Tác Giả Cùng Vai Chính Thụ Vạn Người Mê HE Rồi

Chương 30: Tổng giám đốc Hoắc

"Vậy anh cũng không biết mình thích con gái hay con trai sao?"

"Tại sao phải phân biệt rõ ràng như vậy?" Hoắc Hàm dừng tay xúc đất, nghiêng đầu nhìn Kiêu Kiêu: "Nếu yêu một người, người đó là nam hay nữ đều không quan trọng, dù là người chuyển giới, thì tình yêu vẫn là tình yêu."

Không phải vì người đó là nam hay nữ, rồi mới lựa chọn có thích hay không.

Mà trước khi yêu một người, người này vừa vặn là nữ, hoặc là nam, hoặc không phải nam cũng không phải nữ, người muốn mình là gì thì là vậy.

Tiêu Gia Niên sửng sốt, sau đó cười vui vẻ.

Hoắc Hàm không biết Kiêu Kiêu cười gì, nhưng chỉ cần cậu cười, anh cũng muốn cười.

Vì vậy anh cũng cong môi cười theo.

*

Dạo này Tiêu Gia Niên rất bận, gần như quay vòng vòng quanh các chương trình học và thực nghiệm.

Đại học không có nhảy lớp, cậu đành phải cố gắng đi điền đầy tín chỉ, xin tốt nghiệp ngành chính trước rồi tiếp tục học tập.

Tiêu Gia Niên thông minh từ nhỏ, thậm chí lúc học tiểu học và cấp 2 đã có năng lực nhảy lớp.

Nhưng bố Tiêu lại rất phản đối, ông cảm thấy con cái phải từ từ trưởng thành, con của ông phải bình yên trải qua một một giai đoạn trong cuộc đời, chứ không phải vội vàng nhảy qua độ tuổi tự do bay nhảy nhất.

Tiêu Gia Niên cũng cảm thấy không cần thiết phải nhảy lớp.

Nhưng hiện tại khác với năm đó, cậu không thể chậm rãi hưởng thụ cuộc sống mỗi phút mỗi giây như trước kia.

Cuộc sống của cậu trở nên rất vội vàng, cậu muốn nhanh chóng trưởng thành.

Tiêu Gia Niên biết rất rõ về bản thân, cậu không có thiên phú kinh doanh, nói đúng hơn thì dốt đặc cán mai, có lẽ mất một đoạn thời gian rất dài cậu cũng không thể sáng tạo ra một tập đoàn hay gì đó.

Thiên phú của cậu nằm ở y học, đây là lĩnh vực duy nhất mà cậu có thể tỏa sáng, trở thành nhân vật đứng đầu trong lĩnh vực này, tạo dựng một bầu trời riêng của mình.

Dù sao Tiêu thị vẫn nằm trong tay Hàn Trạm, sẽ có người xử lý phương diện kinh doanh, nhưng tổng thể vẫn phải nằm trong tay hắn.

Có lẽ cậu sẽ tốn rất nhiều thời gian, mười mấy năm thậm chí lâu hơn mới có thể làm được, nhưng dù sao cũng có hy vọng không phải ư?

Ban đêm, Hoắc Hàm ra khỏi phòng uống nước, nhìn thấy phòng của Tiêu Gia Niên phía đối diện vẫn lộ ra ánh sáng yếu ớt.

Anh nhìn đồng hồ trên tường, giờ đã là 2 giờ sáng.

Hoắc Hàm nhíu mày, đi xuống phòng bếp, làm nóng một cốc sữa bò, sau đó đi đến cửa phòng Tiêu Gia Niên, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cách bức tường và cánh cửa, giọng nói nặng nề của cậu truyền đến: “Cửa không khóa, vào đi.”

Hoắc Hàm đẩy cửa, nhìn thấy Tiêu Gia Niên ngồi xếp bằng trên mặt đất trước chiếc bàn trà nhỏ trong phòng khách, trên bàn dãi đầy các loại tư liệu đóng dấu, bên trên chi chít ghi chép và ký hiệu.

