Tác Giả Cùng Vai Chính Thụ Vạn Người Mê HE Rồi

Chương 19: thế giới này nên quay chuyển xung quanh cậu

Hoắc Hàm nhức đầu xoa xoa mi tâm, có thể bên ngoài mọi người đều thấy chuyện này rất nực cười, nhưng Hoắc Hàm lại mơ hồ cảm thấy đây là sự thật.

Thế giới này có chút kỳ lạ, bất thường thì lại có khả năng là bình thường.

Văn Thần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm đột nhiên hắc hóa, tai nạn y khoa vô cớ, Kiêu Kiêu bỗng gặp họa.

Thế giới này bắt đầu xa rời logic mà anh đã tạo ra lúc đầu, không, đó không phải là xa rời, thậm chí có vẻ như không có logic.

Dòng thế giới đã sớm lệch lạc, Hoắc Hàm đứng dậy, đứng trong văn phòng ở tầng cao nhất của tòa nhà Hoắc thị, nhìn thế giới bên ngoài qua cửa sổ sát đất.

Nơi này có tới 81 tầng, từ đây nhìn ra xa, trong thời tiết sương mù, thậm chí không nhìn thấy xe cộ đông đúc dưới đất, không nhìn rõ những tòa nhà thấp tầng khác ở xa xa.

Từng lớp sương mù xen kẽ, một màu xám xịt.

Hoắc Hàm cảm thấy anh nhìn thế giới này, giống như nhìn xuyên qua sương mù ra thế giới bên ngoài, không nhìn rõ được.

Hoắc Hàm muốn biết, tại sao lại biến thành như vậy, nhất định anh phải tìm ra nguyên nhân.

Khi màn đêm buông xuống, đèn điện sáng lên như muôn vì sao, thì không nhìn thấy sương mù nữa.

Tất nhiên, còn có một cách khác.

Mặt trời lên cao, nắng gắt, sương mù tan, mọi bóng tối và u ám đều không thể ẩn núp.

5:59 chiều, Hoắc Hàm nhìn chằm chằm từng giây từng phút của đồng hồ điện tử bày biện trên mặt bàn.

57, 58, 59 -- 18:00:00!

Vui quá, tan làm!

Hoắc Hàm vui sướиɠ thu dọn đồ vật chuẩn bị về nhà, anh đã thuê một người đại diện chuyên nghiệp để quản lý công ty giúp anh, mặc dù hàng ngày vẫn phải đến công ty giải quyết các quyết sách và quan sát các hạng mục quan trọng của công ty, nhưng dù sao vẫn nhẹ nhàng hơn việc mọi thứ đè hết lên người mình.

Người làm công 965 là 965, nhiều thêm một giây cũng khiến anh chịu thiệt.

Đương nhiên, lý do chính khiến Hoắc Hàm muốn trở về nhanh chủ yếu là vì anh không lỡ buông tay, muốn nhanh chóng trở về gặp Kiêu Kiêu.

Lúc anh xuống tầng, tài xế đã chờ sẵn ở cửa, Hoắc Hàm lên xe ngồi phía sau.

Vừa mới đóng cửa xe, điện thoại đã reo lên, Lâu Hướng Thần gọi đến.

“Anh trai, sao bảo mời ăn cơm tạ lỗi cơ mà? Sao không thấy tin tức gì?”

Hoắc Hàm: “……. Chờ thêm mấy ngày nữa đi, để tôi sắp xếp thời gian.”

“Chọn ngày không bằng nhằm ngày, hôm nay?”

“Khả năng hôm nay không được, hôm nay bé con trong nhà đi học, tôi phải về xem tình hình của thằng bé.”

“Không phải chứ… Tiêu Gia Niên là trẻ mẫu giáo hả? Lớn như vậy rồi, không biết còn tưởng anh là bố cậu ấy, à không, anh còn khoa trương hơn bố cậu ấy.”

