Chương 2
Những tia sáng mờ mờ lan dần khắp Lovett, Texas, khi sĩ quan Tucker Matthews đỗ chiếc Toyota Tundra của mình vào gara và tắt động cơ. Bình minh còn cách chân trời đằng đông nửa tiếng nữa và nhiệt độ chỉ mấp mé độ đóng băng.Anh cầm lấy chiếc túi thể thao nhỏ và khẩu Glock được phát đặt trên ghế ngồi bên cạnh. Anh mới chỉ bắt đầu tuần làm việc thứ ba với văn phòng cảnh sát hạt Potter và vừa trực ca đêm mười hai tiếng thứ hai. Anh đi vào bếp rồi đặt túi và súng lên kệ bếp. Từ căn nhà dành cho mèo gần kề phòng khách, Pinky kêu meo meo rồi chạy vào bếp đón anh.
“Chờ đã Pinkster,” anh cởi chiếc áo khoác màu nâu của mình ra treo lên cái móc cạnh cửa sau, rồi đi tới chỗ tủ lạnh. Bác sĩ thú y bảo anh sữa không tốt cho Pinky, nhưng nó yêu sữa. Anh rót ít sữa hai phần trăm chất béo[3] vào một chiếc đĩa nhỏ trên sàn và con mèo mun có chiếc mũi hồng cọ vào chân anh. Nó rên gừ gừ và anh gãi đầu nó. Hơn một năm trước, anh thậm chí còn không thích mèo. Khi ấy Tucker sống trong căn cứ quân sự tại Fort Bliss, sẵn sàng rời quân ngũ sau mười năm phục vụ và chuẩn bị chuyển vào ở chung với Tiffany, bạn gái anh, cùng con mèo Pinky của cô ta. Hai tuần sau khi anh chuyển vào, cô ta chuyển ra - mang theo cây đàn guitar Les Paul dòng Gibson của anh và bỏ lại con mèo.
[3] Các loại sữa đóng hộp thông thường thường có chứa khoảng 3-4% chất béo.
Tucker nhỏm dậy và quay vào bếp. Khi ấy, anh có hai lựa chọn: tái nhập ngũ hoặc làm gì khác với cuộc sống của mình. Anh yêu quân ngũ. Các binh lính là anh em của anh. Các sĩ quan chỉ huy, hình mẫu người cha duy nhất mà anh từng biết đến. Anh nhập ngũ vào năm mười tám tuổi, và quân đội là gia đình duy nhất của anh. Nhưng đã đến lúc phải rời đi. Làm gì đó ngoài việc cho nổ tung mọi thứ và hứng đạn. Một người đàn ông chỉ cần một viên đạn vào đầu là nhận ra rằng mình có quan tâm đến sống chết của bản thân hay không. Trước khi cảm thấy máu chảy trên mặt mình, anh vẫn không nghĩ đến điều đó. Dẫu sao cũng chẳng có ai ngoài những đồng đội của anh để ý.
Rồi anh gặp Tiffany và nghĩ cô ta có để tâm. Vài người đã cảnh báo anh rằng cô ta chỉ là một trong số những cô nàng thích ngủ với lính, nhưng anh không thèm nghe. Anh đã gặp những cô ả như thế, bơi vài lần trong bể bơi của họ, nhưng với Tiffany anh đã bị lừa tin rằng cô ta quan tâm đến anh, rằng cô ta không chỉ muốn một anh lính đi đánh trận nhiều tháng liên tục. Có lẽ anh muốn bị lừa. Cuối cùng, anh đoán là cô ta còn quan tâm đến cây guitar của anh nhiều hơn. Ban đầu, anh tức giận. Loại người nào lại bỏ rơi một con mèo bé bỏng cơ chứ? Bỏ nó lại với anh sao? Một anh chàng chưa từng nuôi một con vật nào và không mảy may biết phải làm gì với một con thú cưng sao? Giờ đây, anh thấy là, Tiffany đã ban ơn cho anh.
Vậy thì một cựu quân nhân làm gì khi anh ta rời ngũ? Tất nhiên là gia nhập học viện cảnh sát EI Pasco. Chương trình huấn luyện sáu tháng đúng là dễ như ăn bánh với Tucker, và anh đã tốt nghiệp đầu lớp. Khi thời gian thử thách kết thúc, anh nộp đơn xin làm ở hạt Potter, và, vài tháng trước, chuyển tới Lovett.
