Giã Biệt Tình Xa

Chương 3

Chương 3: Còi báo động ô tô tài tình thôi miên cộng đồng
Chiếc ghế cứng trong phòng nghỉ khiến mông Hope muốn ngủ. Cô đứng lên, duỗi cánh tay trên đầu và ngáp. Mắt cô mờ đi vì dính chặt vào màn hình máy tính xách tay trống không và cô dụi nó bằng góc bàn taỵ Không có gì.

Trong ba giờ cô đã ngồi trong chiếc ghế kia, căng đôi mắt gai gai của mình và sục sạo bộ não mệt mỏi cho thứ gì đấy để lấp đầy màn hình. Bất kể thứ gì.

Nhưng màn hình vẫn trống không. Cô không có được một ý tưởng nàọ Cô không viết được đến cả một câu, ngay cả một câu dỡ ẹc để cô có thể phát triển thành một thứ gì đấy tốt hơn.

Hope thả tay xuống và quay đi khỏi chiếc máy tính. Cô thả người xuống giường và nhìn chằm chằm vào trần nhà. Nếu cô ở nhà, cô chắc chắn đang lau dọn cái phòng tắm sạch bong của mình, là áo phông hoặc giũ sạch đệm. Nếu cô có bộ sửa móng tay, cô sẽ tự sửa móng cho mình. Cô làm việc ấy rất giỏi, thỉnh thoảng cô tự hỏi có nên từ bỏ việc viết lách và làm nghề sửa móng để kiếm sống hay không.

Sửa móng cho mình chỉ là một trong rất nhiều sáng kiến cô thực hiện để tiêu - tốn - thời - gian nhằm tránh hiện thực của một cái màn hình trống.

Một trong rất nhiều mánh khóe gϊếŧ - thời - gian cô thường dùng để tránh thực tế cuộc sống của mình. Thực tế đau đớn rằng cô không có aị Không có ai để trò chuyện khi đêm trở nên cô đơn. Không có ai nắm tay cô và nói với cô rằng cô ổn cả.

Mẹ cô đã chết trong mùa thu, và cha cô đã tái hôn trong mùa xuân. Ông ấy chuyển đến Sun City của Arizona với người vợ mới để ở gần gia đình bà ấỵ Ông ấy gọi điện. Hope gọi điện. Nhưng không giống như xưạ Người anh duy nhất của cô - Evan đã đóng quân ở Đức. Cô viết thự Anh ấy viết thự Nhưng chuyện đấy cũng không còn như xưạ Cô từng có một người chồng. Trong bảy năm cô sống một cuộc sống tươi đẹp trong một ngôi nhà xinh xắn ở Brentwood, tham dự những bữa tiệc sang trọng và chơi tennis. Blaine - chồng cô là một bác sỹ phẫu thuật thẩm mỹ tài năng, đẹp trai, hài hước, và cô yêu anh ta tha thiết. Cô sống an lành, vui vẻ.

Đêm cuối cùng họ ở cùng nhau, anh ta làʍ t̠ìиɦ với cô như thể cô là người vợ trong trái tim anh ta. Ngày hôm sau, anh ta đưa cho cô đơn ly dị. Anh ta nói với cô rằng anh ta cực kỳ hối lỗi, nhưng anh ta đã yêu người bạn thân nhất của cô, Jill Ellis. Hai người họ không muốn làm tổn thương Hope, nhưng họ có thể làm gì chứ? Họ yêu nhau, và tất nhiên, Jill đã có thai năm tháng, cho anh ta thứ mà Hope không thể.

Hope không còn chồng, không bạn bè, không con cáị. Nhưng cô có sự nghiệp, và trong khi đấy không hẳn là cách cô hình dung về cuộc đời mình, sự nghiệp của cô cũng không quá tệ. Ít nhất cho đến khi cô đυ.ng phải một bức tường ngăn cản.

Trong ba năm, cô đã quay lưng lại với quá khứ, từ chối nhìn nhận chiều sâu nỗi đau ngay cả với chính mình. Cô phớt lờ những đổ vỡ trong cuộc đời mình và bận rộn với công việc. Lúc đầu, cô làm nhà báo tự do cho những tạp chí như Woman's World và Cosmopotitan, và cô cũng viết vài bài phóng sự tự do cho tờ Star và The National Enquirer. Cô làm việc như thế trong một năm, nhưng cô không thực sự thích thú với việc lén lút săm soi cuộc sống của những người nổi tiếng, và hơn nữa, cô cũng đã làm việc đấy vì những lý do sai lầm.

Cô bỏ hoàn toàn nghề săn tin và trở thành nhà báo chính thức cho tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần, một trong những tờ báo lá cải đen - trắng tuyên bố rằng Elvis vẫn còn sống và đang ở trên Sao hỏạ Không còn tin đồn hay những vụ bê bốị Bây giờ cô viết những câu chuyện hư cấụ Dưới bút danh là Madilyn Wright, cô là nhà báo nổi tiếng nhất của tờ báo, và cô thích việc nàỵ Cho đến hai tháng trước, lúc này hình như cô đã đυ.ng phải một bức tường vô hình. Cô không thể phớt lờ nó, không thể vượt qua nó và không thể tìm ra cách chung sống với nó. Cô đang bế tắc. Cô dường như không thể lẩn trốn nó hay đi lạc vào trong những câu chuyện kỳ lạ cô sáng tạo ra trong đầụ Cô đã không thể viết được một câu tử tế trong thời gian nàỵ Hope biết rằng một bác sỹ tâm thần có thể nói với cô đã có chuyện gì sai xảy ra với cô, nhưng cô cũng biết rằng cô đã hiểụ Tay biên tập của cô đã trở nên cực kỳ lo lắng và đã gợi ý Hope nghỉ ngơị Không phải vì hắn là một gã tử tế, mà bởi vì cô khiến hắn trông có vẻ tử tế. Cô cũng đã làm ra rất nhiều tiền cho tờ báo, và họ muốn tay phóng viên nổi tiếng nhất của họ trở lại, dấy sóng với những chuyện kỳ lạ và bất thường.