“Cạch …” Sữa bò nhẹ nhàng để lên bàn trà, phát ra tiếng va chạm nhẹ nhàng.

“Sao muộn rồi còn chưa ngủ?” Hoắc Hàm vừa hỏi vừa ôm lấy eo của cậu, không cần tốn nhiều sức đã nhấc bổng cậu lên, lót gối ôm dưới mông cậu: “Trên mặt đất lạnh.”

Gần đây Tiêu Gia Niên tham gia một phòng thí nghiệm, đa số phòng thí nghiệm là nghiên cứu sinh và tiến sĩ, mặc dù vì thành tích quá mức xuất sắc nên cậu được đặc cách trúng tuyển, nhưng dù sao cũng còn là một sinh viên, còn phải học tập rất nhiều nên đã mượn những tư liệu từ các đàn anh đàn chị ở phòng thí nghiệm về.

Cho nên vô cùng bận rộn.

“Dạo này tương đối bận.”

Tiêu Gia Niên cầm cốc sữa bò mà Hoắc Hàm mang đến, nhấp một ngụm.

Hoắc Hàm sắp rầu chết người, ngày nào cũng chăm bẵm ăn ngon uống tốt, nhưng sao còn gầy như vậy chứ, phải béo hơn chút mới được.

“Kiêu Kiêu, ngày mai anh có một buổi diễn thuyết ở đại học Q, em có muốn đi xem hay không?”

Hai mắt Tiêu Gia Niên sáng rực: “Muốn!” Sau đó cậu lại nhỏ giọng nói thầm: “Sao em không biết gì cả, nếu không phải hiện tại em còn chưa ngủ, có lẽ em đã bỏ lỡ!”

Hoắc Hàm gõ nhẹ lên trán cậu: “Em còn nói, sáng không thấy bóng người, tối cũng không thấy được bóng người, anh chỉ có thể gặp được em vào rạng sáng.”

Tiêu Gia Niên vuốt trán nở nụ cười lấy lòng anh, trước kia cậu rất biết làm nũng, giả ngoan nên bây giờ làm rất thuần thục.

Quả nhiên sắc mặt của Hoắc Hàm dịu xuống, xoa đầu cậu.

“Được rồi, anh không làm phiền em nữa, em uống xong sữa bò rồi đi nghỉ ngơi sớm đi.”

Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn Hoắc Hàm xoay người rời đi cho đến đóng lại cửa, Tiêu Gia Niên ngửa đầu uống sạch cốc sữa bò, dọn dẹp mặt bàn, chuẩn bị đi ngủ.

Thời gian diễn thuyết của Hoắc Hàm vào sáng hôm sau.

Lý do anh đồng ý đến trường diễn thuyết, phần vì trước kia anh từng là sinh viên đại học Q, phần vì nghiên cứu phát minh trí tuệ nhân tạo của tập đoàn Hoắc thị và hệ tự động hóa của đại học Q có hợp tác.

Nên đồng ý đến diễn thuyết là chuyện rất bình thường.

Buổi sáng Tiêu Gia Niên có một thực nghiệm, lúc ở phòng thí nghiệm đã nghe thấy không ít bạn học và các đàn anh đàn chị thảo luận chuyện này.

“Buổi diễn thuyết này chủ yếu mở vì sinh viên hệ tự động hóa, dù sao tổng giám đốc Hoắc và trường chúng ta có hợp tác.”

“Oa, hâm mộ quá đi, có thể tận mắt nhìn thấy tổng giám đốc Hoắc, huhuhu, tôi cũng muốn.”

“Thì đi thôi, chưa nói các hệ khác không thể đi.”

“Sao giống nhau được chứ? Tất cả sinh viên hệ tự động hóa của trường được nghỉ học để đi nghe, các sinh viên hệ khác trong học viện cũng có thời gian đi, chỉ có những người có thực nghiệm buổi sáng hoặc có lớp buổi sáng như chúng ta không đi được.”

“Nhìn xem, bạn của tôi đã đăng ảnh của tổng giám đốc Hoắc lên vòng bạn bè rồi kìa, woa, quá đẹp trai!”