Ánh nắng trải rộng khắp sân sau nhà anh và cả sân nhà hàng xóm. Anh đã mua ngôi nhà đầu tiên cho riêng mình vài tuần trước. Nhà của anh. Anh ba mươi tuổi, và ngoại trừ năm năm đầu tiên trong đời sống với bà ngoại, đây là mái nhà đầu tiên mà anh thật sự thuộc về. Anh không phải người ngoài. Một người xâm nhập trái phép. Đây không phải chốn nương thân tạm thời cho tới khi anh bị đuổi sang một nhà nhận nuôi khác.
Anh đang ở nhà. Tucker cảm nhận được điều đó từ tận trong xương mình và không biết phải lý giải thế nào. Anh đã sống ở nhiều khu vực khác nhau trên đất nước này - trên thế giới này - nhưng Lovett, Texas, đã mang lại cảm giác thỏa nguyện ngay khi anh đặt chân đến. Anh đã nhận ra chiếc Jeep đỏ của Lily Darlington trước cả khi kiểm tra biển số xe của cô. Tuần vừa qua, kể từ khi chuyển vào, lúc nào anh chuẩn bị lên giường thì cô cũng lùi xe ra khỏi lối vào nhà với con cô trên xe.
Trước khi chiếu đèn vào trong xe cô, ấn tượng của anh về hàng xóm chỉ là... một bà mẹ đơn thân có những lọn tóc xoăn vàng óng ả và một thân hình cao ráo, mảnh mai. Sau khi bắt cô dừng lại, anh biết cô ba mươi tám tuổi, lớn tuổi hơn so với vẻ ngoài và xinh xắn hơn những gì anh đã hình dung khi thoáng nhìn. Và rõ ràng là cô bực mình vì anh dám cả gan bắt cô dừng xe lại. Dù vậy anh đã quen với điều đó. Thường thì người ta không vui khi trông thấy đèn cảnh sát trong gương chiếu hậu.
Khoảng sân giữa hai nhà được ngăn cách bởi một hàng rào trắng thấp lè tè, cửa sổ bếp nhà anh đối diện cửa sổ bếp nhà Lily. Hôm nay là thứ Bảy. Chưa có ngọn đèn nào bật lên, nhưng anh biết là đến mười giờ con trai cô sẽ ra trước ngõ chơi bóng rổ và khiến anh thức chong chong.
Anh đã rời ngũ hai năm nhưng vẫn rất thính ngủ. Chỉ một tiếng động nhỏ thôi là anh sẽ tỉnh như sáo, xác định vị trí, nguồn gốc và bản chất chính xác của âm thanh đó.
Anh thay sữa cho Pinky, con mèo theo anh ra khỏi bếp và vào phòng khách. Điều khiển ti-vi nằm trên chiếc bàn cà phê mà anh làm từ cánh cửa cũ. Anh đã mài nhẵn và đánh bóng cho tới khi nó trơn mịn như sa-tanh.
Tucker thích tự tay chế tạo đồ vật. Anh thích lấy một súc gỗ và biến nó thành một thứ gì đó xinh xinh. Anh với tay lấy điều khiển và chọn lấy một kênh tin tức địa phương trên chiếc ti-vi màn hình lớn. Pinky nhảy lên ngồi cạnh anh trên tràng kỷ khi anh cúi người xuống cởi dây bốt. Một tiếng gừ gừ làm rung rung l*иg ngực nó khi nó rúc cơ thể đen tuyền bé nhỏ vào giữa cánh tay và ngực anh. Với sự chú ý để cả vào màn hình ti-vi bên kia phòng và tin tức mới nhất về Afghanistan, anh cởi xong một bên bốt và bắt đầu chuyển sang bên kia. Hình ảnh xe tăng và binh lính ngụy trang làm anh nhớ đến những khoảnh khắc thao thức, ác liệt và buồn chán, về cảnh đá sập cửa, bắn vào tất cả những gì chuyển động và nhìn bạn mình thiệt mạng. Adrenaline, nỗi sợ hãi làm họng anh thít chặt, và máu.
Pinky huých đầu vào cằm anh và anh quay đầu sang hai bên tránh nó. Những gì anh từng thấy và từng làm trong quân ngũ chắc chắn đã có tác động tới anh. Đã thay đổi anh, nhưng không đến mức như vài người lính mà anh biết. Có lẽ là vì anh đã chịu đủ cú sốc tâm lý và căng thẳng thần kinh trước khi nhập ngũ. ở tuổi mười tám, anh là chuyên gia giải quyết bất kỳ vấn đề gì mà cuộc đời quăng vào mặt mình. Anh biết cách chấm dứt và cho nó biến ngay lập tức.