Walter thậm chí đã đi xa đến mức chọn điểm đến cho kỳ nghỉ của cô, và tờ báo đã trả sáu tháng tiền thuê nhà. Walter nói với cô rằng hắn chọn Gospel của Idaho là vì không khí trong lành. Đấy là điều hắn nói, nhưng hắn không thể lừa phỉnh được aị Hắn ta chọn Gospel vì nó giống như nơi mà Người khổng lồ thường lang thang. Nơi dân tình thường xuyên bị người ngoài hành tinh bắt cóc, và nơi những giáo phái kỳ lạ nhảy múa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới mặt trăng tròn.

Hope ngồi xuống mép giường và thở dàị Cô đồng ý với kế hoạch của Walter vì cô nhận ra rằng cuộc đời cô đã trở nên tù túng, một lối mòn mà cô không còn hứng thú sống trong đấy nữạ Cô cần một trình tự mớị Cô cần thoát khỏi L.A một thời gian. Nghỉ ngơi một chút, tất nhiên, và đặt toàn bộ sự thất bại của loạt bài Micky - yêu tinh phù thủy lại sau lưng. Cô cần dọn sạch thất bại ấy ra khỏi đầụ Cô uể oải đứng lên, thay một chiếc quần soóc vải flannen và một chiếc áo phông hình Hành tinh Hollywood, sau đó trở lại chỗ ngồi trước máy tính. Cô nhìn chằm chằm vào con trỏ nhấp nháy, những ngón tay đặt trên bàn phím. Im lặng bao trùm cô, nặng nề và trọn vẹn, và trước khi cô nhận ra, ánh mắt cô hạ xuống tấm thảm sần sùi xấu xí dưới chân. Không nghi ngờ gì nó là tấm thảm gớm guốc nhất mà cô từng thấy, và cô dành mười lăm phút cố gắng quyết định xem màu sắc trước đây của nó là màu gì để có thể chuyển thành màu như thế, hay là do người khách trước đã làm rơi vài miếng pizzạ Đúng khi cô kết luận rằng tấm thảm trông giống như bị bôi bẩn bởi màu đỏ đậm, cô phát hiện ra sự lãng đãng của mình và buộc sự chú ý quay lại với màn hình.

Cô nhìn chằm chằm như một con rắn mang bành bị thôi miên, đếm số lần nhấp nháy của con trỏ. Hope đếm được đến hai trăm bốn bảy lần thì một tiếng rú xé toạc màn đêm tĩnh lặng và dựng cô dậỵ "Vì tình yêu với Chúa," cô há hốc miệng, trái tim cô mắc trong cổ họng. Sau đấy cô nhận ra đấy là tiếng còi báo động Viper và lục tìm trong đáy túi chiếc điều khiển từ xa gắn với chùm chìa khóạ Cô xỏ đôi xăng - đan vào rồi chạy ra ngoài, len lỏi qua bãi đỗ xe nhỏ đầy những chiếc xe bán tải, xe tải nhỏ và những chiếc xe tải hạng nhẹ bụi bặm trên nóc buộc xuồng kayak.

Người quản lý của Sandman đứng gần mui xe Porsche của Hopẹ Những lô cuốn tóc của bà ta vẫn nằm trên tóc. Và đôi mắt của bà ta nhíu lại thành một cái cau mày sâu khi bà ta quan sát Hope đi đến. Vài người khách nhìn ra từ cửa sổ hoặc đứng trong ngưỡng cửa phòng. Hoàng hôn đã trùm xuống Gospel, phủ những bóng tối trên khắp mặt đất gỗ ghề. Thị trấn này mang vẻ thư thái và dễ chịu, ngoài trừ sáu loại âm thanh của cái chuông báo động hiệu Viper xuyên vào bầu không gian yên bình. Hope hướng chiếc điều khiển từ xa vào chiếc xe và tắt chuông báo động.

"Bà có thấy ai cố gắng đột nhập vào xe của tôi không?" cô hỏi khi đi đến trước mặt Ada Dover.

"Tôi không nhìn thấy gì hết." Ada chống hai tay lên hông và ngả đầu ra sau để nhìn vào Hopẹ "Nhưng tôi suýt nữa hóc một cái xương gà khi cái thứ kia rú lên.".

"Có thể có người chạm vào cán cửa hoặc cửa sổ.".

"Tôi tưởng nó là chuông báo động ở siêu thị M&S, vì thế tôi gọi cho Stanley và nói với ông ta có người đang cố gắng đột nhập vào cửa hàng và bảo ông ta đến đây huckuty buck (1)".

(1) Nhanh lên

"Ồ tuyệt," Hope rêи ɾỉ.

"Nhưng ông ta nói rằng ông ta không có chuông báo động nào cả. Chỉ là những đồ làm cảnh và để mọi người nghĩ là ông ta có.".

Hope không biết Stanley, nhưng cô nghi ngờ việc ông ta muốn lan truyền khắp thị trấn những chuyện như là cửa hàng của ông ta thiếu biện pháp an ninh.

"Tôi vừa định gọi cho cảnh sát trưởng đến giải quyết," Ada nói tiếp, "Nhưng quyết định tìm ra nơi phát ra những tiếng ầm ĩ này trước.".

Điều cuối cùng Hope cần là cảnh sát trưởng bị kéo đến Sandman này, nhất là sau khi cô đã đảm bảo với anh ta rằng anh ta thậm chí sẽ không biết cô đang ở trong thị trấn. "Nhưng cô không gọi, đúng không?" Ở L.A, không ai gọi cảnh sát vì một cái chuông báo động ô tộ Vào một ngày nhất định, có được một cơ hội tốt nghĩa là thoát được khỏi một bãi đỗ xe ở đâu đấỵ Một cơ hội tốt khác nữa là cảnh sát lái xe qua mà không buồn dừng lạị Những con người này không biết gì về những thứ như thế hay saỏ "Chưa, và tôi mừng là mình chưa làm. Tôi sẽ cảm thấy ngu ngốc thực sự. Và rồi, tôi suýt nữa thì chết vì cái xương gà đó.".

Hope nhìn chằm chằm vào người phụ nữ thấp hơn trước mặt cộ Màn đêm nhanh chóng rơi xuống và cô không thể nhìn thấy nhiều hơn ngoài đường viền của những cái lô trên đầu bà tạ Làn không khí lạnh làm lông trên cánh tay Hope dựng lên, và cô biết cô nên cảm thấy ái ngại một chút vì cái chuông Viper của cô đã làm Ada Dover bị hóc, nhưng nói một cách thành thật, kẻ ngốc nào lại nhai một cái xương gà cơ chứ? "Tôi xin lỗi vì bà suýt chết," cô nói, mặc dù cô chân thành nghi ngờ việc người phụ nữ này đã đến gần với cái chết. Cô liếc qua vai và nhẹ nhõm khi thấy những người khách của nhà nghỉ đã quay lại phòng và kéo rèm lạị "Thứ đó sẽ không rú lên lần nữa, đúng không?".

