Chương 12: Khúc ngoặt trên đường cao tốc đến địa ngục
Nút thắt bên dưới ngón tay Dylan tuột ra, và dây váy của cô trượt khỏi vai. Dylan nhìn sâu vào trong mắt Hope và thấy chính xác điều anh cần: mí mắt hơi sụp xuống của cô và tia sáng bùng cháy như một ngọn lửa xanh lợ Anh ôm ngực cô và cảm nhận ngực cô co lại bên dưới cái vuốt ve của anh. Cô lướt đầu lưỡi trên môi, và anh hôn cô, nếm mùi vị ham muốn trên miệng cô. Ham muốn của cô đối với anh. Ham muốn của anh đối với cô. Cũng chính ham muốn đấy đã giữ anh thức suốt đêm qua và khiến anh cứng như đá.Anh đẩy dây váy xuống, chiếc váy rơi xuống eo cô và ở lại đấy. Rồi anh ngả người ra sau để nhìn vào thứ anh đang ôm trong tay. Hoàn hảo. Mềm mại. Hình dáng của một quả lê, đầu ngực cô như quả mâm xôi nhỏ siết chặt lại. Ngực cô lấp đầy bàn tay lớn của anh, và anh khẽ siết tay. Anh cảm thấy cô hít vào và cô nín thở.
Làm sao anh có thể từng nghĩ rằng một đêm với cô sẽ là đủ? Sau một đêm anh muốn cô nhiều hơn khi cô chỉ là một điều tưởng tượng. Bây giờ anh đã biết cô còn hơn cả một điều tưởng tượng. Hơn cả bất cứ thứ gì anh đã cầm trong tay. Và anh biết cho đến khi nào cô còn nằm trong tầm với của anh, anh sẽ với đến cô. Cô nắm đuôi áo phông của anh ra và kéo nó ra khỏi chiếc quần jeans. Anh tiếp quản việc đấy và kéo nó qua đầu, và trước khi chiếc áo phông chạm đến sàn nhà, bàn tay cô đã ở trên người anh. Trên sườn, vai và chuyển xuống ngực anh.
Cô ngả người về phía trước và hôn cổ anh. Cái lưỡi ấm áp, ẩm ướt của cô gây ra những cơn run rẩy khắp cơ thể anh và làm anh cương cứng đến mức nhức nhối. Những ngón tay cô cào vào lớp lông ở ngực, để lại một đường lửa dẫn đến cạp quần của anh. Cô cởi cúc quần, đưa tay vào trong và đưa anh ra. Đấy là một trong những điều anh thích về Hope. Cô không e thẹn để đạt được điều cô muốn.
Dylan nhìn xuống giữa hai người họ, từ ngực cô đến thằng bé của anh đang nằm trong bàn tay trắng mềm của cô. Anh không biết chuyện giữa họ sẽ giải quyết như thế nào, và trong giây phút này, anh không quan tâm. Máu anh rộn ràng trong tĩnh mạch, đầu và háng anh. Du͙© vọиɠ siết bụng anh thành một cái nút chặt. Anh nắm tay trên tay cô và di chuyển lên xuống, chuyển động trong lòng bàn tay mềm mượt như nhung của cô. Anh biết sẽ đến lúc anh không thể chạm vào cô được nữa. Khi cô không thể ở đây để chạm vào anh, nhưng bây giờ cô đang ở đây, và anh muốn điều này. Anh muốn nỗi nhức nhối trong lòng anh và sự co thắt nặng nề trong dạ dày anh.
Anh muốn có cảm giác bị đâm bởi một đoàn tàu đang chạy. Cảm giác bị đánh ngã sõng xoài bởi thứ gì đấy anh không thể và không muốn dừng lại. Anh hôn miệng cô, má cô và cổ cô. Anh tháo dây váy ở lưng cô và nó lập rờn rơi xuống chân cô. Cô đứng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước anh ngoại trừ chiếc qυầи ɭóŧ lụa xanh. Mặc dù anh biết nhiều hơn, anh vẫn muốn chuyện này kéo dài mãi mãi "Làʍ t̠ìиɦ với em đi, Dylan," cô thì thầm.
Anh đặt hai bàn tay lên vai cộ "Con gái thành phố các em ...," anh nói khi anh nhấc cô ra khỏi đống quần áo, " ... luôn luôn vội vã." Anh chầm chậm thả cô xuống, để cơ thể cô trượt dọc cơ thể anh. Hai đầu ngực cứng của cô lướt trên ngực anh, và anh giữ cô sát vào anh. "Chúng ta có cả ngàỵ Cả đêm nữa".
Với miệng cô lơ lửng ngay trên miệng anh, cô hỏi, "Anh không phải đi đâu saỏ Không có nhiệm vụ cấp bách à?".
"Không. Hôm nay anh đã nói chuyện với Adam, và đã để con chó của nó ở chỗ mẹ anh." Anh đẩy hông vào hông cô. "Nơi duy nhất anh muốn ở là ngay đây." Anh sẽ thích đứng như thế lâu hơn, nhưng cô đã vặn vẹo ra khỏi vòng tay của anh. Với cô thể đang bị khuấy động một cách đau đớn, anh nhìn cô bước đi. "Em đang làm gì thế?".
"Đừng đi đâu" Cô ngoái lại nhìn và mỉm cười "Em sẽ quay lại ngay".
Anh liếc nhìn xuống, phần cứng ngắc của mình, và tự hỏi cô nghĩ anh sẽ đi đến nơi quái quỷ nào. Không phải cô vừa bảo anh làʍ t̠ìиɦ với cô hay sao? Anh lấy ví ra và quăng nó trên bàn uống nước.
"Hãy làm điều gì có ích đi," cô nói với ra từ phòng ăn. "Cởϊ qυầи áo của anh ra.".
Anh hất bốt ra và nhét tất vào bên trong. Khi anh đẩy quần xuống đùi, anh nghe thấy tiếng ghita và tiếng đàn violon tràn ngập nhà. Anh ném chiếc quần jeans cạnh bốt và nhìn lên. Hope lại xuất hiện, đi về phía anh, ngực cô nẩy lên với từng bước chân. Từ căn phòng khác, Dwight Yoakam hát về một cuộc cưỡi ngựa hoang dã. Chết tiệt anh sẽ không thể nghe được Dwight hát thêm từ nào mà không nghĩ đến Hope không mặc gì ngoài chiếc qυầи ɭóŧ bé xíu đang di chuyển về phía anh.
