Tình Yêu Trở Lại

Chương 4

Chương 4
Daisy mắc bộ váy vào tủ, kéo chiếc váy lót đỏ qua đầu và mặc bộ đồ ngủ kiểu ngắn vào. Rồi cô rửa mặt. Lúc này là mười giờ hơn, và mẹ cô đã ngủ rồi.

Cô ngồi xuống mép giường và gọi cho cậu con trai ở Seattle. Bây giờ ở Washington mới chỉ là tám giờ, cô chắc chắn rằng Nathan còn thức.

Cô đúng. “Chào con, bánh nướng đường,” cô nói sau khi Nathan nhấc máy ở hồi chuông thứ tư.

“Mẹ.”

Chà, đó không phải là một khởi đầu tuyệt vời cho cuộc trò chuyện của họ, nhưng thật tuyệt khi được nghe giọng cậu.

“Mọi chuyện thế nào?”

“Chán chết.”

“Mẹ nhớ con.”

“Vậy mẹ về đi.”

“Mẹ sẽ về sau một tuần nữa, tính từ Chủ nhật.”

“Mẹ, con không muốn ở lại đây tới một tuần.”

Cô đã nói chuyện này với cậu trước khi đi. Junie và Oliver không phải những họ hàng ưa thích nhất của cậu. Họ không đáng ghét, chỉ nhạt nhẽo. Đặc biệt là với một cậu nhóc mười lăm tuổi. “Không tệ đến thế chứ.”

“Làm sao mẹ biết? Mẹ đã từng sống với bác Junie và bác Biết-tuốt chưa?”

“Nathan, họ sẽ nghe thấy con nói đấy!” Không may, Oliver đúng là một trong những người đàn ông thích gây ấn tượng với người khác bằng vốn kiến thức hạn hẹp của mình về mọi đề tài có trên trái đất. Vài năm trước, Steven bắt đầu gọi anh ta là Biết-tuốt.

“Không đâu. Họ thậm chí còn không ở đây. Họ đã bỏ con lại trông Michael Ann và Richie.”

Daisy kẹp điện thoại vào giữa cằm và vai. “Michael Ann chỉ nhỏ hơn con có một tuổi thôi.”

“Con biết. Và con bé rất đáng ghét. Nó theo con đi khắp nơi và hỏi con là liệu con có bị mắc thức ăn vào nhẫn môi không.”

Daisy cũng từng hỏi cậu y hệt và nghĩ rằng câu hỏi đó cũng hợp lý thôi. “Mẹ nghĩ con bé thích con đấy.”

“Ôi trời ơi! Tởm quá, mẹ,” cậu nói, giọng cậu chất chứa đầy phẫn nộ. “Sao mẹ có thể nói vậy chứ? Nó là chị họ con mà.”

“Con chưa từng nghe đến chuyện hôn họ hàng sao?”

Daisy trêu cậu.

“Ghê quá. Nó vẫn còn ngoáy mũi!”

Daisy cười lớn và câu chuyện xoay sang chủ đề trường học. Chỉ còn năm ngày nữa cậu sẽ được nghỉ hè. Tháng Mười hai mới rồi cậu vừa tròn mười lăm và gần như kể từ năm lớp một, cậu đã đếm ngược đến ngày mình có thể lấy bằng lái xe. Cậu vẫn còn một năm nữa, nhưng cậu đã chọn ra được chiếc xe của mình rồi. Ít ra cũng là cho tuần này.

“Con sẽ mua một chiếc Nova Super Sport. Cũng là một chiếc bốn-bốn. Không phải cái loại hộp số ba tốc độ yếu ớt. Sao lại phải bận tâm đến nó nếu không thể đốt cháy nó chứ? Chán chết.” Cô thậm chí còn không thèm giả vờ biết cậu đang nói đến cái gì. Từ khi sinh ra cậu đã phát cuồng với ô-tô rồi. Không lẫn vào đâu được. Cô cho là nó nằm trong DNA của cậu. Thêm vào đó, khả năng rất lớn là cậu đã được thành hình trên ghế sau một chiếc Chevy. Số mệnh đã định sẵn cho Nathan một cái đầu cuồng động cơ.

“Màu gì?” cô hỏi, không hề quan tâm đến việc có ngày cậu sẽ thực sự lái một chiếc Nova 55 và đốt cháy nó. Nathan không có việc để làm.

“Màu vàng với nắp đen.”

“Như một con ong nghệ à?”