"Không," Hope trả lời và quay sự chú ý 1ại với người chủ nhà nghỉ.

"Tốt, bởi vì tôi không thể để cái thứ đó gào thét và đánh thức những người khách khác suốt đêm. Những người này trả nhiều tiền để có một đêm nghỉ ngơi yên tĩnh, và chúng ta nhất quyết không thể để cái thứ đó rú ầm lên được.".

"Tôi hứa là nó không kêu nữa," Hope nói, ngón tay cái của cô ngứa ngáy muốn khởi động còi báo động. Cô quay người để đi, với lời càu nhàu tạm biệt của Ada Dover với theọ "Nếu nó kêu, cô sẽ phải rời khỏi đây, huckuty buck.".

Người phụ nữ này đã đẩy Hope vào tình cảnh khó khăn và bà ta biết điều ấỵ Cô rất mong được nói với bà ta rằng đi mà hôn cái huckuty buck của bà ta, cho dù cái thứ quái quỷ đấy có nghĩa là gì, nhưng dù có một khách sạn khác trong thị trấn và Hope chắc rằng nó cũng đã kín người như nhà nghỉ Sandman. Vì thế cô ngậm miệng lại khi đi về phòng và đóng rửa lạị Cô vứt chìa khóa vào túi và quay lại chỗ ngồi trước máy tính.

Đan những ngón tay vào nhau trên đỉnh đầu, cô cúi người xuống trong chiếc ghế đang ngồị. Đêm hôm trước, cô ở Doubletree của thành phố Salt Lakẹ Cô nhớ rõ ràng đã bước đi trong một khách sạn bình thường và xinh đẹp buổi sáng hôm ấy,nhưng ở thời điểm nào đấy, cô chắc hẳn đã lao vào vùng mông muội nơi có những phụ nữ ăn xương gà.

Một nụ cười chậm rãi cong lên trên miệng cô, bàn tay cô rơi xuống bàn phím, và cô viết:

Người Phụ Nữ Mất Trí Chết Nghẹn Vì Xương Gà Trong một buổi tiệc long trọng, người mê gà đến kỳ lạ Dodia Adams ...

Sáng hôm sau, Hope thức dậy sớm, cô tắm nhanh và mặc một chiếc quần jeans và một chiếc áo hai dây màu đen.

Trong khi chờ tóc khô, cô đi bốt, sau đấy cắm đường dây điện thoại vào cạnh máy tính xách tay và gửi câu chuyện về chiếc xương gà đị Nó không phải là chuyện về Người khổng lồ, nhưng nó cũng hay đủ để được in trong số tuần tớị Quan trọng nhất là, cô lại đang viết. Cô không quên được việc phải cảm ơn Ada Dover về chuyện này, và sự châm biếm đó khiến cô mỉm cườị Sau khi buộc tóc theo kiểu đuôi gà, cô lái xe qua ba khu nhà đến siêu thị M&S. Cô mới ngủ được tổng cộng bốn tiếng đồng hồ, nhưng cảm thấy khỏe khoắn hơn hẳn trong một thời gian dàị Cô lại đang làm việc, và cảm thấy thật tốt. Cô thậm chí không muốn nghĩ đến khả năng rằng có lẽ đấy là một điều may mắn, và tối nay có thể cô lại đối mặt với một cái màn hình máy tính trống không trong nhiều giờ.

Điều đầu tiên cô chú ý khi bước vào M&S là bộ gạc nai đằng sau quầy thu ngân trước mặt. Nó to đùng và được đóng trên một tấm bảng bóng loáng. Điều thứ hai là mùi lẫn lộn của thịt sống và bìa các tông. Từ đâu đó ở phía sau, cô nghe thấy tiếng đài đang phát một kênh quốc gia và âm thanh nặng nề nghe như tiếng dao pha chặt vào một cái thớt của cửa hàng thịt. Ngoài cô và người không nhìn thấy được ở đằng sau, cửa hàng có vẻ trống không.

Hope tìm thấy một cái giỏ nhựa màu xanh lơ cạnh quầy thu ngân và khoác nó vào cánh taỵ Cô xem lướt qua giá báo và tạp chí. Tờ The National Enquirer, the Globe, và đối thủ lớn nhất của Hope - Tin tức Thế giới Hằng tuần, tất cả đều xếp cạnh tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần. Bài viết của cô không thể xuất hiện trong số này, nhưng câu chuyện về chiếc xương gà có thể có mặt trong số tuần tớị Trước khi rời khách sạn, cô đã nhận được email từ tay biên tập, và anh ta đang vội vã đưa nó đi in

Sàn nhà gỗ cứng kẽo kẹt dưới chân khi cô đi qua giá hàng để bánh quy giòn và ngũ cốc để tiến đến khu vực bày đồ đông lạnh.

Cô mở cửa tủ kính và đặt một bình sữa ít béo vào trong giỏ. Tiếp theo, cô đọc hàm lượng đường trên lưng một chai nước cam. Nó chứa nhiều chất ngọt hơn nước hoa quả thật và cô bỏ nó lạị Cô lấy một chai nước nho - kiwi, đến phút cuối cô quyết định rằng mình không có tâm trạng, và lấy một chai nước táo thay vào đó.

"Tôi đã dùng nước nho - kiwi rồi," một giọng nói giờ đã quen thuộc rề rà vang lên từ sau lưng cộ Giật mình, Hope quay người và cánh cửa kính đóng sầm lạị Chiếc giỏ lúc lắc và đập vào hông cộ "Tất nhiên, nho - kiwi có lẽ hơi cuồng nhiệt trong thời gian này của buổi sáng," cảnh sát trưởng nóị Hôm nay anh ta không đội chiếc mũ Stetson đen, thay vào đấy là một chiếc mũ cao bồi rơm méo mó với đường viền bằng da rắn.

Một khoảng tối từ vành mũ hắt xuống mặt anh ta "Cô thức dậy khá sớm.".