"Em chưa bao giờ nghe nhạc đồng quê và miền tây," cô nói. "Và em muốn mở rộng tầm nhìn của mình. Trải nghiệm thứ gì đấy mới mẻ.".
Anh túm lấy cô và ôm cô vào ngực anh. Với chiều dài cơ thể cô áp sát vào cơ thể anh, anh cho rằng nhiệm vụ của anh là trao cho cô một trải nghiệm mớị Trong khi Dwight hát về một người đàn bà xoa tay lên đùi anh ta, Dylan tạo ra một chút chà sát, cọ vào đùi Hope Spencer và lấp đầy tay anh bằng bộ mông nhỏ bao phủ trong chiếc qυầи ɭóŧ lụa mỏng. Ngực cô áp vào ngực anh và anh đẩy hông vào cô. Anh hôn cô mạnh mẽ, ướŧ áŧ. Anh trượt một bàn tay quanh sườn cô và xuống phía trước. Cô đã ướt, và khi anh cảm nhận cô nơi cô ấm áp và trơn trượt, một tiếng rêи ɾỉ thô ráp, dài vang sâu trong cổ họng cô. Cô vặn mình ra khỏi vòng tay anh lần nữa, nhưng lần này cô không rời khỏi anh. "Ngồi xuống," cô ra lệnh, giọng cô nghe đờ đẫn đúng như những gì anh đang cảm nhận. Cô không đợi anh nghe theo yêu cầu của mình. Thay vào đấy, cô chống tay vào ngực anh và đẩy cho đến khi anh ngồi xuống chiếc đi- văng.
Cô đứng giữa hai chân mở rộng của anh và đẩy qυầи ɭóŧ của mình xuống. Khi cô hất nó ra sau, anh lướt ánh mắt từ chân lên đường hằn do qυầи ɭóŧ của cô. Chỉ tuần trước, anh còn thắc mắc có phải tóc cô có màu vàng tự nhiên. Bây giờ thì anh đã biết là đúng thế, và thánh thần thiên địa ơi, đi loanh quanh với cái hiểu biết ấy đã gần như gϊếŧ chết anh. Chỉ mới sáng nay, anh đã hình dung khu vực tam giác của cô và lái một chiếc máy kéo lao vào sườn kho thóc của mẹ anh.
Chỉ nhìn cô lúc này thôi cũng khiến anh khó thở. "Anh cần một cái mũ," anh nói. "Cái gì?".
"Có một cái bαo ©αo sυ trong ví anh.".
Cô cầm ví anh đang nằm trên bàn và lấy ra cái bαo ©αo sυ có vỏ bằng giấy thiếc vàng từ bên trong. "Em nghĩ anh không đến đây vì tìиɧ ɖu͙©.".
Anh mỉm cười "À, một gã có thể hy vọng mà Hope".
Một bên lông mày của cô nhếch lên khi cô xé chiếc bαo ©αo sυ và để nó vào giữa hai môi cô. Sau đấy, trước ánh mắt kinh ngạc của anh, cô dùng miệng để đeo nó cho anh. "Ôi, lạy Chúa," anh rên lên khi cô mở rộng tầm nhìn của anh và cho anh một trải nghiệm mới mẻ hoàn toàn.
Khi cô ngồi dạng chân trên lòng anh, anh đã rất gần với điểm không thể quay lại. Cô từ từ ngồi xuống cho đến khi anh vùi sâu vào trong cô. Với sự nóng bỏng anh cảm nhận được cô như thể được tạo ra dành riêng cho một mình anh.
Cô rùng mình và anh cảm thấy mọi rung động của lối vào chật hẹp. Cô túm lấy vai anh và ngả người ra sau. Môi cô hé ra, hơi thở của cô nóng, và đầu cô ngả sang một bên. Má cô hồng rực. Khao khát trong đôi mắt xanh trong của cô tập trung vào anh như thể anh là người đàn ông duy nhất có chính xác thứ cô cần.
Cô thốt ra tên anh và anh đặt hai bàn tay lên lưng cộ Anh hôn lên ngực cô, và khi cô siết chặt lối vào chật khít của mình, anh phải chiến đấu để không đạt đỉnh trước cô. Anh cố gắng nghĩ đến thứ gì khác trong khi mọi tế bào trong cơ thể anh tập trung vào cô. Vào cảm giác về cộ Vào hơi ấm của lối vào đang co thắt của cô. Vào cơn đau sắc bén và nỗi nhức nhối đến đờ đẫn đang siết chặt háng anh.
Cô thẳng người và áp trán vào trán anh. Anh hít thở không khí từ trong phổi cô khi cô di chuyển lên xuống, vuốt ve anh với một nhịp điệu chậm rãi và đều đặn đang khơi cơn sốt lên cao hơn nữạ Anh túm lấy lưng cô và kéo mạnh cô xuống, di chuyển cô nhanh hơn.
Anh không nghĩ có gì có thể tốt hơn việc được ở bên trong Hope, nhưng với cú đẩy tiếp theo thì có. Nó trở nên nóng bừng hơn rất nhiềụ Và ẩm ướt, như miệng của cô, chỉ là tốt hơn. Hơi nóng quét qua da thịt anh như một ngọn lửa dữ dội. Hope rêи ɾỉ và siết chặt anh hơn nữạ Sự co thắt của cô ép ra một cơn giải thoát xoắn lấy những cơ quan sống còn của anh và làm l*иg phổi anh hết sạch không khí.
Anh đạt đỉnh sâu bên trong nơi cô nóng bỏng và ướŧ áŧ và thậm chí khi anh lao vào cô lần cuối cùng, anh biết tại sao nó lại có cảm giác tốt đến chết tiệt như thế.
Chiếc bαo ©αo sυ bị rách.
Hope tựa đầu trên ngực Dylan khi tiếng nhạc từ đài đĩa của cô lấp đầy không gian im lặng, chỉ bị ngắt quãng với những hơi thở hổn hển của họ. Tối hôm trước, cô đã nghĩ làʍ t̠ìиɦ với Dylan không thể tốt hơn. Nhưng cô đã saị Bây giờ nó tốt hơn có lẽ vì cô thoải mái hơn. Thả lỏng hơn với cơ thể của mình và với anh. Thoải mái hơn vì đã cư xử giống cô hơn.
Cô đợi cho đến khi hơi thở của mình trở lại bình thường trước khi nóị "Em nghĩ anh đã hủy hoại em với bất kỳ một người đàn ông nào khác." Khi anh không nói một lời, cô lùi lại và nhìn mặt anh. Anh không có vẻ giống như một người đàn ông đang ngập trong dư vị sau một cuộc làʍ t̠ìиɦ. "Có chuyện gì thế?".