Anh không hề rời ngũ với chứng PSTD[4] như một số người khác. À, chắc chắn là anh cũng có lúc hoảng hốt và luôn cảnh giác, nhưng sau vài tháng, anh đã thích ứng với cuộc sống đời thường. Có lẽ là vì cả cuộc đời anh là những chuỗi ngày thích ứng liên tục.
[4] Post-Traumatic Stress Disorder: chứng rối loạn tâm lý sau sang chấn.
Dẫu vậy, bây giờ không còn thế nữa. “Chúa ơi, Pink.” Tiếng rên gừ gừ và hành động dụi mình của con mèo trở nên phiền nhiễu đến mức anh bế nó lên và đặt nó ngồi xuống bên cạnh mình trên tràng kỷ. Tất nhiên là nó không chịu ở lại đó và bò ngay về lòng anh. Anh thở dài, đành gãi lưng cho nó. Không hiểu sao anh đã để một con mèo nặng ba cân rưỡi với cái mũi hồng hoàn toàn điều khiển cuộc đời mình. Anh không biết bằng cách nào mà điều đó xảy ra được nữa. Anh vốn nghĩ rằng mèo chỉ dành cho các bà già, những cô nàng xấu xí hay mấy gã gay. Việc đang sở hữu một căn hộ tự đóng rộng nửa mét vuông và một ngăn tủ chất đầy đồ ăn cho mèo gần như đã đập tan định kiến cổ hủ của Tucker. Anh không phải bà già, không xấu xí, cũng không gay. Dù vậy, anh không cho phép mình sa đà luôn vào việc mặc đồ cho mèo.
Anh cởi đồ ra, chỉ còn mặc độc quần đi làm và đồ lót chống lạnh bên dưới cảnh phục. Anh sửa soạn cho mình một bữa sáng đầy ụ với trứng, thịt hun khói và nước hoa quả. Lúc rửa đĩa, anh nghe thấy tiếng đập bóng đầu tiên ở nhà bên cạnh. Bây giờ là tám rưỡi. Cậu nhóc tập bóng sớm hơn thường lệ. Tucker liếc nhìn qua ô cửa sổ hướng ra ngõ nhà hàng xóm. Mái tóc vàng của cậu nhóc dựng ngược lên sau gáy. Cậu mặc một chiếc áo khoác Dallas Cowboys dài tới gối màu bạc và quần nỉ màu đỏ.
Khi Tucker làm ca tối, anh thích vào giường trước mười giờ và dậy lúc bốn giờ. Anh có thể đeo tai nghe, nhưng không đeo thì anh thấy dễ chịu hơn. Anh không thích ý nghĩ một trong các giác quan của mình bị chặn lại khi ngủ. Anh đi giày chạy bộ và mặc cái áo nỉ có mũ màu xám vào. Nếu anh nói chuyện với cậu nhóc, có lẽ họ có thể đưa ra một giải pháp nào đó.
Trên đường đi, anh ấn nút mở cửa gara và bước ra ngõ. Buổi sáng giá lạnh làm tay anh đông cứng và hơi thở của anh bay là là trước mặt. Anh băng qua một vạt cỏ lạnh cứng đi về phía cậu nhóc. Tiếng bóng nện bịch-bịch-bịch đều đặn xuống nền rồi đập vào bảng rổ vang lên bên tai anh.
“Này nhóc,” dừng lại trên đường lái xe vào nhà hàng xóm, anh nói. “Chơi sớm thế này khá là lạnh đấy nhỉ.”
“Cháu phải giỏi nhất,” cậu nhóc nói, hơi thở phả ra hồng hộc thành một luồng hơi sau lưng cậu khi cậu cố lên rổ và trượt. Quả bóng đập vào vành rổ và cậu nhóc bắt lấy nó trước khi nó đập xuống đất. “Cháu sẽ thành cầu thủ giỏi nhất ở trường.”
Tucker đút tay vào túi áo. “Cháu sẽ tự làm đông cứng bi mình đấy nhóc.”
Cậu nhóc dừng lại và ngước lên nhìn anh. Đôi mắt nâu trong vắt của cậu mở to khi cậu kẹp bóng dưới một cánh tay áo lùng bùng. “Thật ạ?”
Không. Không hẳn thế. Tucker nhún vai. “Chú thì sẽ không mạo hiểm đâu. Chú sẽ đợi tới tầm ba bốn giờ khi trời ấm lên.”
Cậu nhóc cố nhảy ném bóng nhưng bóng lăn quanh vành rổ. “Không được. Hôm nay là cuối tuần. Cháu phải tập luyện nhiều hết mức có thể.”