"Hôm nay tôi có rất nhiều việc phải làm, cảnh sát trưởng Taber.".

Anh ta mở cánh cửa kính và buộc cô lùi lại vài bước. "Dylan," anh ta nói trong khi với lấy hai hộp giấy sữa sô cô la và kẹp chúng vào bên dưới một cánh tay. Anh ta trông không giống lắm với một nhà luật pháp của ngày hôm trước.

Chiếc áo phông xanh lơ đã cũ và hơi nhăn, nhét vào một quần Levis bạc màu đến mức chỉ có những đường may còn giữ phần nào màu sắc nguyên bản.

Cánh cửa kính mờ đi ngoại trừ nơi nó áp vào phía sau đôi vai rộng và lưng anh ta. Túi quần sau của anh ta đã rách và mép ví ló ra. Anh ta cúi xuống và cầm lên thứ gì đó giống như hai hộp kem Styrofoam nhỏ. "Cô đã tìm thấy người giúp ngày hôm nay chưa?" anh ta hỏi khi đứng thẳng lên.

"Chưa. Tôi nghĩ tôi sẽ nhờ hàng xóm của mình như anh gợi ý, nhưng tôi muốn chờ một lúc đề phòng họ vẫn còn ở trên giường.".

"Chúng dậy rồị" Anh ta dịch sang một bên và cánh cửa kính đóng lạị "Đâỵ" Anh ta giơ ra một chai nước chanh leo với bàn tay còn rỗị "Đây 1à món yêu thích của tôị".

Cô đưa tay lấy, nhưng anh ta không thả ra. Thay vào đó anh ta bước đến gần hơn cho đến khi chỉ đứng cách cô vài cm. "Cô có thích chanh leo không, cô Spencer?".

Ngón tay cô quệt vào ngón tay cái của anh ta, và cô nhìn từ bàn tay họ lên đôi mắt xanh sâu thẳm đang nhìn chằm chằm vào cô bên dưới vành mũ rơm méo mó. Cô không phải là một cô gái nông thôn ngốc nghếch, sướиɠ rơn lên và lưỡi bị - trói - lại với một anh chàng cao bồi gợi - cảm - như - quỷ trong một chiếc quần Jeans đã bào mỏng ở những nơi gây chú ý. "Có lẽ còn hơi sớm cho nước chanh leo (2) , cảnh sát trưởng ạ."

(2) Nguyên văn trong tiếng Anh uà chanh leo có tên là passion (đam mê) fruit, chính vì thế ở đây Hope và Dylan chơi chữ, hiểu passion fruit theo nghĩa là đam mê, có ý ám chỉ tìиɧ ɖu͙©.

"Dylan" anh ta chỉnh cô khi một nụ cười thoải mái, chầm chậm cong trên môị "Và, cưng à, không bao giờ là quá sớm cho nước chanh leọ".

Chính là từ 'cưng' đã chạm đến cô. Nó chỉ là trượt vào và làm ấm đáy lòng cô trước khi cô có thể làm gì với nó. Cô cũng đã nghe anh ta sử dụng cái từ âu yếm đó với cô bồi bàn, và cô đã nghĩ rằng cô được miễn trừ. Nhưng không phải thế. Cô cố gắng nghĩ ra một lời đối đáp dí dỏm nhưng không thể. Anh ta xâm phạm không gian riêng của cô, nhưng cô không biết phải làm gì với nó. Cô được giải cứu nhờ sự xuất hiện của con trai anh ta "Bố, bố đã lấy giun đất chưa?" Adam hỏị Dylan thả tay khỏi chai nước hoa quả và lùi lại một bước. Ánh mắt của anh nấn ná ở Hope một lúc nữa, sau đó anh hướng sự chú ý đến con traị "Rồi đây, anh bạn," anh nói và giơ hai hộp Styrofoam lên.

"Đấy là giun?" Hope liếc từ thứ mà cô đã cho là những hộp kem nhỏ đến mặt anh tạ "Đúng thế, madam.".

"Nhưng chúng" - cô chỉ vào những tủ kính - "nằm cạnh sữạ".

"Không phải ngay sát," anh ta đảm bảo với cô. Anh ta lấy chai sữa sô cô la từ bên dưới cánh tay và ra hiệu về phía Hopẹ "Adam, chào cô Spencer đị".

"Chào cô. Cô cần cháu đuổi dơi nữa không?".

Cô lắc đầu và nhìn từ người này sang người khác.

"Con thích ăn sáng bằng bánh rán loại nào?" Dylan hỏi con traị "Đường bột nhé?".

"Không, sô cô lạ".

"Ừm, bố đoán là bố có thể nuốt chửng một ít sô cô lạ".

"Chúng cháu sẽ đi câu Dolly Varden (3)," Adam khoe với cô. Rõ ràng họ nghĩ rằng giun nằm trong tủ để sữa và nước hoa quả là hoàn toàn bình thường "Dolly aỉ".

(3) Một loại cá hồị

Tiếng cười trầm trầm rung lên trong ngực Dylan như thể anh ta thấy cực kỳ buồn cườị "Cá hồị" anh ta trả lờị "Đi nào, con traị Đi bắt vài con Dolly - ai nàọ".

Adam cười phá lên, một phiên bản ngây thơ, trẻ hơn của bố cậu bé.

"Những cô nàng thành phố," Dylan giễu cợt khi anh bước đị "Vâng," Adam thêm vào, tiếng rin rít của đôi giày đế cao su hòa nhịp chính xác với âm thanh đôi bốt mòn của cha cậụ Thật là, họ là ai mà lại cười cô chứ? Hope tự hỏi khi cô quan sát họ đi về phía quầy thu ngân. Cô không phải là người điên rồ nghĩ rằng giun xếp được cạnh sữạ Cô bình thường. Cô đặt chai nước hoa quả vào trong rổ và đi đến kệ để đồ gia dụng. Đối diện với dãy đồ Comet (4) và những hộp thức ăn cho chó, cô quan sát một người đàn ông to lớn với một cái bụng bự, một hàm râu quai nón, và một chiếc tạp dề lấm máu tiến ra từ phía saụ Khi ông ta nhập vào máy để tính tiền những thứ Dylan mua, Hope di chuyển qua lại giữa những kệ hàng và vứt hai đôi găng tay cao su hồng, một nửa gallon nước tẩy rửa, và một chai diệt côn trùng Raid vào giỏ. Trong một khu vực nhỏ bày đồ nông sản, cô ngửi những quả đào để tìm quả tươị "Gặp lại cô nhé, cô Spencer.".

