Chương 9
Chiều Chủ nhật, màn hình tivi nhà Zach tòan cầu thủ chạy lăng xăng nhưng anh không còn lòng dạ nào xem đội Denver đấu với đội 49ers.Ngồi đầu bên kia ghế sofa bọc da rộng mênh mông trong nhà Zach, Joe trút bầu tâm sự:
- Adele vừa xinh, vừa dễ thương. Tớ mến cô ấy thực lòng, muốn rủ cô ấy đi chơi nữa. Tụi tớ có điểm chung là cả hai đều bận, không có nhiều thời gian lãng mạn. Đến lúc ấy, mọi chuyện vẫn tốt đẹp. Đột nhiên, tớ giở giọng bảo Adele rủ bạn đến nhà tớ ăn chơi trụy lạc, lại còn khoe mình có “của quý” to nữa chứ! Nói thật với cậu, chính tớ cũng chóang. Cứ như bị ma ám ấy! Đang mê mẩn ngắm Adele, thầm ngưỡng mộ vẻ mỹ miều của nàng, tự nhiên tớ buột miệng bảo “xúc xích của anh to”! Trời ơi là trời!
Zach định cười phá lên nhưng thấy Joe nhăn nhó khổ sở nên lại thôi:
- Cậu nói thế thật à?
Trợ lý huấn luyện viên gật đầu, đọan ngửa cổ tu bia ừng ực:
- Thật mới chết người chứ.
Thực tế, đàn ông không giỏi nhịn cười. Zach cố nén nhưng bụng anh quặn thắt, hai vai rung rung. Lon bia trong tay anh chỉ chực đổ lên đùi. Joe nhăn nhó:
- Người ta đang phát rầu, còn mình ngồi đó mà cười.
Nhưng Zach chẳng đặng đừng. Anh không chỉ vui mà còn nhẹ nhõm nữa. Họ chưa hôn nhau và coi như không có buổi hẹn thứ hai giữa Joe và Adele.
- Đầu tớ tòan nghĩ chuyện nghiêm chỉnh, vậy mà miệng gợi ý trò trác táng. Chắc tớ bị ai ám quẻ rồi. Nói thật, tớ hòan tòan mất tự chủ.
Khổ thay, Zach hiểu cảm giác đó hơn ai hết. Anh không còn cười nổi nữa. Mọi thứ dính dáng đến Adele đều làm anh mất tự chủ. Cứ nghĩ đến đó, Zach lại lo. Hôm trước, bất kỳ lúc nào cũng có thề có người vào nhà vệ sinh. Họ sẽ nghĩ sao nếu thấy anh đè nghiến Adele vào tường, sờ sọang bộ ngực trần của cô, áp chặt vào người Adele?
Zach không chỉ sợ mất tự chủ. Anh còn bị sốc mạnh. Lúc trước, cũng có lúc anh ăn chơi thả dàn nhưng chưa bao giờ để ảnh hưởng đến thanh danh. Zach luôn kiểm sóat tình huống tốt, cẩn thận không gây tiếng xấu. Anh thật không dám nghĩ đến hậu quả việc huấn luyện viên bị vài cô nữ sinh phát hiện làm “chuyện ấy” trong nhà vệ sinh.
Uống thêm ngụm bia lớn, Joe càu nhàu:
- Tớ chưa bao giờ thử làm việc đó. Cậu chắc hưởng nhiều lạc thú với trò nhất dạ đế vương đó rồi.
Zach nhún vai:
- Lúc đầu cũng thích. Càng về sau càng nhàm.
- Tớ không còn mặt mũi nào gặp Adele nữa.
Với Zach, tránh gặp Adele mới khó. Có thể nói là bất khả thi. Tiffany và Kendra cùng đội nên thể nào họ cũng còn giáp mặt nhau.
“Vấn đề chưa giải quyết” ư? Zach với tay lấy lon bia đúng lúc đội Denver vừa ghi thêm điểm. Nhớ đầu ngực hồng như nụ hoa thắm của Adele chạm vào lòng bàn tay anh, Zach biết chỉ có một cách giải quyết những “vấn đề” còn tồn đọng giữa họ. Cách ấy không có phần tránh gặp Adele.
Trận bóng kết thúc, anh tiễn Joe ra cửa rồi vào nhà chuẩn bị bữa tối cho hai bố con. Zach nướng gà, trộn salad và hâm nóng bánh mì atiso anh mua ở cửa hàng thức ăn ngon. Hôm nay, Tiffany trầm tư khác thường khiến Zach phải lên tiếng hỏi xem có chuyện gì.
- Chẳng có gì.
Tiffany lắc đầu, lấy nĩa xỉa vào đĩa rau trộn nhưng không ăn. Zach không tin nhưng phải đến sáng thứ Năm tuần sau đó, Tiffany mới bộc bạch với anh lúc dùng điểm tâm
- Con và đội có buổi thi đấu đầu tiên vào ngày thứ Bảy. Ngày mai sau giờ học, tụi con sẽ đi San Antonio.
Zach biết chứ. Suốt tuần rồi, hai cha con bàn rất nhiều về chuyện ấy.