"Nhổm lên đi," là tất cả những gì anh nói. Ngay khi Hope quỳ lên đầu gối, anh túm lấy hông cô và dựng cô đứng trước anh. Không nói một lời, anh túm lấy chiếc quần jeans và tiến về phòng tắm.
Hope nhìn chằm chằm theo sau anh cho đến khi anh khuất khỏi tầm nhìn.
Cánh cửa phòng tắm đóng lại, và dư vị ân ái của chính cô nổ bụp như một quả bóng. Cô đứng giữa phòng khách của mình, đột nhiên cảm thấy trần trụi và bị bóc trần. Chuyện gì đã xảy rả Chuyện gì đã trở nên sai lầm? Cô đã làm điều gì?
Cô quơ lấy váy và kéo nó qua đầu. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra hay cô đã làm gì. Mọi thứ đã thật tuyệt vời cho đến khi đấy. Cho đến khi cô đã nói vui rằng anh đã hủy hoại cô với những người đàn ông khác. Có lẽ là câu đấy. Có lẽ câu nói đấy giống như một lời cam kết đối với anh.
Hope buộc dây váy phía sau lại và liếc về phía hành lang. Phải là câu nói đấy. Cô đã làm anh giận dữ. Có thể bây giờ anh sẽ về. Ý nghĩ anh bước qua cánh cửa trước khiến cô lạnh người. Tiếng đài đĩa ngừng lại và có tiếng xả nước trong toilet. Dylan xuất hiện trong chiếc quần jeans đen, nhưng anh trông không vui vẻ hơn khi anh bỏ đi. "Em có sử dụng biện pháp tránh thai không?" anh hỏi "Cái gì?" ánh mắt cô khóa trên đường nét ảm đạm trên miệng anh. Cô lắc đầu "Ý em là không.".
"Cứt thật!".
Hope nhảy lên. "Gì thế?".
"Gì thế?" Anh cào tay vào tóc. "Em không cảm thấy chiếc bαo ©αo sυ bị rách à?".
Cô nghĩ một lúc. Nghĩ đến giây phút mọi thứ bỗng trở nên tuyệt vời hơn trước. "Ồ," cô nói. Anh thả tay xuống hai bên sườn. "Khi nào đến chu kỳ của em?".
Anh lo lắng về chuyện có thai. Chuyện mà cô đã không nghĩ đến rất lâu rồi, chuyện đấy chưa bao giờ bước vào đầu cô. "Còn lâu," cô trấn an anh.
"Bao lâu.".
"Em không có thai đâu".
"Em không thể chắc chắn về điều ấy".
"Hãy tin lời em.".
Anh di chuyển về chiếc đi- văng và ngồi xuống, khuỷu tay đặt trên đầu gối. Bàn chân trần của anh giẫm lên chiếc qυầи ɭóŧ bị vo tròn của cô. "Chết tiệt, thật là lộn xộn.".
"Em không có thai đâu, Dylan.".
"Em không thể biết chắc, Hope "Ngay lúc này DNA của anh đang bơi ngược dòng, hàng nghìn con nòng nọc nhỏ vui vẻ đang lao nhanh đến điểm đích." Anh lấy tay xoa mặt. "Mẹ kiếp!".
Hope cố gắng không tiếp nhận chuyện này một cách quá riêng tư, nhưng cô không thành công.
"Anh không thể có thêm một đứa con ngoài giá thú mà mẹ nó sống ở một bang khác nữa. Anh chỉ không thể làm thế lần nữa" Anh lắc đầu và ngước lên nhìn cô "Anh sẽ không làm thế.".
Hope cố gắng không để vẻ ngạc nhiên hiện trên mặt. Cô không biết anh có nhận ra điều anh vừa nói với cô hay không. "Tin em đi. Em không có thai.".
"Làm sao em biết được?".
Đây không phải là một chuyện lớn, cô nói với chính mình. Nó không quan trọng, nhưng chỉ khi cô vừa bắt đầu cảm thấy thoải mái với anh, nói với anh sẽ mang đến tất cả sự thiếu tự tin cô cảm thấy về cơ thể mình. "Không có đích đến nào cả.".
Ánh mắt anh hạ xuống bụng cô, và anh gõ ngón tay lên lưng của chiếc đi văng.
"Ý em là gì?".
Hope đi đến lò sưởi và nhìn chằm chằm vào mặt lò sưởi đá lạnh lẽo. Cô không biết chính xác nói với anh như thế nào. Chuyện này không quan trọng, nhưng với vài người đàn ông lại rất quan trọng. "Nhớ khi em nói với anh vết sẹo trên bụng em là vì mổ dạ dày không? À, em đã nói dối về điều đó. Khi em còn trẻ hơn, em đã bị bệnh rất nặng, em đã bỏ lỡ rất nhiều bài vở, em phải trải qua một cuộc phẫu thuật mà hậu quả là em không thể có con được nữa".
"Ung thư à?".
Cô nhìn qua vai anh. "Không,chứng lạc nội mạc tử ©υиɠ.".
"Chúa ơị" Anh thở dài "Tại sao em không chỉ nói thế? Em làm như em chỉ còn cách cái chết một hơi thở.".
"Anh đã nghe về chứng lạc nội mạc tủ cung chưa?".
"Chắc chắn rồi. Mẹ anh đã bị bệnh đấy và phải làm phẫu thuật cắt bỏ tử ©υиɠ khi anh mười sáu tuổi.".
"Em mới hai mươi mốt.".
Anh đứng dậy và đi về phía cô "Như thế chắc hẳn rất khổ sở.".
Cô nhún vai và nhìn xuống con linh miêu trên lò sưởi. "Em cảm thấy khỏe hơn rất nhiều sau phẫu thuật, nó cũng đáng đối với em. Em đã có thêm rất nhiều tự do. Em không phải dành nửa tháng khϊếp sợ nửa tháng còn lại Em nghĩ nếu em muốn có con, em sẽ nhận con nuôi. Phải có một đứa con sinh học của chính mình chưa bao giờ là vấn đề đối với em. Có lẽ do em nghĩ nó cũng không thành vấn đề với một người đàn ông yêu em.".
"Đúng thế mà.".