Cậu im lặng một đỗi rồi nói, “Trắng với nắp đen.”

Họ trò chuyện thêm vài phút về thời tiết và nơi cậu muốn đi nghỉ khi cô về. Cậu vừa xem phim khiêu da^ʍ thiếu niên và nghĩ Fort Lauderdale sẽ rất tuyệt. Hoặc Hawaii.

Đến lúc cô gác máy, họ gần như đã quyết định chọn Disney World, mặc dù với Nathan thì điều đó có thể thay đổi vào lần tới cô nói chuyện với cậu. Cô bóp ít sữa dưỡng thể hương quả hạnh ra và xoa lên hai cánh tay. Một sọc trắng mỏng mờ mờ in dấu trên ngón trái, nơi mà nhẫn cưới của cô đã ở yên đó suốt mười lăm năm. Cô đã cho chiếc nhẫn hai cara vào túi áo tang của Steven. Cô nghĩ nó nên nằm trên tim anh là thích hợp nhất.

Vừa xoa sữa dưỡng vào tay, cô vừa liếc quanh căn phòng mình đang ở. Trước kia đây là phòng ngủ của cô, nhưng chẳng còn gì giống như cũ trừ chiếc giường. Các bức ảnh cối xay gió, nhà thờ Alamo và sông Walk ở San Antonio được l*иg khung treo trên tường, thay thế giấy chứng nhận của các cuộc thi ảnh địa phương mà cô từng tham dự, thẻ thành viên đội cổ động và một tấm poster Rob Lowe mà cô đã gắn lên thời anh ta đóng Ngọn lửa của St. Elmo.

Cô đứng dậy đi tới tủ tường rồi mở cửa ra. Tủ trống không, chỉ có vài bộ váy dạ hội cũ, một đôi bốt cao bồi màu đỏ có hình trái tim của cô ngày xưa và một cái hộp to viết tên cô bằng chữ màu đen ở trên. Cô mang cái hộp tới chỗ giường rồi ngồi nhìn nó thật lâu. Cô biết mình sẽ tìm thấy gì trong đó. Từng mẩu nhỏ của cuộc đời cô, những ký ức mà từ lâu cô đã nhét vào một cái hộp và dán chặt lại. Lúc ở tiệc cưới, cô đã đẩy ký ức đó ra khỏi đầu mình, còn giờ cô ngồi đây nhìn chằm chằm vào chúng. Cô có thực sự muốn nhìn lại quá khứ của mình không?

Không, không muốn lắm.

Cô xé băng dính và mở hộp ra.

Một đóa hoa gài cổ tay đã khô, tua rua mũ tốt nghiệp và vài bảng tên viết chữ XIN CHÀO TÊN TÔI LÀ DAISY nằm ở trên cùng. Cô không nhớ vì sao mình giữ lại các bảng tên này, nhưng cô nhận ra bông hoa gài cổ tay. Cô chạm vào những nụ hồng khô từng có màu hồng và trắng, giờ chỉ còn màu vàng héo úa. Cô đưa đóa hoa khô lên mũi và hít vào thật sâu.

Nó có mùi bụi và những ký ức ngày xưa. Cô đặt nó sang bên cạnh rồi rút cái chăn hồi bé và váy làm lễ rửa tội ra. Kế đến là một cái hộp hình trái tim đựng chiếc vòng cổ mà ông nội cô đã tặng, theo sau là các quyển kỷ yếu. Cô cầm lấy quyển kỷ yếu năm lớp mười và mở nó ra. Cô lật qua các trang và dừng lại ở một tấm ảnh chụp đội ngũ giảng viên đứng trước trường học. Cô đã chụp bức ảnh đó vào năm đầu tiên cô học lớp nhϊếp ảnh, trước khi cô học nhiều về bố cục và ánh sáng.

Cô chuyển tới bức ảnh chụp cô, Sylvia và cả đội cổ động. Trong ảnh, họ mặc bộ đồng phục màu vàng-xanh thực hiện tư thế Herkie, nhảy chạm ngón chân và lộn người. Đó cũng là năm cô cắt tóc ngắn giống công nương Diana. Trong khi Diana trông tuyệt đẹp, Daisy lại trông như một thằng nhóc mặc váy ngắn kẻ xếp li.

Cô lật sang bức ảnh chụp cả lớp và rúm người lại. Nụ cười rộng ngoác của cô lộ hết nẹp răng, và mắt cô như gấu trúc do cả tảng phấn son cô đã đắp lên mặt.