- Giá ba đi cùng con thì hay quá. Nhưng con cũng biết thứ Bảy ba phải đến Lubbock đấu với đội Amarillo.
Con gái thở dài, anh quay sang nghịch tô ngũ cốc:
- Con biết. Bố mẹ các bạn trong đội cũng không đi đầy đủ.
Vừa trầm ngâm ăn bánh vòng nướng dòn phết pho mát, Zach vừa tự hỏi: có phải Tiffany cố tình làm anh khó nghĩ chăng?
- Nhà Kendra cũng không ai đi được. Mẹ nó nằm viện, dì nó phải túc trực ngộ nhỡ có chuyện khẩn cấp thì nguy.
- Con à, nếu không bận ba cũng đi mà.
Tiffany gật đầu. Hai cha con lặng lẽ nhai trệu trạo thêm vài phút. Tiffany lại nói:
- Con mười ba tuổi rồi.
- Ừ, ba biết.
- Đủ lớn để đi thi ngọai tỉnh mà không cần ba đi kèm.
- Đúng vậy.
Cảm giác có lỗi vơi đi chút ít. Zach yên tâm ăn thêm bánh ngọt phết thêm mứt dâu.
- Con lớn rồi nên biết tiêu tiền, biết lên đúng xe búyt để về nhà.
Zach thản nhiên ăn bánh:
- Phải, phải. Con làm tốt nhiều việc người lớn rồi đấy.
- Vậy ba cho con trang điểm nhé?
Zach súyt mắc nghẹn:
- Cái gì?
Tiffany nhìn anh van nài:
- Ba ơi, các bạn trong trường con đều xài phấn son mà
Hình dung con gái phấn son bự mặt, Zach phát hỏang:
- Không. Con gái ba xinh sẵn rồi. Không phải trang điểm gì cả.
- Nếu mẹ còn sống, mẹ sẽ cho con dùng mỹ phẩm.
Có lẽ thế, nhưng lý lẽ ấy không lay chuyển được anh:
- Con không trang điểm mới dễ thương, hồn nhiên chứ.
- Ba tòan cấm thứ các bạn khác đều làm.
- Con nói thế không đúng đâu.
- Đúng trăm phần trăm! Hè năm ngóai, ba không cho con đi hội chợ với Lyndsy Shiffer. Rốt cuộc cả lớp đi hết, chỉ mình con ở nhà.
- Ba cấm vì mẹ Lyndsy nghiện rượu. Suốt ngày ngồi bên quầy bar của câu lạc bộ thì dạy con cái vào lúc nào?
- Nhưng tối ấy, bác có uống đâu.
- Có gì khác nhau đâu.
Tiffany đứng bật dậy:
- Con chán cảnh sống này lắm rồi. Con chỉ muốn ở với mẹ thôi. Con xin là mẹ đồng ý liền.
Con bé quay lưng chạy lên cầu thang.
Nhìn chán cầu thang vắng lặng. Zach cúi xuống miếng bánh đang ăn dở. Thế này có bực mình không? Chỉ vì thỏi son bóng với cây mascara tí tẹo mà Tiffany định làm lớn chuyện ư? Mấy thứ vụn vặt ấy có gì quan trọng mà làm như trời sập không bằng.
Ăn xong, Zach xếp bát đĩa bẩn vào máy rửa chén. Có muốn giả vờ hiểu con gái mới lớn cũng không được. Mới cười đó đã khóc ngay được rồi. Cất chìa khóa vào túi, anh lên lầu. Nãy giờ Tiffany khóc thế đủ rồi: mười lăm phút đủ để nước mắt rửa trôi mọi khúc mắc ưu phiền. Giờ anh phải đưa con đi học.
Zach gõ vài tiếng trước khi đẩy cửa bước vào. Tiffany nằm sấp giữa giường chăn mền tòan màu hồng, xung quanh có cả bầy thú nhồi bông và đống gối đủ lọai. Một mặt tường trong phòng vẽ lâu đài của nàng công chúa Lọ Lem, kèm theo cỗ xe ngựa đẽo từ quả bí ngô. Hình ấy chỉ hợp với bé gái tuổi nhi đồng, nhưng Tiffany nhất quyết giữ không cho sơn lại. Tính còn trẻ con thế mà chưa chi đã đòi vẽ mặt vẽ mày.
Thấy Zach đi vào, Tiffany nghển lên thì thầm:
- Con nhớ mẹ quá.
Liếc vô số ảnh Devon còn treo trên tường, Zach ngồi xuống cạnh giường con gái. Anh cầm tay con, xoay xoay chiếc nhẫn bạc Tiffany đang đeo:
- Ba biết. Nhưng mẹ mất rồi, còn ba đang cố hết sức làm những gì tốt nhất cho con.
Tiffany lật người, rụt tay về:
- Mẹ còn sống, con tha hồ nói chuyện “con gái” với mẹ.
- Đại khái là chuyện gì?
Cô bé lắc đầu :
- Những chuyện con không thể nói với ba.
- Thì con cứ nói đi, ba đang nghe đây.