Khỉ gió. Tucker cúi xuống và cầm lấy bóng khi nó lăn đến chân anh. Anh cho là mình có thể dọa kiện cậu nhóc hay làm cậu sợ bằng cách đe dọa bỏ tù cậu. Nhưng Tucker không thích đe dọa suông hay dùng quyền lực chèn ép những người yếu đuối. Anh biết cảm giác đố là thế nào. Và bảo cậu nhóc là bi nó sẽ đông cứng thì không tính nhé. Điều đó có thể thực sự xảy ra ở vùng cán xoong Texas này. Đặc biệt là khi gió bắt đầu thổi. “Tên cháu là gì?”
“Phillip Darlington, nhưng mọi người đều gọi cháu là Pippen.”
Tucker thò bàn tay trống ra. “Tucker Matthews. Cháu bao nhiêu tuổi hả Pippen?”
“Mười ạ.”
Tucker cũng không rõ lắm, nhưng có vẻ như cậu nhóc khá cao so với tuổi.
“Bà cháu bảo chú đặt tên con mèo của chú là Pinky. Một cái tên thật kỳ cục.”
Nhận xét đó là của một cậu nhóc tên Pippen sao? Tucker đập bóng vài lần. “Bà cháu là ai?”
“Bà Louella Brooks. Bà sống cạnh nhà hai mẹ con cháu.” Cậu dùng ngón tay cái chỉ ra sau lưng.
À. Quý bà lớn tuổi nói luôn mồm và đã cho anh một cái bánh hấp. “Chúng ta có rắc rối đây.”
“Chúng ta sao?” Cậu khịt mũi và quệt mu bàn tay trên cái mũi đỏ ửng.
“Ừ. Chú phải ngủ và cháu đập quả bóng này làm chú không ngủ được.”
“Đặt một cái gối lên đầu chú ấy.” Cậu nghiêng cằm sang một bên. “Hoặc chú có thể bật ti-vi lên. Thỉnh thoảng mẹ cháu phải để ti-vi bật mới ngủ được đấy.”
Cả hai đều không được. “Chú có một ý hay ho hơn đây này. Chúng ta chơi một ván H-O-R-S-E[5] nhé. Nếu chú thắng, cháu sẽ đợi tới ba giờ mới chơi. Nếu cháu thắng, chú sẽ đặt gối lên đầu.”
[5] Một hình thức thi đấu trong môn bóng rổ: cầu thủ đầu tiên có bóng sẽ cố gắng đưa bóng vào rổ. Các cầu thủ chơi tiếp sau phải dùng đúng tư thế, kỹ thuật như cầu thủ thứ nhất để đưa bóng vào rổ.
Phillip lắc đầu. “Chú là người lớn. Thế là không công bằng.”
Chết tiệt. “Chú sẽ cho cháu ba chữ cái đầu tiên.”
Cậu nhóc nhìn ngón tay anh và đếm. “Cháu chỉ phải ghi hai điểm thôi à?”
“Ừ.” Tucker không hề lo lắng. Mấy ngày nay anh đã quan sát cậu nhóc và cậu chơi dở tệ. Anh ném bóng cho cậu. “Chú còn để cháu tấn công trước nữa.”
“Được ạ.” Pippen bắt bóng và di chuyển tới vạch ném tự do vô hình. Hơi thở bay lơ lửng trước mặt Pippen. Cậu nheo mắt lại và đập bóng, sau đó vào một tư thế ném kỳ cục để ném bóng và trượt rổ. Quả bóng không đập vào bảng và Tucker cố gắng không cười khi anh chạy vào ngõ nhà mình để lấy lại bóng. Anh rê bóng quay lại và lên rổ trái tay. “H nhé,” nói xong anh ném bóng cho Pippen. Cậu nhóc thử vận may với một cú lên rổ và trượt.
Tucker nhảy lên ném bóng từ khu vực giữa sân. “O.”
“Úi chà.” Pippen lắc đầu. “Chú giỏi thật.”
Lúc còn trong quân ngũ, anh thường chơi bóng rổ vào những giờ nghỉ. Việc cậu nhóc hạ rổ xuống chỉ tầm hai mét rưỡi và không có hậu vệ cũng thêm lợi.
Cậu nhóc di chuyển tới vị trí mà Tucker đã đứng. Một lần nữa cậu lại nheo mắt và rê bóng trước mặt anh. Cậu nhắm bóng và Tucker thở dài.