Cô biết rõ hơn. "Nhưng có vấn đề." Cô cảm thấy anh di chuyển sau lưng cô. "Anh cho rằng nó có vấn đề với chồng cũ của em," anh nói, xâm lấn khoảng không riêng tư của cô với cơ thể to lớn, rắn chắc của mình và những câu hỏi nhạy cảm.
Cô chưa bao giờ nói với ai về chuyện đã xảy ra trong cuộc hôn nhân của mình. Cô thực sự không muốn nói về nó lúc này, nhưng anh đặt bàn tay lên vai cô và xoay cô lại đối mặt với anh. Cô nhìn vào anh và anh đang nhìn lại cô qua đôi mắt mâu xanh lục kiên nhẫn, giống như anh sẽ đợi câu trả lời của cô cả ngày. "Anh ta nghĩ nó không thành vấn đề, nhưng đã có vấn đề," cô nói. Ngón tay cái của anh quệt vào làn da trần của cô. "Thế thì hắn là một con lừa".
"Phải, vì rất nhiều lý do, nhưng không phải vì điều ấy." Lần nữa Hope thấy mình đang bao biện cho chồng cũ trước mặt Dylan, nhưng nếu anh đã nghe sự thật, anh phải nghe mọi chuyện. "Khi chúng em bắt đầu kết hôn, em đã thực sự tin rằng chuyện này không quan trọng với anh ta. Anh ta bận rộn với công việc và chúng em đi du lịch rất nhiều Chúng em nói với nhau rằng cuộc sống của chúng em đã đầy đủ và cuộc hôn nhân của chúng em thật tuyệt vời, bởi vì chúng em chỉ cần lấy đồ, đi và dành cả cuối tuần ở Carmel nếu chúng em muốn.
Chúng em nói với chính mình rằng cuộc sống của chúng em tốt hơn cuộc sống của những người bạn đang bị ràng buộc bởi con cái, và rằng chúng em có thể làʍ t̠ìиɦ trong mọi căn phòng mà chúng em muốn. Chúng em có thể nhảy lên một chiếc máy bay phản lực và bay đến Scottsdale hay Palm Springs để chơi gôn. Và chúng em đã làm tất cả những việc đấy, nhưng thế vẫn chưa đủ, ít nhất là với anh ta.".
"Anh ta bỏ em vì một ả y tá, đúng không?".
"Không. Em cũng đã nói dối về việc ấy.".
Ngón tay cái của anh dừng lại và lông mày anh nhướng lên trán.
"Em chắc chắn không biết anh nhiều đủ để kể với anh rằng chồng em đã nɠɵạı ŧìиɧ với bạn thân của em. Chuyện ấy quá bẽ mặt." Cô nhìn đi chỗ khác, nhưng anh đã đặt tay lên mặt cô và đưa ánh mắt cô trở lại với anh.
"Hắn là một con lừa," Dylan nhắc lại. "Anh ta nói cuộc tình đấy chỉ là một tai nạn, nhưng em không nghĩ thế. Anh ta nói việc mang thai của cô ta cũng là một tai nạn. Em cũng không tin vào điều ấy. Anh ta có thể không biết đến chuyện ấy cho đến khi nó xảy ra, nhưng em nghĩ anh ta muốn thứ mà em không thể trao cho anh ta. Anh ta muốn có đứa con của chính mình." Cô hạ ánh mắt xuống bộ ngực trần của anh. "Em nghĩ đấy là vấn đề sinh học. Em nghĩ đàn ông đều muốn có con của chính mình.".
"Có lẽ nó chỉ quan trọng hơn với vài người đàn ông.".
"Rất dễ để anh nói thế. Anh có Adam rồi.".
"Phải, anh đã có con, nhưng điều ấy không có nghĩa là anh luôn chắc chắn nó là con anh." Anh trượt lòng bàn tay xuống cánh tay cô và cầm bàn tay cô trong tay anh. Jullie và anh không sống với nhau vào lúc cô ấy thụ thai Adam, và anh không quá chắc chắn rằng cô ấy không có bạn trai khác.".
"Nhưng Adam có đôi mắt của anh.".
"Đấy là bây giờ. Khi nó sinh ra, đôi mắt nó màu xanh lơ sẫm và sưng vù.
Nói thật với em là nó có vẻ giống như Winston Churchill. Nó đã có một thời gian khó khăn và là một củ khoai tây bé xấu xí. Nhưng giây phút anh nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé của nó, và giây phút nó nhìn vào anh, bọn anh đã là người thân. Và sinh học không có nghĩa lý gì nhiều. Nó là của anh. Nó là con trai của anh.".
Hope nhìn vào mắt Dylan, và trái tim ngớ ngẩn của cô phồng lên. Cô tự hào về anh và thực sự không biết là vì sao. Có lẽ vì anh là một người đàn ông đúng nghĩa. Có lẽ chỉ vì anh là chính anh. Cô nghiêng người về trước một chút và ngả đầu trên bờ vai trần của anh. "Anh là một người tốt, Dylan Taber ạ.".
"Vì sao, vì anh cư xử đúng như lẽ phải thế sao? Hầu hết đàn ông đều giống anh. Em chỉ ngẫu nhiên kết hôn với một gã suy nghĩ lệch lạc thôi.".
"Em nghĩ vào một thời điểm trong cuộc hôn nhân của bọn em, anh ta đã thay đổi. Anh ta nhìn em khác đi, em nghĩ thế. Lúc đầu, anh ta nghĩ em là đủ cho anh ta, nhưng không phải." Mọi thứ bên trong Hope sững lại. Cô đã không định nói thế. Không định phơi bày cả tâm hồn của mình. Dylan khiến cô cảm thấy quá thoải mái. "Em đang đùa anh à? Em là người phụ nữ hoàn hảo nhất anh từng vui sướиɠ được chạm vào.".
Cô muốn tin anh. Cô muốn điều ấy nhiều hơn bất kể thứ gì cô có thể nhớ là mình đã muốn. Nhưng cô không tin. Không thực sự. "Không, không hẳn là hoàn hảo.".
Anh im lặng một lúc, rồi nói, "Tại sao, vì em không có tử ©υиɠ?".
Cách anh nói nghe rất giống như nó chỉ là một loại bệnh. "Anh nói như là chúng ta đang thảo luận bệnh viêm ruột thừa.".
"Cũng thế thôi." Anh đặt tay lên hai bên mặt cô và nâng mắt cô lên nhìn anh.
"Không, không phải giống nhau. Nó không phải là một cơ quan sinh sản.".