(4) Một nhãn hiệu của thiết bị điện và chiếu sáng dân dụng.

Cô nhìn lên từ những quả đào đến nơi Dylan đang đứng giữ cửa mở cho Adam. Anh ta nhìn thoáng qua cô, một khóe miệng cong lên, rồi sau đấy anh ta bỏ đị "Cô đã sẵn sàng thanh toán chưa?" người đàn ông to lớn phía sau quầy hỏị "Vì nếu cô chọn thêm một lúc nữa, tôi sẽ đi gói một ít thịt ở phía saụ".

"Tôi xong rồị" Cô xếp đào vào một cái túi đựng đồ và bước đến quầy thu ngân.

"Cô là người có cái còi báo động ô tô đấy à?".

Hope đặt cái giỏ lên quầy, gần nơi bày thuốc lá và bật lửạ "Phải," cô thận trọng trả lờị "Ada gọi cho tôi tối qua khi thứ đấy rú lên," ông ta nói, những ngón tay lớn của ông ta gõ trên bàn phím của máy tính tiền.

"Tôi xin lỗi vì bà ta đã làm phiền ông.".

"Bà ấy suýt chết vì hóc một cái xương gà, cô biết đấỵ".

Rõ ràng Hope là người duy nhất thấy điều ấy kỳ lạ.

Ông ta kiểm tra miếng dán ghi giá trên chai Raid, sau đó nhập vào máỵ "Cô ở lại thị trấn lâu không?".

"Sáu tháng.".

"Ồ, phảỉ" Ông ta nhìn lên. "Cô là một nhà môi trường học à?".

"Không.".

"Tôi cũng không nghĩ thế." Ông ta với ra sau quầy và lấy ra một túi giấy to "Cô không có vẻ giống một nhà môi trường học.".

Hope không biết ông ta đang khen cô hay ngược lại, vì thế cô giữ im lặng.

"Tôi nghe nói cô đang ở nhà Donnellỵ".

"Phải, đúng thế.".

"Cô làm gì ở đấy?".

Đây là lần thứ hai trong hai ngày cô bị hỏi câu hỏi nàỵ "Tận hưởng một mùa hè thư tháị".

"Melba, vợ tôi đang ở cửa hàng của Dixie để làm tóc khi Ada gọi từ Sandman nói rằng cô cần vài người đàn ông rảnh rỗị".

"Để đuổi sạch dơi khỏi ngôi nhà tôi thuê," cô làm rõ. Ông ta tính tổng tiền số đồ cô mua và cô rút ra một tờ hai mươi đô từ trong ví.

Ông ta nhìn cô thật gần và chắc hẳn đã xác định rằng cô vô hại, bởi vì ông ta lắc đầu và mỉm cườị "Ừ, đấy là điều Ada nóị" Ông ta nhận tiền của cô, sau đó đếm tiền lẻ trả lại "Quá tệ. Tôi có một cháu trai đang làm việc trong mỏ gần Challis, và chắc chắn nó có thể có ích cho một phụ nữ rảnh rỗi. Tất nhiên, cô không giống như kiểu đàn bà sẽ để ý đến Alvin.".

Ông ta khơi gợi trí tò mò của cô và cô hỏi, "Kiểu đàn bà thế nào?".

"Một cô nàng không tỉnh táọ" Hai đầu ria mép của ông ta cong lên trên má bên dưới đôi mắt.

"Cám ơn.".

"Không có gì. Tên tôi là Stanley Caldwell. Tôi và vợ, Melba sở hữu cửa hàng này, nếu cô cần đặt mua một thứ gì đặc biệt, hãy cứ cho tôi biết.".

"Tôi sẽ nóị" Cô cầm lấy chiếc túi giấỵ "Ông có biết tôi có thể mua một ly cappuccino ở đâu không?".

"Có. Sun Valleỵ".

Cô chưa bao giờ muốn một ly cappuccino nhiều đến mức lái xe một tiếng đồng hồ để có được nó. Dù sao cô cũng cám ơn ông ta và rời siêu thị. Chiếc Porsche của cô đỗ gần cửa trước và cô thả túi đỏ vào ghế hành khách. Khi cô ra khỏi bãi đỗ xe, cô đẩy một đĩa CD vào đầu đĩa, vặn lớn âm lượng, và hát cùng với Sheryl Crow. "Chạy đi, bé con, chạy đi, bé con, chạy đi," cô hát khi lái xuống con đường chính của Gospel và tiếp tục vòng quanh hồ đến đường Timberlinẹ Cô đến lối đi dẫn vào ngôi nhà cô thuê lúc vừa mới qua tám giờ.

Ngôi nhà vẫn mang vẻ tệ hại như ngày hôm quạ Cô không định đặt chân vào bên trong cho đến khi hết sạch dơi. Thay vào đấy, cô bước sang bên kia đường và gõ cửa nhà hàng xóm. Một phụ nữ với mái tóc quăn đỏ và mặt tàn nhang, mặc một chiếc váy sặc sỡ màu xanh lơ trả lờị Hope giới thiệu mình qua màn hình.

"Dylan nói có thể cô sẽ ghé quạ" Cô ta giữ cửa mở và Hope bước vào một phòng khách được trang trí với vô số bức tranh vẽ trên mặt thiếc và gỗ. Nó ở khắp nơi, trên một mẩu gỗ trôi giạt, những lưỡi cưa cũ và những bình sữa bằng kim loạị "Tôi là Shelly Aberdeen." Cô ta đi một đôi dép hình con thỏ lớn và không thể cao hơn một mét rưỡị "Cảnh sát trưởng Taber có nói đến vấn đề về dơi của tôi không?".

"Ừ, cậu ấy có nói. Tôi vừa định đánh thức các anh chàng đây. Sao cô không ngồi xuống và tôi sẽ nói với chúng rằng cô cần gì.".

Cô ta biến mất vào một hành lang và Hope ngồi xuống một chiếc ghế xoay gần lò sưởi đá. Từ phía sau của ngôi nhà cô nghe thấy một tiếng cửa mở.

"Cô là người lái chiếc Porsche à?" Shelly nói với ra. "Vâng.".