Cô giở vài trang, ngón tay di chuyển dọc theo dãy ảnh và dừng lại trên Steven. Cô chạm vào tờ giấy trơn phẳng và mỉm cười. Anh lúc nào cũng đẹp trai theo đúng kiểu Mỹ với mái tóc vàng dợn sóng, đôi mắt nâu biết cười và một nụ cười toe toét kiểu Texas như thể anh chẳng có mối quan tâm nào trên đời này. Anh đã chơi bóng bầu dục, bóng rổ và tham gia hội sinh viên, rồi là lớp trưởng vào năm cuối cấp.

Daisy lật vài trang nữa và nhìn vào hình kỷ yếu của Jack. Không giống Steven, Jack chẳng bao giờ toe toét hay cười mỉm như thể anh không có mối quan tâm nào trên đời. Không phải vì anh nghiêm túc hơn Steven, mà chỉ vì anh không lãng phí năng lượng để cười khi anh không cảm thấy thích.

Trong năm đó, anh đã lên mười sáu, lớn hơn một tuổi so với Nathan bây giờ. Hai người có cùng màu tóc sẫm và nước da sậm, có lẽ mũi của họ cũng giông giống nhau. Cô tìm thêm những nét tương đồng khác nhưng chẳng có gì hết.

Đó cũng là năm Jack bỏ bóng bầu dục vì cha anh cần anh giúp đỡ ở xưởng xe sau khi hết giờ học. Cho tới tận năm ấy, Jack vẫn là tiền vệ chủ lực. Khi anh bỏ chơi, Steven đã đảm nhận vị trí đó. Theo như cô nhớ, anh chưa bao giờ có cảm giác khó chịu gì với Steven, chỉ thấy buồn vì anh không còn được chơi nữa.

Đó cũng là năm cô bắt đầu yêu anh. À, trước đó cô vẫn luôn yêu Jack theo cái cách cô yêu Steven, nhưng dường như một giây trước cô còn nhìn anh theo cách mình vẫn luôn nhìn, và giây tiếp theo mọi thứ đã thay đổi.

Trong cái ngày ấy, anh đang ngồi trên cửa sau chiếc xe tải cũ của cha anh đợi Steven tập xong. Cô đã ở lại sau giờ học để làm poster cho buổi khiêu vũ chào mừng học sinh cũ của trường và sau đó thấy anh ở bãi đỗ xe, ngồi đó và quan sát thay vì tham gia.

Có lẽ đó là do ảo ảnh của ánh sáng, khi hoàng hôn của một ngày đầu thu phủ sắc vàng lên người anh. Cô không biết, nhưng cô đã nhận thấy nhiều thứ hơn vẻ ngoài điển trai thường ngày của anh. Hơn cả bờ mi còn dài hơn của cô. Hơn cả râu ria nhú ra trên quai hàm. Hơn cả cánh tay khoanh lại trên ngực và bắp tay nổi rõ, cũng như cơ bắp rắn chắc trên cẳng tay. Jack không nâng tạ. Anh nâng động cơ xe ô-tô.

“Này,” anh nói và vỗ xuống chỗ ngồi cạnh anh trên cửa sau xe.

“Cậu đang làm gì đấy?” cô hỏi khi ngồi xuống. Cô đặt sách vào lòng và nhìn ra sân cỏ khi đội Mustangs trường Lovett ngừng tập và các cầu thủ đi vào phòng thay đồ.

“Chờ Steven.”

“Cậu có nhớ chơi bóng không, Jack?”

“Không, nhưng tớ nhớ những cô nàng xinh đẹp.” Tất nhiên, đúng là các cầu thủ có được những cô nàng xinh xắn nhất. Nhưng điều chưa đúng đâu phải chỉ vì anh không còn chơi nữa, mà là anh không có đủ các cô nàng của mình.

“Giờ thì cậu đành phải chấp nhận những cô nàng xấu xí vậy,” cô trêu và nhìn anh qua khóe mắt.

“Daisy, cậu không biết là chẳng có cô gái thực sự xấu xí nào ở Texas sao?”

Anh phóng đại quá mức. “Cậu đã nghe điều đó ở đâu?”

Anh nhún vai. “Chỉ là một sự thật mà thôi. Cũng như nhà thờ Alamo và sống Rio Grande, thế thôi.” Anh cầm tay cô và cọ ngón cái lên các khớp tay cô khi anh chăm chú nhìn mấy ngón tay. “Dẫu vậy cậu sẽ vẫn đi chơi cùng tớ, phải không?”