"Anh không có ý định tỏ ra vô cảm lúc này, nhưng có rất nhiều thứ để trở thành một người đàn bà hơn là sinh sản. Và có rất nhiều thứ để trở thành một người đàn ông hơn là làm đàn bà mang thai. Nếu em hỏi anh, thì chồng cũ của em nghe như một gã xuẩn ngốc, và hắn ta đã cho em một ân huệ thực sự bằng cách cặp kè với bạn của em. Anh biết hắn cũng cho anh một ân huệ. Nếu không, em đã đang ở Carmel hoặc chơi gôn ở Palm Springs. Đổi lại, em đang ở đây, đứng trước anh mà không mặc qυầи ɭóŧ.".
Cô bật cười. "Đúng thế.".
Anh trượt một bàn tay bên dưới váy cô và ôm lấy cặp mông trần của cộ "Và anh không hủy hoại em đối với những người đàn ông khác.".
"Anh đã nghe thấy câu đấy, hử?".
"Tất nhiên." Anh cọ mũi vào mũi cô. "Có thứ gì em muốn nói với anh là em đã nói dối trước khi anh hủy hoại em thêm nữa không?".
Không, cô đã thú nhận đủ cho một ngày rồi. "Thế thôi".
Gió thổi bay túm tóc đuôi ngựa của Hope trên đầu khi cô lục lọi trong đống băng cát- sét trong xe của Dylan. Nào là Dwight Yoakam, Aaron Tippin, John Anderson, Garth Brooks ... và AC/DC. Cô lấy chiếc băng mới nhất ra khỏi hộp và giơ nó lên. "Đường cao tốc đến Địa ngục?".
Anh liếc sang cô qua cặp kính râm và cười toe toét như anh mới mười sáu tuổi "Tiệc tùng nhiều với mấy cậu đấỵ".
"Em nghĩ cao bồi nghe nhạc đồng quê".
Anh nhún vai và quay sự chú ý lại với con đường. "Anh thường nghe Blue Oyster Cult nữạ Và tất nhiên, cả Waylon Jennings và Willie Nelson.".
"Em nhớ là anh trai em nghe nhạc của AC/DC.".
"Anh không biết là em có anh trai".
"Ừ." Cô nhét băng vào và nói, "Evan sống ở Đức với vợ và con anh ấy. Em không gặp anh ấy thường xuyên.".
Đột nhiên bên trong chiếc xe bị tấn công bởi tiếng ghita điện và những âm thanh gào thét. Hope giảm âm lượng xuống dưới mức inh tai và ngả người thưởng thức chuyến đi đến vùng hoang dã của Idaho. Lúc trước, Dylan đã đánh thức cô dậy từ một giấc ngủ sâu với ý tưởng đeo ba lô đến một cái hồ anh muốn cho cô xem.
Vì dù sao cô cũng cần những bức ảnh cho bài báo người ngoài hành tinh, cô đã không phản đối việc leo núi. Cho đến khi anh nói với cô rằng họ sẽ nghỉ đêm ở đấy và trở về vào ngày mai. Cô từ chối ngay cả việc cân nhắc ngủ trong một chiếc lều, nhưng rồi anh trấn áp cô, hôn cô và nói rằng anh sẽ không để lũ gấu bắt được cô. Không phải lời hứa an toàn của anh đã lay chuyển cô, nhưng cô đã phát hiện ra từ nhiều ngày trước là cô say mê cái kiểu anh hôn cổ cô. Đã được một tuần kể từ buổi chiều thứ Tư khi anh lao vào nhà cô và đảm bảo với cô rằng anh không đến vì tìиɧ ɖu͙©. Một tuần kể từ khi tai nạn cái bαo ©αo sυ rách. Một tuần kể từ khi họ không buồn nghĩ đến một cái bαo ©αo sυ. Cô đã gặp anh hàng ngày. Ngủ với anh hàng đêm. Anh dạy cô điệu nhảy hai bước và đưa cô đi câu cá đêm. Anh kể với cô về cuộc sống của anh khi còn là một thám tử điều tra tội phạm gϊếŧ người. Bằng cách nào và tại sao anh lại ghét nó, và anh thích thú với cuộc sống của mình lúc này như thế nào. Cô kể với anh về trường đại học và thời gian làm việc viết cáo phó cho tờ The Los Angerles Times, và cô đang cố gắng hưởng thụ cuộc sống của mình lần nữa như thế nàọ Họ thảo luận bài báo về Hiram cô đang làm. Cô hỏi anh những câu hỏi và anh trả lời. Không, anh không phải là người đưa tin cho FBI và anh không biết người ấy là ai. Không, anh không phải là người đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng vị cảnh sát trưởng cũ tự sát mặc dù anh đến chỉ sau các nhân viên của FBI một chút. Anh đã nhìn thấy những bức ảnh, băng hình và xác chết của một người đàn ông không thể kiểm soát được chính mình.
Cô hỏi về quan điểm của anh.
"Ông ta có một căn bệnh quá nặng để đối mặt. Khi em phải lừa gạt, trộm cắp và mạo hiểm mọi thứ, em phải có một vấn đề. Càng vướng vào nó, ông ta càng muốn hơn. Ở California, không khó để tìm một nơi để đáp ứng những nhu cầu vui chơi kiểu đấy. Nhưng đây là Gospel, cưng à. Nếu em muốn bị trói lại, em phải đến nơi nào đấy có tài năng ấy cư ngụ. Và như thế thì tốn tiền." Anh mỉm cười và nháy mắt với cô. "Trừ phi em tìm được người thích những chuyện như thế nhiều như mình.".
Hope cảm thấy mình đỏ bừng mặt trước lời nhắc nhở về việc anh trói cô vào một chiếc ghế đêm hôm trước. Cô chưa bao giờ đề cập đến công việc của cô ở tờ Tin tức Vũ trụ Hàng tuần. Anh đã phản ứng có phần tiêu cực khi cô nói rằng cô sẽ đề nghị in bài báo của cô trên tạp chí Peoplẹ Cô không biết có phải là do anh có thái độ kẻ cả hay không, nhưng cô không chắc chắn. Bây giờ tốt nhất cứ để anh nghĩ cô viết bài cho tạp chí Tây bắc.
