Chu Ngôn bắt đầu phát hiện cô gái này là một đứa rất hiếu kỳ, đặt câu hỏi ra như pháo Liên Châu, nếu không trả lời cô thì nói không chừng đêm nay đừng hòng mà được ngủ yên.
"Phòng này tôi cho thuê, nhưng lúc này khách thuê không ở đây.”
Tần Phi Phi tỏ vẻ kinh ngạc, đôi mắt hạnh trừng lớn: “Chỗ rách nát này mà cũng có người thuê ư?”
Chu Ngôn nhìn cô một cái, không hé răng.
Tần Phi Phi đi đến trước mặt Chu Ngôn, nuốt nước miếng rồi xoa bụng, ánh mắt nhìn cậu đầy trông mong: “Anh Chu Ngôn, tôi đói bụng.”
Động tác gấp chăn của Chu Ngôn thoáng dừng, ngẩng đầu lên nhìn cô, nghiêm túc nói: “Người anh em kia của cô không có nói phí phòng có bao gồm cơm ba bữa.”
Tần Phi Phi nghe vậy thì hơi đơ ra, sau đó lập tức vui vẻ ra mặt, tùy tiện gỡ chiếc nhẫn đá quý trên ngón trỏ xuống, nhét vào tay cậu.
"Anh lấy cái này đi! Cái này đắt lắm đấy!”
Chu Ngôn thấy cô cũng khá buồn cười, thật sự rất giống một đứa trẻ: “Sao tôi biết đây có phải hàng thật không?”
“Cứ tin tôi! Là thật đấy! Đồ của Tần Phi Phi tôi sao mà giả được?”
Cuối cùng Chu Ngôn cũng bị chọc cười, lòng mềm nhũn, cơn buồn ngủ giảm đi phân nửa, vén tay áo lên rồi xuống lầu nấu mì cho Tần Phi Phi.
"Mì trứng cà chua được không?”
“Được.”
“Ăn được hành tỏi không?”
“Ăn được.”
“Mỡ heo thì sao?”
“Ăn luôn.”
Chu Ngôn nhịn không được mà cười cười, cô gái này cũng không kén chọn, khá dễ nuôi.
Thật ra chỉ cần Chu Ngôn hơi chú ý một chút, thì sẽ phát hiện Tần Phi Phi hoàn toàn không để ý tới lời cậu nói. Cô đi vào phòng bếp mà cứ như phát hiện một thế giới mới, hết sờ chỗ này tới sờ chỗ kia, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
“Anh Chu Ngôn, sao trong bếp của anh có nhiều thứ kỳ lạ quá vậy?”
Tần Phi Phi hỏi, lúc đi qua một góc thì bị một con gà trống đột ngột vụt tới làm cho hoảng sợ hét lên. Chu Ngôn nghe thấy tiếng hét liền xoay người, động tác nhanh nhẹn bắt được con gà trống, cậu nhìn quanh bốn phía, sau đó hất cằm với Tần Phi Phi đang run như cầy sấy bên cạnh: “Lấy cọng dây thừng trên cái thùng kia cho tôi.”
Tần Phi Phi trợn mắt há hốc mồm nhìn Chu Ngôn dùng dây quấn con gà trống lại, không quá chặt, nhưng con gà cũng không thể động đậy được.
Buộc lại xong, Chu Ngôn dùng ngón tay khẩy khẩy lông gà, hung tợn nói: “Lát nữa tao sẽ làm thịt mày.” Sau đó nở một nụ cười quỷ dị với Tần Phi Phi: “Sáng mai thêm món, nấu mì gà cho cô ăn.”
Tần Phi Phi hơi đờ ra, sau đó gật đầu như gà mổ thóc.
…
Đêm đó Tần Phi Phi ngủ khá sâu, nhưng vẫn mơ hồ nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết của con gà trống cách đó không xa.
Cho dù có đang trong mơ thì lông tơ cả người cô vẫn dựng hết cả lên, da gà rớt lộp bộp đầy đất.
Bởi vì tối qua ngủ không ngon, sáng 7 giờ Tần Phi Phi đã tỉnh, trằn trọc mãi cũng không ngủ tiếp được nên dứt khoát xuống giường rửa mặt.
Hôm nay là một ngày tốt, tuy nhiệt độ không khí vẫn thấp như cũ, trong nhà Chu Ngôn không có máy sưởi, tối qua ngủ mà cả người Tần Phi Phi lạnh cóng, thẳng đến sáng tắm nước nóng mới ấm lên chút.
Ra khỏi phòng, không nhìn thấy Chu Ngôn ở cả lầu ba và lầu hai. Cửa phòng Chu Ngôn ngủ tối qua mở ra, đệm chăn bên trong chỉnh tề, như chưa từng có ai ngủ vậy.
Tần Phi Phi đi về phía cầu thang xuống tầng một, vừa bước tới gần vài bước đã nghe thấy tiếng người nói chuyện, tiếng thét to, còn có tiếng cười, giống như đang ở trong quán trà vậy.
Mà tình hình bên dưới đúng thật là như thế.
Hôm qua lúc vào không có bật đèn lớn, tối lửa tắt đèn nên Tần Phi Phi cũng không nhìn kỹ, bây giờ nghiêm túc nhìn mới phát hiện đây rõ ràng là một quán ăn nhỏ.
Trong không gian không lớn bày sáu cái bàn tứ giác chỉnh tề, trong đó có một cái bàn không có người, chỉ có mỗi cái bát không và hai cây muỗng, những cái còn lại thì đều có người ngồi, nam nữ già trẻ gì cũng có, trong đó có một người phụ nữ mặc đồ làng cầm cái bát đuổi theo một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi, vội vã đút cơm cho nó.
Chu Ngôn tựa vào khung cửa bếp, cúi đầu nghiên cứu vết xước măng rô trên ngón tay mình.
Hôm nay cậu mặc áo khoác quân đội màu xanh lục, eo quấn cái tạp dề hình Hello Kitty, mái tóc cậu cắt ngắn sạch sẽ, lộ ra vành tai, cằm nhọn mắt to, nhìn trông rất giống thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong truyện tranh.
Nhưng mà ăn mặc kiểu này trông già dặn quá, Trần Phi Phi thấy Chu Ngôn cũng không quá ba mươi.
Trong bếp có một người đàn ông trạc hai mươi đang bận rộn, tay chân cũng coi như nhanh nhẹn, mỗi lần làm xong một chén hoành thánh hay mì liền gọi một tiếng “Anh Ngôn”, ngay sau đó Chu Ngôn mới lết cái thân lười biếng đi vào bếp bưng đồ ăn ra ngoài.
Tân Phi Phi đoán những người tới đây ăn đều là khách quen của Chu Ngôn, mỗi lần Chu Ngôn đặt đồ ăn xuống đều cười chào hỏi bọn họ, trò chuyện thêm dăm ba câu nữa mới đi về chỗ cũ đứng.
Tần Phi Phi quan sát một lúc rồi đi tới gọi cậu một tiếng.
Chu Ngôn chỉ chỉ cái bàn trống, hất cằm: “Cô ngồi đi, tôi bảo Mao Mao làm cho cô bát mì.”
"Tôi muốn ăn hoành thánh.”
“...”