Cô quay đầu sang và nhìn anh kỹ hơn, sẵn sàng tung ra một câu đùa cợt, nhưng anh ngước lên và có thứ gì đó trong đôi mắt xanh kia ngăn cô lại. Trong khoảng nửa giây, cô nhìn thấy điều gì đó, điều gì đó trong cái cách anh nhìn cô, điều gì đó khiến cô nghĩ rằng câu trả lời này quan trọng với anh. Như thể anh không chắc chắn. Cô chợt thoáng thấy được bên trong Jack một điều mà mình chưa từng biết đến trước đây. Có lẽ mọi thứ không nảy vào anh rồi bật ra như thể anh là siêu nhân. Có lẽ anh cũng có cảm xúc giống những người khác. Có lẽ còn hơn.

Rồi anh cười với cô và điều đó biến mất.

“Tất nhiên, Jack,” cô nói. “Tớ sẽ luôn đi chơi với cậu.”

“Tớ biết là mình có thể dựa vào cậu mà, mao lương.” Lần đầu tiên, giọng anh luồn lách vào trong l*иg ngực cô và sưởi ấm cô với những râm ran nóng bỏng. Nó quá đỗi phi thường, tuyệt diệu và khiến cô sững sờ. Và chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Cô không thể yêu Jack. Anh là một người bạn, và cô không muốn mất anh. Nhưng dù cho anh không phải bạn cô đi nữa, thì họa cô có là đồ ngốc mới để việc đó xảy ra.

Anh siết tay cô và đứng dậy. “Cậu có cần quá giang về nhà không?”

Cô ngước nhìn anh, người đang đứng trước mặt cô với hai tay đút trong túi quần Levi’s, và gật đầu. Jack Parrish có vô số phẩm chất tuyệt vời. Chung thủy với một cô gái không phải một trong số đó. Anh sẽ làm tim cô vỡ vụn như thủy tinh. Nếu điều đó xảy ra, họ sẽ không thể làm bạn được nữa. Và cô sẽ nhớ anh kinh khủng.

Đến lúc Steven ra khỏi phòng thay đồ nam với mái tóc ướt đẫm hất ra sau, cô đã thuyết phục được mình rằng cô không yêu Jack. Anh đã khiến cô bối rối trong chốc lát. Như hồi họ còn bé và ngồi đu quay quá lâu. Jack thường quay đu nhanh đến mức trong một lúc lâu sau đó cô không thể nghĩ ngợi hay nhìn thẳng được.

Nhưng giờ cô đã vượt qua rồi. Lại nghĩ ngợi tỉnh táo được rồi. Tạ ơn Chúa. “Các cậu định đi đâu à?” cô hỏi.

“Bọn tớ định lái xe tới Chandler,” Jack trả lời, nhắc tới một thị trấn lớn cỡ Lovett và ở cách đó khoảng tám mươi cây số về phía tây.

“Để làm gì?”

“Có một chiếc ’69 Camaro Z-28 mà tớ muốn xem.”

“Từ năm 69 sao?” Cô không bao giờ hiểu nổi niềm đam mê của Jack với xe cũ. Hay như anh gọi chúng, “cổ”. Cô thích xe mới với lớp da bọc không cào rách tất mình hơn. Với Jack, chuyện không chỉ là không có tiền mua xe mới. Mặc dù chắc chắn là anh không có. Về mặt đó, cô và Jack có nhiều điểm chung hơn cả hai bọn họ với Steven. Cha của Steven là một luật sư và gia đình anh giàu có. Trách nhiệm lớn nhất của anh là giữ vững điểm số. Ngược lại, mẹ cô là một bồi bàn phải sống phụ thuộc vào trợ cấp thất nghiệp của chính phủ, còn gia đình Jack có một xưởng xe mà dường như không bao giờ mang lại nhiều tiền. Cô và Lily chịu trách nhiệm dọn sạch nhà cửa và chuẩn bị bữa tối, trong khi Jack góp tay vào việc kinh doanh của gia đình. “Cỗ xe đó có chạy được không?” cô hỏi.

“Chưa.”

Chính xác.

“Này, Daisy,” Steven nói khi lại gần. “Cậu làm gì ở trường muộn thế này vậy?”

