quá là dài. Nói cho ông biết, muốn ăn chưa chắc ăn được đâu nha!”
"Dù sao sau này chúng ta là hàng xóm láng giềng, có gì thì nói tụi này giúp cho.”
Đặc biệt là bác gái mập mạp lôi kéo tay cậu nói: "Bác ở cách vách nhà con này, nếu có cái gì cần giúp thì cứ nói. Con gái của bác đều ở ngoài, ngày nào bác cũng rảnh rỗi nhàm chán, con làm gì thì bác sang phụ giúp con nhe!”
Sự việc đã vượt ngoài tầm dự đoán của Lưu Phương Nguyên, hắn ta trốn ở góc đường hậm hực xoay người rời đi.
Tô Mặc Ngôn nhìn theo hắn rồi lạnh lùng cười một tiếng. Đối phó với loại tiểu nhân này thì phương pháp của cậu cực kỳ thích hợp.
Cuối cùng cậu vẫn quyết tâm báo công an, tố cáo người phụ nữ kia bôi nhọ danh dự.
Công an đến điều tra, lại có nhân chứng chứng minh lời của người phụ nữ kia sai sự thật. Nhưng chuyện cũng không lớn nên công an chỉ phê bình giáo dục một lát là thả ra.