“Hãy hướng thẳng khuỷu tay của cháu về trước,” anh nghe thấy mình hướng dẫn. Chúa ơi, anh không thể tin là mình đang truyền bí quyết cho cậu nhóc. Anh thậm chí còn không chắc là mình thích trẻ con. Kể từ lúc còn bé, anh chưa bao giờ thật sự ở gần đứa trẻ nào và đa số những đứa trẻ khác đều giống anh. Trẻ bị bỏ rơi.
Pippen giữ quả bóng thẳng trước mặt và chĩa khuỷu tay về phía rổ.
“Không.” Tucker di chuyển ra sau lưng cậu nhóc, hạ bóng xuống vài phân và chỉnh đôi bàn tay lạnh giá của cậu vào đúng tư thế. “Phải giữ thẳng bóng, khuỵu gối và đẩy bóng.”
“Pippen!”
Tucker và cậu nhóc đồng thời quay ngoắt lại. Lily Darlington đứng sau lưng họ, quấn quanh mình một cái áo len màu đỏ và đi dép bông hình thỏ trắng. Nắng sớm chiếu xuống mái tóc vàng được cuốn quanh những ống cuốn tóc to vĩ đại cỡ Texas của cô. Không khí lạnh giá nghẹn lại trong phổi anh và khiến má cô ửng hồng. Cô thật đẹp, kể cả khi ánh mắt xanh dương lạnh lùng của cô băm vằm Tucker thành từng mảnh. Cô chằm chằm nhìn anh khi nói chuyện với con trai. “Mẹ đã gọi con hai lần rồi đấy.”
“Xin lỗi mẹ.” Cậu nhóc rê bóng. “Con đang tập đánh bóng.”
“Đi ăn sáng đi. Bánh quế của con sẽ nguội mất đấy.”
“Con phải tập luyện.”
“Mùa bóng rổ năm nay kết thúc rồi mà.”
“Đó là lý do con phải tập luyện. Để giỏi lên.”
“Con phải đi ăn. Ngay lập tức.”
Pippen thở dài chịu đựng và ném bóng cho Tucker. “Chú có thể chơi nếu chú muốn.”
Anh không muốn, nhưng vẫn bắt bóng. “Cảm ơn. Gặp cháu sau nhé, Pippen.”
Khi cậu nhóc sầm sầm lao qua người mẹ cậu, cô vươn tay ra bắt lấy cậu. Cô ôm cậu vào lòng và hôn lêи đỉиɦ đầu cậu. “Con không cần phải giỏi nhất ở tất cả mọi thứ, Pip.” Cô lùi lại và nhìn vào mắt cậu. “Tình yêu mẹ dành cho con lớn hơn cả mặt trăng và các vì sao.”
“Con biết.”
“Mãi mãi. Luôn luôn là vậy.” Cô đưa tay lên má cậu. “Con là một cậu bé ngoan” - cô mỉm cười với khuôn mặt ngước lên của cậu - “với đôi tay bẩn này. Đi rửa tay khi con vào trong nhé.”
Tucker nhìn vào đôi tay mảnh mai đang đặt trên má và thái dương cậu bé, ôm lấy hai tai cậu. Móng tay cô sơn đỏ và da cô trông thật mềm mại. Một mạch máu nhỏ xanh xanh đi dọc cổ tay cô và biến mất bên dưới ống tay áo len đỏ. Khí lạnh trong phổi anh bốc cháy. “Đi vào trong đi, không thì con sẽ làm tai mình đông cứng lại đấy.”
“Bi của con.”
Ái chà.
“Gì cơ?”
“Con sẽ làm bi của mình đông cứng.” Cậu liếc nhìn ra sau vai và bật cười. “Chú Tucker nói ngoài này trời lạnh đến mức con sẽ làm bi của mình cứng lại.”
Mắt cô quét sang nhìn anh và một bên chân mày cô nhướn lên tận trán. “Thú vị nhỉ.” Cô rê tay qua mái tóc ngắn cũn của con trai. “Đi ăn đi trước khi bánh quế của con cũng lạnh như... tai con.” Cậu nhóc bước đi và cô khoanh tay trên ngực. Các ống uốn tóc trên đầu đáng ra phải làm Lily trông lố bịch. Nhưng không. Chúng làm anh muốn nhìn cô gỡ chúng ra. Điều đó mới ngớ ngẩn làm sao, và anh rê bóng thay vì nghĩ đến tóc cô. “Anh hẳn là hàng xóm mới.”