“Làm poster khiêu vũ. Cậu có tới buổi khiêu vũ chào mừng học sinh cũ của trường không?”

“Có, tớ đang nghĩ sẽ mời Marilee Donahue. Cậu có nghĩ cô ấy sẽ đi cùng tớ không?” Steven mỉm cười và chẳng nghi ngờ gì là Marilee sẽ đồng ý.

Cô nhún vai. “Cậu có đi không, Jack?” cô hỏi, mặc dù khá chắc chắn mình biết câu trả lời.

“Không. Cậu biết là tớ chỉ mặc vest khi mẹ tớ bắt tớ mặc tới lớp học Chủ nhật và tới đám tang thôi mà.” Anh đóng cửa sau xe lại và đi tới bên cửa lái xe. “Và tớ ghét khiêu vũ.”

Daisy ngờ rằng không hẳn Jack ghét khiêu vũ mà phần nhiều là do anh không biết cách. Và anh luôn là tuýp người mà nếu không làm tốt một việc gì đó thì anh sẽ chẳng dính dáng gì đến nó. “Cậu đóng bộ sơ mi và cà vạt đường hoàng là được mà,” cô bảo anh, nhưng vì vài lý do, việc Jack sẽ không đưa một cô gái nào tới buổi khiêu vũ của trường làm tim cô ấm áp hơn lẽ ra nó phải thế, khi xem xét đến việc cô đã vượt qua được cảm xúc rối loạn lúc trước của mình.

“Không đời nào.” Ba người họ vào trong chiếc xe tải cũ và Jack khởi động xe.

“Cậu được mời chưa?” Jack hỏi cô khi anh lái xe rời khỏi bãi đỗ xe, cô ngồi giữa hai người bọn họ, như mọi khi.

“Rồi.” Họ tỏ thái độ kỳ cục về người cô hẹn hò đến mức cô không muốn nói.

“Ai?” Steven hỏi.

Cô nhìn thẳng vào cái chắn bùn và đống bụi đằng xa. Steven huých khuỷu tay vào người cô. “Thôi nào, Daisy Lee. Ai đã mời cậu thế?”

“Matt Flegel.”

“Cậu định đi với Bọ sao?”

“Cậu ấy không còn thích bị gọi như thế nữa đâu.”

Jack nhìn sang Steven qua đỉnh đầu cô.

“Có gì không ổn với Bọ... ý tớ là Matt nào?” Cô giơ một tay lên trước khi cả hai bọn họ kịp trả lời. “Hãy quên là tớ đã hỏi đi. Tớ không quan tâm các cậu nghĩ gì. Tớ thích Matt.”

“Cậu ta hẹn hò rất nhiều.”

“Cậu ta không phải tuýp con trai dành cho cậu,” Jack thêm vào.

Cô khoanh tay và im lặng suốt cả quãng đường còn lại. Hai người họ suốt ngày hẹn hò, và nói thế còn là nói nhẹ đấy. Cô sẽ không lắng nghe ý kiến của họ đâu, và nếu có người nào đó “không phải tuýp con trai” cho cô hay bất kỳ cô gái nào, thì đó là Jack. Điều đó càng khiến cô vui mừng gấp đôi vì cô không hẳn đã yêu anh.

Cô dành cả năm mười một của mình để hẹn hò với những cậu con trai mà cả Steven lẫn Jack đều không tán thành, nhưng cô không quan tâm. Giống như đa số các cô gái ở tuổi mình, cô học cách tán tỉnh và khiến lũ con trai phát điên. Và quan trọng hơn, cô học được lúc nào phải dừng lại trước khi mọi chuyện đi quá xa. Kết quả là, cô bị mang danh là thích trêu ngươi. Một điều mà cô nghĩ là hoàn toàn không công bằng. Con trai hôn cô. Cô hôn lại. Theo cô thấy, một cô gái có thể là một cô nàng bảo thủ, tức là cô ta không hề hôn hít. Một kẻ thích trêu ngươi, tức là cô ta hôn và có thể còn hơn nữa, đồng nghĩa với một ả lẳиɠ ɭơ. Và tất cả mọi người đều biết từ đó có nghĩa gì.

Mùa hè năm đó, cô đã để Erik Marks chạm vào ngực cô ở ngoài áo phông. Jack và Steven nghe được chuyện đó và đã đặc biệt đến nhà cô để nói chuyện với cô. Cô tức điên lên và đóng sập cửa vào mặt họ.