Phần lớn thời gian họ xem phim, hoặc chỉ cầm tay nhau và không làm gì. Cô thích phần này nhất. Chỉ ngồi yên, im lặng và biết rằng anh đang ở đấy. Shelly nghĩ chuyện giữa hai người họ đang trở nên nghiêm túc. Hope biết rõ hơn. Bất cứ khi nào anh đến nhà cô, anh đỗ xe sau nhà Aberdeen. Thỉnh thoảng anh đi qua hồ bằng chiếc thuyền của mình. Khi họ ở nhà anh, anh đỗ xe tải trong kho thóc. Tất cả lý do của anh đều nghe có vẻ hợp lý. Nếu mọi người biết anh ở nhà, họ sẽ ghé vào. Họ muốn tán ngẫu, nói chuyện tầm phào và mang thức ăn đến cho anh, và anh sẽ không có đủ thời gian dành cho cô. Phải, điều đấy nghe thật hợp lý, nhưng không có cảm giác là toàn bộ sự thật. Có cảm giác như có điều gì anh không nói ra, và Hope lại thắc mắc có phải anh xấu hổ vì bị nhìn thấy với cô hay không. Cô biết anh không thích trở thành chủ đề của tin đồn, nhưng cô tự hỏi anh có để tâm quá nhiều như thế hay không nếu tin đồn không phải là về mối quan hệ của anh với cộ Bây giờ cô nhìn anh, vào chiếc mũ Stetson nằm trên đầu anh, những ngón tay nhịp nhịp trên bánh lái theo nhịp của bài nhạc rock nặng, và cô thắc mắc cảm giác chính xác của anh đối với cô là như thế nàọ Cô biết cô cảm thấy về anh như thế nào, và điều ấy làm cô sợ hãi. Nó len lén lẻn vào trong ngực cô và làm trái tim cô đập rộn lên một cách đáng sợ. Cô không yêu anh, vẫn còn chưa, nhưng chuyện ấy sẽ xảy ra nếu cô không thận trọng. Và cô định là sẽ rất thận trọng.
Dylan chạy chậm lại và rẽ vào một con đường gập ghềnh, bẩn thỉu. Họ nhanh chóng kéo cửa sổ lên và Dylan đẩy chiếc băng ra khỏi đầu máy. Những đồng cỏ mấp mô nhường chỗ cho một cánh rừng thông và trong vòng ba dặm, con đường kết thúc ở đầu đường mòn Iron Creek. Trước khi họ đi vào buổi sáng, anh đã nhất quyết là cô phải mượn đôi bốt đi bộ đường dài và áo pacăl) của Shelly. Đôi bốt trên chân cô được làm bằng lưới không thấm nước, vải Gore- Tex, và nhẹ hơn cô đã nghĩ. Chiếc áo khoác to đùng đã được cuộn lại như một cái xúc xích và nhét vào ba lô của cô. Hiện nay nhiệt độ khoảng hơn ba tư độ bên dưới một bầu trời không mây, Hope mặc một chiếc quần soóc rằn ri và một chiếc áo hai dây màu xanh lục. Cô đã quệt vài nhát mascara không trôi, và Dylan đã đưa cô một thỏi son chống nắng Chapstick SPF l5 mà cô đang để trong túi quần. Cô cảm thấy hơi trần trụi vì không đánh phấn và son, nhưng Dylan nói với cô rằng anh thích vẻ ngoài của cô như thế nàỵ Cô không tin anh đến một giây, nhưng anh chắc chắn đã nhìn thấy cô vào buổi sáng khi cô trông tệ hơn nhiều. Chiếc xe dừng lại ở một bãi đỗ xe phân cách với khu rừng bởi hàng rào gỗ.
Có một chiếc xe Jeep, một xe bán tải và một chiếc camper 2 đỗ ở phía bên kia bãi. Ngay từ đầu, Dylan đã nói rằng khu vực này sẽ không đông đúc bởi vì bây giờ đang là giữa tuần. Anh đã đúng.
Dylan đang mặc chiếc quần Levis, áo phông xanh lơ và mũ như bình thường. Có hai điểm khác biệt đáng chú ý:
Anh đã thay đôi bốt cao bồi bằng đôi bốt đi bộ đường dài giống kiểu của Hope, và anh buộc một khẩu súng ở hông.
"Anh sẽ làm gì với thứ đấy?".
"Giữ những con sâu bọ tránh xa," anh nói, rồi bỏ kính râm xuống và xịt thuốc chống côn trùng vào người. Đã có thời gian không lâu trước đây cô sẽ nghĩ rằng anh có ý định bắn ruồi, và anh sẽ cười nhạo cô. Bây giờ cô hiểu anh rõ hơn rồi. "Không, khẩu súng cợ".
"Che mặt em đi," anh nói và xịt thuốc vào cô. "Anh đã nói là anh sẽ bảo vệ em trước những con gấu, đúng không?".
"Ôi, lạy Chúa," cô nói từ đằng sau hai bàn taỵ "Anh đã không nói với em rằng anh sẽ bắn gấu.".
"Em không hỏi.".
Cô thả tay xuống khi anh xịt vào bụng và mặt trước hai chân cô. "Được rồi, đây không phải là cách anh nói với em rằng gấu có vị cũng giống như gà chứ?".
"Gấu không hề có vị giống gà." Anh bước ra sau cô và xịt. "Thịt nó dai như một cái bốt và rất hôi.".
Cô không muốn biết anh làm thế nào biết những thông tin đấỵ "Anh có nghĩ chúng ta sẽ gặp gấu không?".
"Không có vẻ thế." Anh nhét chai thuốc xịt chống côn trùng vào ba lô. "Có khả năng là chúng sẽ ngửi thấy mùi của chúng ta và chạy đi trước khi chúng ta thấy chúng. Gấu đen thường không tấn công, nhưng nếu chúng ta thấy con nào, chúng ta chỉ cần tạo ra tiếng động, và anh sẽ bắn súng vào không khí để dọa chúng bỏ đi. Hầu hết thì chúng chỉ muốn biết em ở đâu để chúng có thể đi theo hướng ngược lại." Anh nhấc chiếc ba lô của Adam ra khỏi sau xe tải và giúp cô đeo nó vào. Không giống chiếc ba lô Ralph Lauren nhỏ xinh cô mua ở Saks mùa hè trước, chiếc ba lô này có một khung thép và hai vòng dây cứng thắt qua hông và ngực. Dylan nới rộng những sợi dây cho cô, sau đó lùi lại để xem vừa chưa. Ngực cô bị ép vào nhau và anh nới lỏng sợi dây một chút nữa. Bàn tay anh nấn ná ở nhiệm vụ đấy lâu hơn cần thiết. Khớp ngón tay anh quệt qua chiếc áo dây của cô, và rồi anh từ bỏ tất cả sự giả vờ điều chỉnh dây và ôm ngực trái của cô. Khi cô nhìn lên, anh quay mặt cô sang một bên và thiết lập một nụ hôn dịu dàng, chậm rãi. Bàn tay anh chuyển đến bụng cô, sau đó trượt quanh sườn cô. "Anh muốn chỉ cho em xem nơi đẹp nhất anh từng đến," anh khẽ thì thầm trên miệng cô. Những nụ hôn ngọt ngào của anh khiến cô muốn nữa, nhưng khi lưỡi cô đuổi theo anh, anh lùi lại. "Anh nghĩ em sẽ thích nó.".