“Tucker Matthews.” Anh kẹp quả bóng dưới một cánh tay và chìa tay còn lại ra. Cô nhìn tay anh trong chốc lát rồi bắt lẩy. Da cô cũng ấm áp và mềm mại như vẻ ngoài, anh tự hỏi nếu tay cô mà đặt lên mặt mình thì cảm giác sẽ ra sao. Rồi anh tự hỏi vì sao mình lại băn khoăn về cô cơ chứ.
“Lily Darlington.” Đôi mắt xanh dương của cô nhìn thẳng vào anh, và rõ ràng là cô không nhớ đã gặp anh tối hôm trước. Cô rụt tay lại và đút vào túi áo. “Tôi chắc chắn là anh rất tử tế, nhưng tôi che chở con mình rất cẩn thận và tôi không để một người đàn ông bất kỳ nào đó quanh quẩn cạnh con trai mình.”
Anh cho rằng như thế là thông minh. “Cô đang lo tôi sẽ làm gì con trai cô sao?”
Cô lắc đầu. “Không lo. Chỉ để cho anh biết là tôi bảo vệ Pip.”
Vậy thì có lẽ cô không nên đặt tên cậu là Pip bởi vì cái tên ấy bảo đảm sẽ bị trêu chọc. Nhưng rồi, đây là Texas. Luật đặt tên ở Texas khác hẳn các vùng miền còn lại trong nước. Một gã tên Guppy không hẳn có thể đánh một gã tên Pip đến nhừ tử được. “Tôi sẽ không làm hại con cô.” Anh khoanh tay lại và ngạc nhiên.
“Chỉ để chúng ta hiểu rõ nhau thôi nhé, chỉ cần anh dám nghĩ đến việc động đến một sợi tóc trên đầu nó thôi, thì tôi sẽ gϊếŧ anh mà chẳng hề mất ngủ đâu.”
Vì vài lý do trái thói nào đó, lời đe dọa này khiến anh thích cô. “Cô thậm chí còn không biết tôi mà.”
“Tôi biết rằng anh vừa chơi bóng rổ với một cậu nhóc mười tuổi lúc chín giờ sáng,” cô nói, giọng cô đầy vẻ đe dọa. “Nhiệt độ là không độ, và anh vừa nói đến việc làm đông cứng bi với con trai tôi. Đó không hẳn là một hành vi bình thường cho lắm đối với một người đàn ông trưởng thành.”
Vì rõ ràng là cô sống một mình, anh phải tự hỏi liệu cô có biết gì về những hành vi bình thường đối với một người đàn Ông trưởng thành hay không. “Tôi chơi bóng rổ và làm bi mình đông cứng để tôi có thể ngủ được một ít. Tôi chỉ mới tan sở và quả bóng của con trai cô làm tôi không ngủ được. Tôi đã nghĩ nếu tôi chơi một ván H-O-R-S-E, cậu nhóc sẽ tạm tha cho tôi.” Lý do thật sự cũng không khác mấy.
Cô chớp mắt. “À.” Cô nghiêng đầu sang một bên và nhíu mày lại như thể muốn cố nhớ xem anh là ai. “Anh làm ca đêm ở nhà máy đóng thịt hộp à? Năm năm trước tôi đã làm việc ở đó vài tuần.”
“Không.” Anh đập bóng vài lần và chờ.
“Hừm.” Lông mày cô dãn ra và cô quay người bỏ đi. “Tôi phải đi xem Pip thế nào. Rất vui được gặp anh, anh Matthews.”
“Chúng ta vừa gặp tối qua.”
Cô quay lại và một lần nữa lại nhíu mày.
“Tôi đã bắt cô dừng xe lại vì tội lái xe không tập trung.”
Môi cô hé ra. “Ra là anh à?”
“Phải.” Anh lắc đầu “Cô lái xe rất kém, Lily ạ.”
“Anh là cảnh sát trưởng sao?”
“Sĩ quan thường thôi.”
“Bảo sao quần của anh xấu thế.”
Anh nhìn xuống chiếc quần dài màu nâu sậm với hai sọc màu be bên ngoài. “Cô không nghĩ nó thật nóng bỏng à.”
Cô lắc đầu. “Tiếc là không.”
Anh ném trả bóng và cô bắt lấy. “Bảo Pippen là nếu nó tạm tha cho tôi vào sáng mai, tôi sẽ dạy nó úp rổ vào tầm bốn giờ chiều mai nhé.”
“Tôi sẽ bảo nó.”
“Cô không sợ tôi là một gã bệnh hoạn à?”