Hai tên đạo đức giả.

Cô được vào đội cổ động đi thi đấu vào năm mười một. Tóc cô dài tới ngang vai và cô đã uốn xoăn, Steven vẫn tham gia đội bóng bầu dục và bóng rổ, và tất nhiên, hội học sinh. Jack thì phóng chiếc Camaro của anh trên những con đường Texas bằng phẳng, và cô vẫn tự nhủ lòng rằng mình không bị anh hấp dẫn. Cô tự nhủ với mình rằng cô quý anh nhưng không yêu anh, và tim cô không nhói lên khi anh lái xe ngang qua với cánh tay choàng quanh một cô gái khác. Anh là bạn cô, như mọi khi. Không gì hơn. Và cô cũng sẽ không cho phép mình cảm nhận gì hơn.

Trước Giáng sinh năm cuối cấp vài tuần, tất cả những điều đó thay đổi khi cô được J.T.Sanders mời tới dự dạ tiệc Giáng sinh. J.T đẹp trai cực kỳ và lái một chiếc Jeep Wrangler mới cáu. Màu đen. Daisy làm việc buổi tối ở quán ăn Wild Coyote, và cô đã tiết kiệm đủ tiền để mua một cái váy sa-tanh không tay tuyệt đẹp màu trắng. Những viên đá thạch anh nhỏ tí xíu đính trên thân váy bó sát vừa vặn và chân váy bằng vải tuyn. Cái váy đó là thứ đẹp nhất mà cô từng sở hữu. Đêm trước buổi khiêu vũ, cô mua hoa cài áo cho J.T khi được nghỉ giữa giờ làm. Khi cô về nhà, anh ta gọi điện và hủy hẹn. Anh ta nói rằng bà mình vừa mất và anh ta phải tới đám tang bà ở Amarillo. Tất cả mọi người đều biết thực ra tuần trước anh ta đã bắt đầu hẹn hò với một cô gái khác. Daisy đã bị đá. Thật thảm hại.

Và tất cả mọi người đều biết điều đó.

Ngày thứ Bảy tổ chức buổi khiêu vũ, Daisy làm ca trưa ở quán Wild Coyote. Cô kìm chế và hành xử như thể cô không thấy bẽ mặt. Cô giả vờ rằng mình không buồn hay đau đớn. Cô nói đùa với các đồng nghiệp là dẫu sao J.T cũng là một tên giẻ rách.

Chẳng ai tin. Bị đá vào buổi tối trước dạ tiệc với một cái cớ chẳng đâu vào đâu là điều tệ nhất có thể xảy đến với mọi cô gái.

Và tất cả mọi người đều biết điều đó.

Sau ca làm việc, cô về nhà và khóa chặt mình trong phòng. Với bộ váy treo trên cửa tủ tường, cô quăng mình lên giường và khóc thỏa thuê. Lúc bốn giờ, mẹ cô thò đầu vào trong phòng và hỏi xem cô có muốn ăn kem sô-cô-la bạc hà không. Cô không muốn. Lily đã làm cho cô một cái bánh sandwich pa-tê cao bồi nhưng cô không nuốt nổi.

Lúc năm giờ ba mươi, Jack gõ cửa phòng nhưng cô không để anh vào. Mặt mày nhem nhuốc và hai mắt sưng húp, cô không muốn anh thấy mình như thế.

“Daisy Lee,” anh gọi qua cửa. “Ra khỏi phòng đi.”

Cô ngồi dậy trên giường và rút một miếng khăn giấy Kleenex ra khỏi hộp. “Đi đi, Jack.”

“Mở cửa ra.”

“Không.” Cô xì mũi.

“Tớ có vài thứ cho cậu đây.”

Cô nhìn cửa chằm chằm. “Gì?”

“Tớ không nói được. Tớ phải cho cậu xem.”

“Tớ trông xấu lắm.”

“Tớ không quan tâm.”

Vậy thì kệ. Cô trượt xuống giường, mở hé cửa và thò một tay ra ngoài. “Cái gì vậy?” Anh không trả lời và cô buộc phải ngó qua khe cửa. Jack đang đứng trong hành lang, ánh sáng từ phòng ngủ em gái cô chiếu xuống người anh khiến anh trông như một thiên thần bóng tối hay ít nhất cũng giống một cậu bé hát thánh ca. Anh mặc bộ vest màu xanh hải quân dành riêng cho ngày Chủ nhật và áo sơ mi màu kem. Một cái cà vạt đỏ lòng thòng quanh cổ. “Chuyện gì vậy, Jack? Cậu vừa đi đám tang à?”