Im lặng và sau đó, "Cô có quen Pamela Anderson hay Carmen Electraw (5) không?".

(5) Hai diễn viên, siêu mẫu nổi tiếng của Mỹ và được coi là biểu tượng sεメy của nền giải trí Mỹ.

"À, không.".

Lại im lặng và sau đấy Shelly lại xuất hiện. "À, điều đấy thực sự làm các anh chàng này thất vọng, nhưng dù sao chúng cũng sẽ giúp cô".

Hope đứng lên. "Chúng thường kiếm được bao nhiêu tiền một giờ? Tôi thậm chí không biết mức lương tối thiểu là bao nhiêụ".

"Cứ trả cho chúng theo như cô nghĩ là công bằng, sau đấy trở lại đây khoảng buổi trưa và tôi sẽ nấu bữa trưa cho co".

Hope không biết nghĩ gì về lời mời này, ngoài việc nó làm cô không thoải mái. "Tôi sẽ làm món bánh nhồi cua và chúng ta sẽ làm quen với nhaụ".

Đấy chính là phần làm Hope không thoải mái. Hiển nhiên Shelly sẽ hỏi Hope làm gì để kiếm sống, và Hope không nói về chuyện đó với người mà cô không quen. Cô cũng không muốn nói về cuộc đời riêng của mình. Nhưng sâu trong phần bị chôn vùi của tâm hồn cô, cô muốn làm thế nhiều đến mức cô cảm thấy nó giống như một quả bong bóng đang loay hoay để thoát rạ Và điều ấy làm cô sợ hãi "Tôi không muốn gây phiền hà gì cho chị nữa," cô nói. "Không phiền gì đâu. Trừ phi cô nói không và làm tổn thương cảm xúc của tôi"

Hope nhìn vào đôi mắt to nâu của Shelly, và cô có thể nói gì ngoài, "Được rồi, tôi sẽ có mặt ở đâỵ".

Cặp song sinh nhà Aberdeen - Andrew và Thomas cao, tóc vàng và giống hệt nhau ngoại trừ màu mắt và vầng trán hơi khác nhau. Một mẩu thuốc lá chồi ra trên môi dưới của chúng ở cùng một vị trí, và cả hai đều đứng với vai trái cao hơn vai phải. Chúng im lặng, cư xử tốt và nhìn vào nhau trước khi trả lời một câu hỏi Hope, bảo chúng săn lùng dơi trong nhà trong khi cô ngồi trên hiên nhà trước. Cô nghe tiếng đập và la hét từ trên tầng hai, và khoảng bốn mươi phút sau, Thomas đi ra với tin tức rằng chúng đã chiến đấu với tổng cộng năm con dơi. Hai con trong một phòng ngủ và ba con trong gác mái. Cậu ta thổi ra một luồng khói thuốc vào một lon Coca cầm trong tay và đảm bảo với cô rằng lũ dơi không còn là vấn đề nữa. Cô không hỏi bằng cách nào. Cô cũng không cả muốn biết.

Khi vấn đề về dơi đã được giải quyết, cô bảo hai cậu thiếu niên lau dọn tầng trên trong khi cô bắt đầu ở trong bếp. Cô lau sạch bếp, vứt một con chuột chết đi, sau đó làm sạch lò vi sóng và tủ lạnh. Tủ để bát đĩa trống rỗng ngoài một lớp bụi, và cô rửa sạch đĩa, nồi và chảo bằng xà phòng tìm thấy bên dưới bồn rửa bát. Cửa sổ có thể đợi một ngày khác.

Đến mười một giờ ba mươi, tầng một của ngôi nhà đã dọn dẹp gần xong. Có một vết bẩn màu nâu sẫm trên sàn nhà gỗ cứng trước lò sưởi, và vô số lần cọ rửa cũng không thể xóa được nó. Đến buổi trưa, cô giao nhiệm vụ cho cặp sinh đôi lấy gạc nai xuống và cất chúng vào một cái nhà kho ở bên ngoài phía sau nhà. Sau đó cô đi qua đường.

Shelly Aberdeen nhìn thấy cô đến và mở cửa trước khi cô có cơ hội gõ cửa. "Hãy ăn trước khi cặp sinh đôi quyết định về nhà ăn trưa nhé. Chúng ăn như mọi bữa là bữa ăn cuối cùng.".

Shelly đã mặc quần áo ban ngày, một chiếc áo phông Garth Brooks, một chiếc quần jeans Wrangler bó với một móc khóa thắt lưng kích thước bằng cái đĩa để chén, và một đôi bốt da rắn. Hope ở trong thị trấn mới chỉ một ngày, nhưng cô đã nhận thấy rằng da rắn là một thời trang phải - có ở Gospel.

"Các chàng trai làm ăn thế nào?" Shelly ngoái lại hỏi khi Hope theo cô vào một phòng ăn nhỏ tách biệt với bếp.

"Chúng làm việc giỏi lắm, rất lịch sự và thậm chí không hề phàn nàn khi tôi nhờ chúng dọn phân dơi."

"Ối, sao chúng lại phàn nàn về điều đấy chứ? Hai thằng đấy đã ném phân bò vào nhau kể từ khi chúng biết đị Mùa hè năm ngoái chúng làm việc mổ bò ở Wilson Packing." Cô ta rót cho Hope một ly trà đá. "Tôi mừng khi nghe thấy rằng chúng biết suy nghĩ. Chúng sẽ tròn mười tám tuổi trong khoảng một tuần nữa và tôi nghĩ rằng chúng biết điều đấy" Cô đưa ly cho Hopẹ "Bên trong ngôi nhà trông như thế nào?".

Hope uống một ngụm và để nước trà lạnh rửa sạch bụi trong cổ họng. "Tốt hơn vẻ bên ngoài. Có rất nhiều mạng nhện và cả một con chuột chết ở trong lò vi sóng. Tin tốt là điện và đường nước vẫn hoạt động.".

"Đúng là phải thế," Shelly nói khi cô ta đặt hai đĩa đầy sandwich lên chiếc bàn phủ khăn kẻ ca rô trắng và xanh lơ. "Tay kinh doanh bất động sản mua nơi ấy đã lắp đặt lại toàn bộ hệ thống nước và điện vào mùa thu vừa rồi. Nhưng không thể xóa sạch vết máụ".

"Vết máu".