Cô nghĩ, điều này có nghĩa là đây không phải là thời điểm hay ho để thú nhận với anh rằng cô thực sự không phải là Bà mẹ Thiên nhiên.
Dylan khoác ba lô của mình vào, một phiên bản lớn hơn ba lô của Adam.
Nhưng cô vẫn thắc mắc làm thế nào anh có thể nhét được một chiếc lều hai người vào trong đấy. Anh với lấy tay cô. Một tiếng đồng hồ đầu tiên của chuyến đi diễn ra dễ dàng. Họ đi theo đường mòn Iron Creek qua rừng thông dày đặc, và anh dừng lại để chỉ cho cô những loại hoa cô có thể sẽ thích chụp ảnh cho bài báo tưởng tượng của mình. Mọc lên gần dòng suối trong như pha lê của Iron Creek là núi Bluebell, Heather và Alpine Laurel. Anh hái một bông cúc dại và cài nó vào sau tai cô, anh dường như rất vui vẻ được giúp cô, và cô chỉ là không nỡ lòng nói với anh rằng sẽ không có bài báo về cuộc sống hoang dã nàọ Cô chụp vài bức ảnh hoa và cô cũng chụp vài bức ảnh cho anh.
Giờ thứ hai và thứ ba không dễ dàng như giờ thứ nhất. Khu rừng dày đặc hơn và đường mòn trở thành những lối đi hẹp men sát sườn núi. Cây cối rậm rạp phủ lên mặt đất và gần như nuốt chửng những cái cây bị gẫy và những hòn đá.
Những con sóc kêu luôn mồm khi chúng chạy qua mặt đất và biến mất trong tán lá. Những con chim líu lo gọi nhau trên những cái cây trên đầu Hope. Những bài ca của chúng hòa trong làn gió thơm mùi thông.
Bắp chân Hope nhức nhối và cô nghĩ cô thể cô sẽ có một vết phồng rộp ở gót chân. Cô phải giữ trọng lượng của mình lao về phía trước khi cô trèo lên, sợ rằng cô sẽ ngã nhào ra sau nếu cô không làm thế.
Dylan nói với cô tên của nhiều đỉnh núi khác nhau và về thời gian anh đi săn cừu sừng lớn ở White Clouds. Cô bị gẫy một móng tay,và anh dừng lại lấy ra một cái bấm móng tay và một cái dũa để cô sửa nó.
"Em đúng là một cô gái." Anh cười và bắt cô đi trước anh khi lối đi nhỏ lại. Cô nhớ việc được nhìn thấy phía sau lưng và chân anh, và trong khoảng thời gian ngừng trò chuyện, cô lại tự hỏi anh cảm thấy như thế nào về cô. Cô cố gắng hình dung cuộc sống của cô với anh và không thể, nhưng cô cũng không thể hình dung cuộc sống của mình mà không có anh. Họ không hứa hẹn gì với nhaụ Chưa bao giờ nói về ngày mai, và cô tự hỏi mối quan hệ của họ sẽ thay đổi như thế nào khi Adam trở về từ chuyến đi thăm mẹ. Theo lịch con trai Dylan sẽ trở về nhà Chủ nhật này, và Hope chắc chắn rằng việc đấy sẽ thay đổi mọi chuyện. Điều cô không chắc chắn là sẽ thay đổi như thế nào. Dylan giúp cô giữ thăng bằng trên những hòn đá và những khúc cây gẫy khi họ đi qua một con suối. Họ nghỉ lại trên một tảng đá mòn để Hope có thể lấy lại hơi thở, họ bỏ ba lô ra và ngả người vào tảng đá. Trong khi cô ăn đậu phộng và uống nước trong bình, Dylan bỏ mũ ra và dội nước lên đầu. Nước chảy xuống cổ và thấm ướt áo anh, và anh lắc đầu như một con chó, khiến những giọt nước sạch văng khắp nơi. Và cuối cùng anh nhắc đến Adam. Hope ngồi cứng đờ, đợi để nghe kế hoạch của anh. Cho dù chúng là gì, cô cũng sẽ ổn thôi, cô nói với chính mình.
"Dường như nó thích em," Dylan nói với cô khi anh ngồi xuống bên cạnh và chà một quả táo đỏ vào tay áo. Một làn gió làm rối mái tóc ướt và làm khô lông mày của anh. "Nhưng sau khi nó về nhà, anh không thể ở bên em lúc đêm nữa".
Anh cắn một miếng táo, sau đấy giữ nó để cho cô cắn một miếng. "Khi con trai anh lớn hơn, anh không nghĩ anh có thể nói với nó rằng nó không thể mang bạn gái về nhà ngủ đêm nếu anh làm thế. Tuần tới anh cũng bắt đầu quay lại làm việc. Anh muốn dành thời gian ở bên em, nhưng sẽ không dễ đâu." Anh cắn một miếng nữa. "Và anh không định kiếm thời gian để tranh thủ vụиɠ ŧяộʍ ở đâu đấy.".
Cô để một hơi thở thoát ra mà cô thậm chí không hề biết cô đang nín thở.
"À, chúng ta có thể lên kế hoạch những chuyện vui vui bao gồm cả Adam," cô nói và thực sự nghĩ như thế, "Nó là một cậu bé vui vẻ, và em sẽ không ngại dành thời gian ở bên nó." Cô nhìn vào mắt anh, màu xanh lục sẫm của mắt anh giống y như màu xanh của cây thông đằng sau. "Và anh có một giờ ăn trưa, đúng không?".
"Ừ," anh nói qua một nụ cười khi anh ném lõi táo đi. "Ít nhất là một giờ.".
Cô lướt bàn tay lên chiếc áo phông ướt của anh và đan tay sau cô anh. Cô ngả người vào anh và ngực cô chạm vào vầng ngực ướt, lành lạnh của anh.