Anh bật cười và rút tay từ sau lưng ra. Anh đặt một vòng hoa đeo tay làm từ hoa hồng trắng và hồng vào lòng bàn tay cô. “Cậu sẽ đi dự tiệc với tớ chứ?”

“Cậu ghét các buổi khiêu vũ của trường mà,” cô nói qua khe cửa.

“Tớ biết.”

Cô đưa vòng hoa lên mũi và hít vào thật sâu. Mũi cô đang nghẹt nên cú hít đó cũng chẳng được sâu lắm. Cô cắn môi dưới để ngăn nó khỏi run rẩy. Và khi cô nhìn anh đứng trong hành lang nhà mình, mặc một bộ vest mà anh không ưa và mời cô tới dự một buổi khiêu vũ mà anh căm ghét, cô đã yêu Jack Parrish một cách không thể cứu vãn. Cảm xúc ấy làm tim cô phồng lên và tràn ngập khắp ngực, khiến cô sợ tưởng chết. Tất cả những năm trời tranh đấu nhạt nhòa thành con số không.

Cô đã yêu Jack và tuyệt đối chẳng thể làm gì với tình cảm đó.

Đêm đó là lần đầu tiên Jack hôn cô. Hay phải nói là cô đã hôn anh. Suốt buổi khiêu vũ, trong khi cô đắm chìm với mối tình đầu đời, anh vẫn đối xử với cô như thường lệ, như một người bạn. Trong khi anh khiến cho cả cơ thể cô nóng lên và bừng bừng sức sống, anh vẫn lạnh nhạt. Cảm giác vừa tuyệt diệu vừa khủng khϊếp, và sau buổi tiệc, khi anh đưa cô đến cửa nhà cô, cô vòng tay quanh cổ Jack và hôn anh.

Ban đầu anh đứng yên, hai tay buông thõng hai bên người. Rồi anh túm chặt hai bả vai cô qua áo khoác và đẩy cô ra, đầy tức giận.

“Cậu đang làm gì đấy?”

“Hôn tớ đi, Jack.” Nếu anh từ chối, cô chắc chắn rằng mình sẽ chết ngay tại đó. Trên hiên nhà.

Nắm tay anh siết lại và anh kéo cô tới trước rồi ép đôi môi ấm áp của mình vào trán cô.

“Không, đừng đối xử với tớ như một người bạn.” Cô nuốt xuống thật mạnh với cảm giác nhức nhối trong l*иg ngực. “Đi mà,” cô thì thầm khi ngước lên nhìn anh. “Tớ muốn cậu hôn tớ như khi cậu hôn các cô gái khác. Tớ cũng muốn cậu chạm vào tớ theo cách cậu chạm vào các cô gái khác.”

Anh lùi lại và ánh mắt màu lục của anh lướt xuống miệng cô. “Đừng trêu tớ, Daisy. Tớ không thích thế đâu.”

“Tớ không trêu cậu.” Cô rê tay từ bả vai áo khoác tới cổ anh. “Đi mà, Jack.”

Rồi như thể không muốn hôn cô nhưng chẳng có cách nào cưỡng lại được nữa, anh chậm rãi hạ miệng xuống. Lần này sự động chạm của môi anh cướp đi hơi thở của cô. Cô ngửa đầu ra và rúc vào ngực anh. Cho tới khoảnh khắc đó, cô vẫn nghĩ mình biết hôn con trai là thế nào. Jack cho cô thấy cô chẳng biết mảy may. Nụ hôn thật nóng bỏng, ướŧ áŧ và đầy khao khát đến mức nó thay đổi cô mãi mãi.

Thậm chí đến bây giờ, sau chừng ấy năm, Daisy vẫn nhớ lúc đứng trên hiên nhà mẹ cô, khi Jack làm đảo lộn cả thế giới của cô. Cô đã níu chặt lấy anh khi anh trao cho cô những nụ hôn ướŧ áŧ khiến ngực cô nhức nhối và cơ thể cô run rẩy. Tay anh chẳng hề rời khỏi vai cô, nhưng anh đã khiến cô khao khát sự ve vuốt của anh. Cô đã muốn anh chạm vào khắp người cô. Thay vào đó anh đã bỏ đi, bỏ cô lại trong sững sờ và thèm muốn.