“Pippen biết là nó không được rời khỏi sân chơi mà không báo cho tôi hay bà nó biết.” Cô nhún vai. “Và anh cũng biết là tôi được phép mang vũ khí rồi đấy. Tôi có một khẩu Beretta 9mm.” Cô kẹp bóng dưới một cánh tay. “Cho anh biết thôi.”
“Hay đấy.” Anh cố nhịn không cười. “Nhưng cô đang khoe khoang hay đang đe dọa một người thi hành luật pháp thế?”
“Cha Pippen không có ở đây. Tôi là tất cả những gì thằng bé có. Nhiệm vụ của tôi là bảo đảm nó được an toàn và hạnh phúc”.
“Cậu nhóc may mắn khi có cô.”
“Tôi may mắn khi có nó.”
Tucker nhìn cô bỏ đi rồi quay người cất bước về nhà. Trong đời anh, chỉ có một người từng bảo đảm là anh được an toàn. Bà Betty của anh. Nếu cố gắng lục tìm trong trí nhớ, anh có thể hồi tưởng lại bàn tay mềm mại của bà vỗ về đầu và lưng mình. Nhưng sau khi Tucker lên năm ba ngày thì bà Betty qua đời.
Anh đi vào bếp và kéo áo nỉ qua đầu. Mẹ Tucker đã bỏ đi khi anh vẫn còn ẵm ngửa và anh không có ký ức gì về bà. Chỉ có ảnh. Anh không biết cha mình là ai và ngờ là mẹ anh cũng chẳng biết. Năm Tucker ba tuổi, bà đã tự kết liễu đời mình bằng một ly cocktail chứa ma túy. Khi còn bé, anh vẫn băn khoăn về bà, tự hỏi liệu cuộc đời mình sẽ thế nào nếu bà không nghiện ngập. Lớn lên, anh chỉ cảm thấy ghê tởm - ghê tởm người đàn bà quan tâm đến ma túy hơn cả con trai mình.
Trên đường vào phòng ngủ, anh tắt ti-vi và đá văng giày ra. Sau khi bà Betty mất, anh bị đưa tới chỗ những người cô không muốn và cũng không quan tâm đến anh. Đến năm lên mười, anh được chuyển cho bang Michigan và cứ thế bị đưa qua đưa lại trong hệ thống nhận nuôi.
Anh cởϊ qυầи dài ra và ném vào cái rổ mây mà anh dùng để giặt khô. Không một ai lại muốn nhận nuôi một đứa nhóc mười tuổi có lý lịch xấu và thái độ hư hỏng. Anh đã dành phần lớn những năm trong độ tuổi mười tới mười sáu ra vào các nhà nhận nuôi và tòa án cho trẻ vị thành niên, cuối cùng thì dừng chân tại một trung tâm nhận nuôi trẻ vị thành niên do một cựu chiến binh từng tham gia chiến trường Việt Nam điều hành. Elias Peirce là một người đàn ông cứng rắn không chấp nhận những trò vớ vẩn và đưa ra những quy định nghiêm khắc. Nhưng ông cũng rất công bằng. Lần đầu tiên Tucker dám hỗn láo với ông, ông đã đưa cho Tucker một chiếc ghế lưng mây cũ kỹ và một chồng giấy nhám. “Hãy làm cho nó mịn như mông em bé,” ông rống lên như thế. Anh đã mất một tuần, nhưng sau khi làm xong bài tập về nhà và việc vặt hàng ngày, Tucker mài ghế cho tới khi nó nhẵn mịn dưới tay anh. Sau cái ghế, anh đã làm một cái giá sách và một cái bàn nhỏ.
Tucker không thể khẳng định là mình và ông Elias Peirce gần gũi như cha và con trai, nhưng ông đã thay đổi cuộc đời Tucker và chưa bao giờ đối xử với anh như thể anh là một đứa trẻ bị vứt bỏ. Elias bắt anh phát tiết nỗi giận dữ và hiếu chiến dồn nén lâu ngày dưới da thịt theo cách tích cực.
Tucker không thích nhắc đến quá khứ cũng như nói rõ về cuộc đời mình. Trong những cuộc trò chuyện bình thường, bất cứ khi nào có người hỏi về vấn đề này, anh chỉ nói mình không có nhiều người thân và đổi chủ đề.
Anh nghĩ đến Lily Darlington và cái cách cô chạm vào Pippen. Cách cô nhìn vào mắt, chạm vào má cậu và bảo cậu rằng tình yêu cô dành cho cậu còn bao la hơn cả các vì sao.
Tucker chắc chắn là bà anh yêu thương anh, nhưng anh cũng thừa hiểu là bà không bao giờ dọa đánh ai vì mình. Anh phải tự mình động tay động chân. Anh luôn phải tự chăm lo cho bản thân.