"Nếu em đến văn phòng của anh đưa ra vài khiếu nại thì sao? Em có qua được thư ký của anh không?".
"Phụ thuộc vào em khiếu nại cái gì.".
Cô kéo đầu anh xuống và hôn lên môi anh. "Có lẽ vì em cô đơn," cô thì thầm. "Có lẽ vì em nhớ một anh chàng cao bồi và cái ... bự," cô bỏ dở và trượt một tay đến khuy quần của anh. Qua lớp vải bò, cô ôm và vuốt ve cho đến khi anh cương cứng.
"Cái gì bự?".
"Cái tôi," cô nói, sau đấy trêu ghẹo anh bằng miệng và lưỡi. Anh cẩn thận đặt lưng cô xuống tảng đá và gắn môi vào môi cô. Anh tạo ra một cái mυ'ŧ ẩm ướt, mạnh và trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng làm cháy da cô theo cách mà không liên quan gì đến mặt trời đang đổ xuống đầu họ. Nó khiến cô áp hông vào hông anh và lùa những ngón tay vào mái tóc ướt của anh. Anh vùi mặt vào cổ cô. "Anh yêu cảm giác về em ở ngay đây," anh thì thầm trên cổ cô. "Anh yêu làn da mềm mại và mùi hương như phấn của em.".
Đấy không chính xác là một tuyên bố về cảm xúc sâu sắc, nhưng nó cũng là điều diễn tả gần nhất với những gì anh đang cảm thấy, và nó khiến trái tim cô nhức nhối. "Em cũng thích anh," cô nói và đẩy tay vào bên trong áo anh, xoa xoa lưng của anh.
Anh nhìn vào mặt cô, hơi thở của anh hơi có phần khó khăn. "Xin lỗi, cưng à. Anh không thể cho em thấy cái tôi bự của anh ngay bây giờ." Anh gỡ tay cô ra và hôn lên trán cô "Sau đấy. Dưới những vì sao".
Bàn tay Hope cứng lại. "Dưới những vì sao? Anh có mang theo một cái lều, đúng không?".
"Không, nhưng anh có mang một cái túi ngủ lớn. Nó sẽ rất chật." Nụ cười nhăn nhở cong trên môi anh ám chỉ rằng anh đã lên kế hoạch cho cả buổi tối này trước cả khi họ xếp đồ. "Anh nghĩ chúng ta sẽ thu xếp được bằng cách nào đấy.".
Hope ngồi dậy. "Thế còn sâu bọ?".
"Em sẽ chỉ đớp phải vài con thôi." Cô úp tay vào miệng và anh phá lên cười. "Thậm chí em sẽ không biết nữa. Em sẽ ngủ say. Và nếu em bắt được một con ong, chỉ cần nhai thôi mà.".
Cô không muốn đớp phải sâu bọ và nhai ong trong giấc ngủ. Cô cũng không muốn biến thành một đứa bé, nhưng một tiếng rêи ɾỉ lo sợ thoát ra từ đằng sau tay cô. "Anh đang đùa về những con ong đấy," anh nói, nhưng cũng không xoa dịu được đầu óc cô. Họ leo đến đỉnh núi Alpine và nhìn xuống chiếc hồ xanh lục bé xíu nằm dưới hàng trăm feet bên dưới. Nhũng giọng nói bay đến phía họ, nhưng họ không thể nhìn thấy gì ngoài một biển cây xanh lục rậm rạp. Hope gần như cảm thấy cô đang đứng trên đỉnh của thế giới. "Hãy lắng nghe," Dylan thì thầm.
"Bây giờ em không nghe thấy ai nói cả," cô nói. "Không phải những giọng nói." Anh im lặng một lúc và nắm lấy tay cô. "Em có nghe thấy nó không?".
Cô nghe thấy tiếng gió thổi qua những ngọn cây, tiếng chim gọi đàn, và có lẽ tiếng dòng suối họ vừa đi qua. "Em đang nghe cái gì?".
"Rất khó giải thích, nhưng Shelly nói nó giống như đang lắng nghe Chúa trờị Anh nghĩ nó giống với nhịp đập của cuộc sống hơn, hay nghe thấy vẻ đẹp thay vì nhìn thấy nó." Anh nhún vai. "Với mỗi người thì nó khác nhau, nhưng em sẽ biết khi em nghe thấy nó. Em sẽ cảm thấy như em đang rơi xuống và em hoàn toàn không thể làm gì để ngăn nó lại.".
Họ trèo lên cao hơn, đường mòn bây giờ chỉ có đá. Hope lắng nghe chăm chú, nhưng cô không nghe thấy Chúạ Cô không nghe thấy vẻ đẹp hay bất cứ thứ gì, nhưng cô đang cảm thấy ngày càng kiệt sức. Cô và Dylan đã vượt qua mấy dòng suối và những cái hồ vùng lãnh nguyên. Túm tóc đuôi ngựa của cô đã thành một mớ rối bù, cô chắc chắn là mũi cô đang cháy nắng, và cô đã phải dũa một móng tay nữa ngắn hơn nhiều so với những cái khác.
Vừa khi cô định hỏi họ có thể dừng lại và nghỉ lần nữa được không, họ đứng bên một bờ hồ phủ tuyết của hồ Sawtooth. Cô nhìn ra mặt nước xanh lơ trong vắt như pha lê, cô có thể nhìn thấy tận đáy của dãy núi granit sừng sững trước họ.
"Độ sâu của hồ này là bảy sáu mét," Dylan nói với cô. "Nhưng nó trong đến mức có vẻ như em có thể lội qua.".
Cô im lặng trong một lúc, quan sát những bông tuyết rơi xuống mặt hồ có màu của viên xa- phia tinh khiết nhất. Trong khi vẻ đẹp xung quanh cô thật đáng kính nể, cô vẫn không nghe thấy Chúạ "Đây là nơi anh muốn chỉ cho em xem. Đây là nơi đẹp nhất anh từng thấy.".
Anh nắm tay cô và siết lấy nó. "Nó nhắc anh nhớ về em," anh nói. Và đấy là khi Hope nghe thấy nó, và nó tuyệt vời hơn bất kỳ âm thanh nào cô đã nghe trong cuộc đời mình. Trái tim cô phồng lên như một quả bóng trong ngực và mạch cô rộn lên. Cô cảm thấy mình rơi xuống, đúng như anh nóị Cô hoàn toàn rơi vào tình yêu với Dylan Taber, và cô không thể làm gì để ngăn lại điều ấy.