"Hiram Donnelly tự sát với khẩu súng săn của mình ngay trước lò sưởi. Máu văng khắp nơi. Có lẽ cô đã chú ý những vết bẩn trên sàn nhà.".

Phải, cô đã chú ý vết bẩn đấy, nhưng cô đã đoán rằng có người đã lột da con động vật vô phúc nào đó trong phòng khách. Sự thật nó là vết máu người gây cảm giác kinh hãi. "Ông ta tự sát à?".

Shelly nhún vai khi ngồi xuống đối diện với Hopẹ "Ông ta bị phát giác biển thủ công quỹ của hạt để trả cho những trò tìиɧ ɖu͙© quái dị.".

"Ông ta có bị ra tòa không?".

"Không, ông ta là cảnh sát trưởng của chúng tôi.".

Hope đặt khăn ăn lên lòng, rồi với lấy đĩa bánh. Trí tò mò của cô bị khơi gợi nhiều hơn cô muốn để người hàng xóm biết, cô hỏi như thể đang hỏi về thời tiết. "Quái dị như thế nào?".

"Hầu hết là những trò hành hạ và thống trị, nhưng ông ta cũng dính vào rất nhiều thứ kỳ lạ nữa. Một năm sau khi vợ mất, ông ta bắt đầu dính líu với đàn bà qua mạng. Tôi nghĩ lúc bắt đầu chuyện ấy cũng khá trong sáng. Chỉ là một gã cô đơn tìm kiếm sự bầu bạn của phụ nữ. Nhưng đến cuối cùng, ông ta trở nên thực sự lập dị và không thèm quan tâm người đàn bà kia là độc thân hay đã kết hôn, tuổi tác của họ, hay tốn kém như thế nào. Ông ta để vuột sự kiểm soát và trở nên bất cẩn.".

Hope cắn một miếng bánh và cố gắng nhớ xem cô đã đọc bất cứ điều gì về một cảnh sát trưởng biển thủ tiền công quỹ để thanh toán cho cơn nghiện tìиɧ ɖu͙© của ông ta hay chưa. Cô nghĩ là chưa, bởi vì nếu cô đã biết, cô đã nhớ. "Tất cả những chuyện này xảy ra khi nào?".

"Ông ta tự sát khoảng năm năm trước, nhưng như tôi nói, nó bắt đầu khoảng một năm trước đấy. Không ai trong thị trấn biết, cho đến khi FBI 6 chuẩn bị bắt ông ta và ông ta tự bắn mình.".

"Ông ta không thể kiểm soát được đến mức nào?".

Shelly quay mắt đi, rõ ràng không thoải mái khi nói về chi tiết "Sử dụng trí tưởng tượng của cô," cô ấy nói, sau đấy thay đổi chủ đề. "Cái gì mang cô đến Gospel?".

Hope biết khi nào nên tiến và khi nào nên lùi. Cô cất trữ những thông tin đã có và từ bỏ vấn đề vào lúc này. "Dường như đây là một vùng xinh đẹp," cô trả lời, sau đó, gọn gàng đúng như Shelly, chuyển chủ đề ra khỏi cô "Chị đã sống ở đây bao lâu rồi?".

"Gia đình tôi chuyển đến đây khi tôi sáu tuổi. Paul, chồng tôi được sinh ra trong chính ngôi nhà này. Tôi tốt nghiệp trường Trung học Gospel với hầu hết mọi người quanh đây," Shelly điểm tên họ như thể nghiễm nhiên là Hope biết những người cô đang nói đến. "Paul và tôi, Lon Wilson và Angie Bright, Bart và Annie Turner, Paris Fernwood, Jenny Richards, Kim Howe và Dylan. Nhưng đấy là khi Dylan vẫn còn sống ở Double T với gia đình. Mẹ, chị gái và anh rể cậu ấy vẫn điều hành ở đấy. Và, tất nhiên, Kim đã bỏ đi với một gã lái xe tải ngay sau khi tốt nghiệp và sống đâu đấy ở Midwest. Tôi không thể nhớ được điều gì đã xảy ra với Jennỵ" Shelly cắn một miếng sandwich, sau đấy hỏi, "Cô đã kết hôn chưa?".

"Chưa." Hàng xóm của Hope nhìn cô như thể cô ta nghĩ Hope có thể sẽ nói thêm. Hope không nói gì. Nếu cô đề cập đến từ 'ly dị', những câu hỏi khác sẽ kéo theo, và Hope không thể nào chia sẻ cái phần đời cũ kỹ và tồi tệ đấy của cô với người khác. Đặc biệt không phải với một người lạ. Cô lấy cốc trà và trong lúc uống một hơi dài, cô cố gắng nhớ lần cuối cùng cô ăn trưa cùng người khác mà không phải vì công việc. Cô không chắc chắn, nhưng nghĩ rằng có thể là ngay sau vụ ly dị của cô. Như một lẽ thường với rất nhiều cặp kết hôn, bạn bè của cô đã là bạn bè của họ, và cho dù họ ngừng gọi điện cho cô hay cô ngừng gọi điện cho họ cũng không thành vấn đề. Kết quả cuối cùng vẫn giống nhau. Cuộc sống của họ đã thay đổi và họ tách nhau ra. "Cô sống ở đâu trước khi chuyển đến Gospel?" cô hỏị "Ngoại ô của Rock Springs, Wyoming. Vì thế việc chuyển đến đây cũng không hẳn là một cú sốc. Không giống như tôi tưởng tượng về cô.".

Câu nói ấy quá thật đến mức làm Hope cười khúc khích. "À, tôi không nghĩ tôi rất nổi tiếng ở Sandman.".

"Đừng lo lắng về Ada Dover. Bà ấy nghĩ mình đang điều hành khách sạn Ritz." Gần như không ngừng lại, cô ta hỏi tiếp, "Cô làm gì để sinh sống?".

"Tôi là một nhà báo tự do" Điều này phần nào là thật. Trong quá khứ, cô chắc chắn đã làm nhà báo tự do dưới rất nhiều bút danh, và nếu cô muốn, cô có thể làm thế lần nữa. Bây giờ, cô thích viết những bài báo viễn tưởng kỳ lạ. Mặc dù cô phải thừa nhận rằng trí tò mò của cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ với quá khứ kỳ lạ về số 2 Timberline và vị cảnh sát trưởng sống ở đấy. "Cô viết về cái gì?".