Hoắc Hàm chửi thầm, không phải anh cũng là bố cậu ấy hay sao?

“Tóm lại - hôm nay không được.”

“Nếu không vầy thì sao, anh trở về hỏi xem cậu ấy có nguyện ý đi ăn cơm cùng chúng ta hay không, nếu nguyện ý thì dẫn theo cậu ấy đến.”

Hoắc Hàm do dự một chút, đúng là đã lâu rồi không gặp Lâu Hướng Thần và Bùi Khương, hơn nữa đều đã từ chối nhiều lần, còn từ chối tiếp thì không tốt lắm.

“Được rồi, để tôi về hỏi cậu ấy.”

Lúc Hoắc Hàm về đến nhà, vừa lúc Tiêu Gia Niên cầm cốc nước đi từ trong phòng ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, hai mắt Hoắc Hàm sáng rực.

Tiêu Gia Niên chưa nói gì người đã cười trước, đi từ trên tầng xuống nhìn Hoắc Hàm.

Cậu không biết tại sao có người có thể nhìn mình với ánh mắt sáng rực như vậy.

Rất kỳ quái không phải sao? Rõ ràng bọn họ mới quen chưa được bao lâu.

Nhưng cậu thích ngài Hoắc nhìn mình với ánh mắt này, cậu thích loại ánh mắt sạch sẽ, chân thành, ngay thẳng, rất có sức sống và nóng bỏng.

Điều này làm Tiêu Gia Niên cảm thấy thế giới này ổn hơn chút, không phải tệ như ban đầu, là do trước kia cậu chưa từng gặp được người tốt như vậy mà thôi.

Tiêu Gia Niên đi xuống tầng, Hoắc Hàm cười hỏi cậu: “Hôm nay đi học sao rồi?”

Tiêu Gia Niên cũng cười nói: “Vẫn ổn, không khác gì trước kia.”

“Không có người bắt nạt em chứ?”

“Không có, mọi người đều là người trưởng thành.”

Hoắc Hàm nhìn kỹ sắc mặt của Tiêu Gia Niên, phát hiện đúng là không có gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Kiêu Kiêu, hôm nay bạn anh mời anh đi ăn cơm, em có muốn đi cùng không?” Tiêu Gia Niên còn chưa trả lời, Hoắc Hàm đã vội vàng giải thích: “Em không cần áp lực, em không muốn đi cứ nói thẳng, tôi cũng sẽ không đi.”

Tiêu Gia Niên định từ chối, tạm thời cậu vẫn chưa muốn gặp người trong vòng.

Trong vòng hai tháng này, cậu cảm giác Hoắc Hàm vẫn luôn quay xung quanh cậu, sợ tâm trạng của cậu không tốt, không thoải mái chỗ nào đó.

Tiêu Gia Niên ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Hoắc tiên sinh, ngài và bạn đã lâu không gặp, ngài có thể không cần hỏi ý kiến của tôi, không cần để ý đến tôi, cũng không cần quá để ý tôi.”

Hoắc Hàm sửng sốt, sau đó cẩn thận thăm dò: “Có phải tôi tạo áp lực cho em không?”

Tiêu Gia Niên lắc đầu: “Không phải, ngài rất tốt, mọi thứ đều tốt, là vấn đề của tôi.”

Có vài thứ nói nhiều lại biến thành cậu không biết tốt xấu.

Cậu không biết nên báo đáp người này như thế nào, cậu không chịu được lòng tốt mãnh liệt như thế này.

“Thế giới này không phải quay chuyển xung quanh tôi, không có ai cần phải lấy tôi làm trung tâm, cho nên ngài không cần đặc biệt chú ý tôi.”

Tiêu Gia Niên nhìn ánh mắt trong sáng dịu dàng của Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm buồn rầu lên tiếng, im lặng một lúc, một câu nói thầm có chút tủi thân vang lên: “Nhưng thế giới này nên quay chuyển xung quanh em.”