Giờ anh đã là một người đàn ông - ba mươi tuổi - và anh được như bây giờ là nhờ cuộc sống mà anh đã phải đương đầu. Anh biết rất nhiều binh lính quay trở về từ Iraq hoặc Afghanistan gặp rất nhiều khó khăn để thích ứng với cuộc sống ngoài quân ngũ. Tucker thì không. Ít nhất cũng không vất vả như họ. Từ cách đây rất lâu anh đã học được cách đối phó với những thứ tởm lợm bị ném vào mặt anh. Cách đương đầu với các cú sốc và cách bỏ qua nó. À, anh có vài ký ức vô cùng u ám, nhưng anh không sống mãi với chúng. Anh xử lý chúng và sống tiếp.
Anh cởi sạch, chỉ mặc mỗi chiếc qυầи ɭóŧ xám và trèo lên giường. Tất cả những gì anh có đều do anh tự đạt được. Không ai tặng không cái gì cho anh và anh là một người đàn ông mãn nguyện. Vừa đặt đầu xuống gối vài phút là anh đã an giấc. Vào một thời điểm nào đó, khi anh cảm thấy ấm áp, khoan khái và đang chìm sâu trong giấc ngủ REM[6], Lily Darlington bước vào giấc mơ của anh. Cô mặc áo lụa đỏ, tay cô chạm vào mặt và cổ anh. Cô nhìn vào mắt anh và mỉm cười khi ôm lấy má anh. “Anh lạnh quá, Tucker,” cô nói. “Anh cần sưởi ấm.” Giấc mơ bắt đầu một cách dễ chịu và trong sáng nhưng nhanh chóng biến thành nóng bỏng và đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tay cô lướt trên ngực anh khi cô hạ môi xuống cổ anh, và những điều cô thì thầm bên cổ anh chẳng hề trong sáng chút nào.
[6] Rapid Eye Movement: giai đoạn ngủ mắt chuyển động nhanh, một trong năm giai đoạn ngủ (theo nghiên cứu của Nathaniel Kleitman, Eugene Aserinsky, and Jon Birtwell vào đầu thập niên năm mươi). 95% giấc mơ diễn ra vào giai đoạn này nên còn được gọi là giai đoạn giấc ngủ mơ. Giai đoạn này sóng não hoạt động mạnh gần như khi ta tỉnh nên các giấc mơ có cảm giác như thật.
“Em muốn anh,” cô thì thầm, tay cô rê trên ngực anh, xuống lườn anh, rồi lại đi ngược lên. “Anh có muốn em không?” Cái vuốt ve của cô thật từ tốn và dịu dàng, khiến anh bức bối, cứ rê qua rê lại mãi và khiến anh phát điên.
“Có. Chúa ơi, có.” Anh cào tay trên tóc cô, nắm tóc cô trong tay mình khi cô hôn cổ anh và dịch bàn tay nóng hừng hực của mình xuống dưới - dưới nữa, qua bụng anh cho tới khi móng tay cô cào cào vào làn da ở ngay trên cạp qυầи ɭóŧ.
Ngón tay cô lách xuống và bàn tay ấm áp mềm mại của cô ôm lấy anh. “Anh là một chàng trai ngoan với bàn tay bẩn.” Tim anh đập mạnh trong l*иg ngực khi anh áp mạnh cô vào tường và đi vào trong cô. Hung hăng và đói khát như người nguyên thủy. Trong giấc mơ của anh, cô yêu mọi giây phút họ làʍ t̠ìиɦ. Cô đáp lại mọi đợt tấn công mạnh mẽ tham lam vô độ của anh, đẩy hông mình vào anh, van vỉ muốn nhiều hơn nữa và rêи ɾỉ tên anh. “Tucker!” cô gào lên trong đầu anh - và anh mở choàng mắt. Anh ngồi dậy trên giường hít thở, mạch máu đập rộn trong tai.
Một tia nắng len qua bên dưới tấm rèm đen kịt và trải dài khắp căn phòng tối om. Tiếng thở nặng nề của anh lấp đầy không gian xung quanh. Anh vừa mới có một giấc mơ điên cuồng về Lily Darlington. Rõ ràng là vì lâu nay anh không quan hệ với ai, và anh vừa mất trí. Anh không quen biết cô. Cô là một bà mẹ đơn thân. Anh cảm thấy mình như một gã bệnh hoạn.
Một gã bệnh hoạn cần được thỏa mãn nhu cầu trước khi lại trở nên mất trí.