Hope đã được hỏi câu hỏi đấy rất nhiều, và cô thường né tránh. Không phải cô xấu hổ về việc mình làm, nhưng với kinh nghiệm của cô, mọi người thường có một trong ba phản ứng.

Một là, họ ra vẻ kẻ cả, điều mà Hope không cảm kích nhưng có thể đối phó.

Hai là, họ muốn kể với cô về thời gian họ bị bắt cóc và bị một người ngoài hành tinh nhét que vào c̠úc̠ Ꮒσα. Hoặc ba là, nếu họ không phải là người điên cuồng, họ biết người nào như thế. Và họ luôn muốn cô viết một bài báo về bà dì này, bà dì nọ, người bị chiếm hữu bởi linh hồn con chó đã chết của bà tạ Hope không bao giờ biết khi nào cô đâm đầu vào những con người điên cuồng như thế, không bao giờ có thể nói trước từ vẻ bề ngoài. Họ giống như đậu phộng M&M; có một vỏ ngoài bình thường nhưng lại đang giấu một hạt lạc bên trong. Hope viết về chuyện viễn tưởng và không thích thú với những hạt lạc đời thực.

"Tôi viết bất cứ cái gì tôi bị hấp dẫn." Sau đấy cô làm điều cô giỏi nhất. Cô thêm một lời nói dối vào sự trộn lẫn giữa sự thật và một nửa sự thật. "Ngay bây giờ, tôi có cảm hứng về hệ thực vật và động vật của miền Tây bắc, và tôi đang viết một bài báo cho một tạp chí Tây bắc.".

"Chà, một nhà văn! Chắc hẳn đấy là một công việc thực sự thú vị.".

Thú vị? Hope ăn một miếng bánh sandwich khác và nghĩ về nhận xét của Shelly trong một lúc. "Thỉnh thoảng việc này cũng thú vị," cô nói sau khi nuốt xuống. "Thỉnh thoảng nó trở nên nhạt nhẽo đến mức tôi không thể tin là mình đang làm việc này.".

"Một hai tháng trước, chúng tôi thấy một gã đến đây viết về cái gì đấy như là hướng dẫn về du lịch ba lô. Trước đấy có một quý cô viết về những đường mòn hình thành do xe đạp ở miền Tây bắc. Mùa hè năm ngoái, có vài người khác trong vùng viết về chủ đề gì đấyy. Nhưng tôi không thể nhớ được là cái gì.".

Shelly uống một ngụm trà. "Tôi có thể đã đọc bài nào cô đã viết không?".

"Để xem nàọ ... khoảng hai năm trước, tôi viết một bài về thủ thuật cắt bỏ dạ con cho Cosmo".

" Tôi không đọc Cosmo".

"Redbook?".

"Không. Cô đã viết bài nào cho People chưa?".

"Tôi gửi đề cương một lần." Hope đặt sandwich xuống và lau mồm bằng khăn ăn. "Nhưng tôi bị từ chốii".

"Tờ Enquirer thì sao?".

Không phải gần đây, nhưng trong một thời gian, cô không những viết cho họ, cô còn là 'nguồn tin nội bộ' của họ về những ai nâng mặt và bơm ngực.

"Không, tôi không thích viết bài về những người thật," cô nói. Ít nhất không còn nữa. Cô thích viết ra những câu chuyện về một con châu chấu nặng năm mươi pound (7) hơn nhiều. "Hừm ... Paul đặt mua dài hạn tờ Súng và đạn dược. Tôi không nghĩ rằng cô từng viết một bài báo về săn nai sừng tấm?".

(7) Đơn vị đo lường của Anh, 1 pound = 450 gram.

Hope nhìn người hàng xóm qua bàn, nhìn vào nét cười hằn trên khoé mắt của Shelly, và cô thả lỏng một chút.

"Không, tôi thực sự không đi vào những chủ đề bạo lực, nhưng khi tôi vừa khởi nghiệp, tôi đã viết rất nhiều bài báo cho tạp chí Tội ác xác thực. Tôi cần tạo dựng danh tiếng trong ngành, vì thế tôi viết vài câu chuyện về một gái điếm gϊếŧ người hàng loạt bị bắt do vết máu của nạn nhân được tìm thấy trên con dao găm nhỏ của cô tạ".

"Ồ, thật à? Mẹ chồng tôi đọc những chuyện ấy như Kinh thánh và thề rằng chúng là thật." Shelly nghiêng qua bàn và thì thầm. "Bà ấy bị điên. Sinh nhật tôi năm ngoái, bà ấy trả một phần tiền mua một bộ khử nước thức ăn Ronco, sau đó bảo tôi thanh toán phần còn lại".

"Chị đùa à?".

"Không hề. Tôi phải trả hơn một trăm đô cho cái thứ ấy và tôi chưa bao giờ sử dụng nó." Cô ta thực hiện một cái nhún vai một bên. "Nhưng tôi nghĩ rằng chuyện đấy không tệ hại bằng cái hộp bánh quy hình con lợn bà ấy mua cho chị chồng tôi. Cô mở nắp và nó ré lên như Ned Beatty trong Giải thoát (8)".

(8) Một bộ phim kinh dị nổi tiếng của điện ảnh Mỹ năm l972, kể về bốn doanh nhân của Atlanta quyết định đi xuồng thám hiểm vùng đất hoang dã ở Georgia .

Trong phim có cảnh gây ấn tượng nhất là ,một trong bốn nhân vật chính do Ned Beatty thủ vai, bị một nguời rừng cưỡиɠ ɧϊếp và bắt phải kêu ré lên như một con lợn.

Hope ngả người trên lưng ghế và cười khúc khích.

"Cô có người đàn ông nào không?".

Ồ, Shelly giỏi giang. Thực sự giỏi giang. Cố gắng làm Hope thoải mái, xoa dịu cô trước khi do thám vài câu hỏi cá nhân. Nhưng Hope còn giỏi hơn.

"Ngay lúc này thì không," cô trả lời. "Có vài người đàn ông tự do trong thị trấn. Vài người trong số họ vẫn còn răng và hầu hết họ đều có một công việc. Tránh xa bất cứ tên nào với họ là Gropp. Họ có vẻ bình thường, nhưng không ai trong số họ có cái đầu tỉnh táo cả.".

"Ổn cả mà," Hope trấn an cộ "Tôi không tìm kiếm một người đàn ông."