Tiffany lườm anh :
- Ba mà chịu nghe !
- Ba cũng biết nhiều chuyện về con gái chứ bộ.
Zach nói đúng, nhưng thứ anh biết tòan liên quan đến con gái lớn hơn Tiffany từ mười tuổi trở lên.
Tiffany ngửa mặt nhìn lên trần nhà :
- Nhiều chuyện ba không hiểu đâu.
- Ý con nói về chuyện mỹ phẩm chứ gì ?
- Vâng, với lại ....
- Với lại gì nữa nào ?
- Chẳng hạn tại sao tất cả các bạn trong lớp đều thấy tháng, còn con thì không ?
Zach giãy nảy như phải bỏng. Anh đứng phắt dậy, đầu nghe ong ong :
- Trời đất quỷ thần ơi !
- Con biết ngay mà.
Zach đỏ bừng mặt. Anh từ từ ngồi xuống.
- Con nói thử xem nào.
- Thôi ba ơi!
- Không, ba nói thật đấy.
Anh xoa mặt. Anh mù tịt về mặt tâm sinh lý nữ sinh mới lớn, về chu kỳ kinh nguyệt, ngòai việc biết họ hay cáu kỉnh khi bị “kẹt”. Anh không hề biết tuổi nào bắt đầu có kinh thì bình thường. Giờ anh không muốn đυ.ng chạm đến chuyện ấy.
- Vậy ra, tất cả các bạn đều “có” à?
Tiffany nhìn anh chằm chằm:
- Ba không cần nói chuyện ấy đâu.
Zach gãi gáy:
- Không sao đâu. Con nói ra là tốt. Chắc con lo cho cơ thể con bất thường chứ gì?
- Chắc đúng thế đấy ba ạ.
- Vậy ba đưa con đi khám bác sĩ.
Tiffany ngượng chín, hai má đỏ lựng:
- Không!
- Tùy con vậy. Hay con thử gọi điện thọai hỏi bà nội, bà ngọai xem.
Cô bé nhăn mũi:
- Để con thử.
Ngay khi thấy hòan tòan lạc lõng và cực kỳ tội lỗi vì không giúp gì được con gái, anh buột miệng:
- Mà này, ba cho con xài chút son phấn đấy. Nhớ dùng màu hồng nhạt.
- Thêm chút mascara nhé ba.
- Phơn phớt thôi.
- Cả phấn mắt nữa. Con thích xanh tím.
- Trời ơi, không được đâu. Cứ cho con thỏai mái, chắc con xỏ mũi giống con bò ở hội chợ năm ngóai mất.
Tiffany lắc đầu, chán nản:
- Con chán ba quá đi.
Chiều thứ Tư, Adele cột vội tóc ra sau gáy, phóng vội đến trường Kendra. Mê mải viết lách, cô đến đón Tiffany và Kendra trễ. Lúc hai cô nữ sinh lên xe, Adele xin lỗi:
- Xin lỗi nhé. Dì mải làm việc quên không nhìn đồng hồ.
- Không sao đâu dì.
Kendra sập cửa trước, đặt balô xuống sàn xe giữa hai chân :
- Dì đưa tụi con đến quầy mỹ phẩm Estée Lauder trong cửa hàng Dillard’s được không ạ?
- Được chứ. Các con mua gì thế?
- Cháu cần vài món đồ trang điểm.
Chờ Tiffany vào xe, cài dây an tòan xong, Adele đưa xe hòa vào dòng xe cộ xuôi ngược.
Adele cũng muốn thử vài mẫu mới:
- Bố cháu đồng ý chưa Tiffany?
- Rồi ạ. Bố đưa cháu thẻ tín dụng và bảo chớ vác cái mặt như phường chèo về nhà.
- Giống Jenny Callaway.
Kendra nhăn mũi. Hai cô bé phá lên cười.
Lần cuối Adele thấy “ba cháu”, Zach vừa trong nhà vệ sinh đi ra. Lúc ấy, cô bị mờ mắt bởi hy vọng thời gian bị ám quẻ sắp hết nên có thể tận hưởng sự nhẹ nhõm và niềm vui sướиɠ sau những gì xảy đến trong nhà vệ sinh. Một tuần sau nhớ lại, cô chỉ muốn ôm mặt rên lên vì sợ. Nếu hai nữ sinh lạ mặt không đến kịp thời, rất có thể họ đã làm “chuyện ấy” cạnh tường. Adele không dám nghĩ đến khả năng Zach không kịp nhanh tay kéo cô vào ngăn quây kín đúng lúc cánh cửa bật mở.
- Dì Adele ơi!
Cô ngóai đầu nhìn cháu gái:
- Gì vậy, Kendra?
Từ hàng ghế sau, Tiffany nói to hơn:
- Đừng Kendra.
Kendra quay sang Tiffany bảo:
- Chắc dì tớ biết đấy.
Cô nhìn Tiffany lắc đầu trong gương chiếu hậu. “Mắt con bé to ghê, giống mẹ y hệt”. Adele nhớ ngày xưa Devon hay lôi nhãn hiệu quần áo của cô ra làm trò đùa.
- Gì thế hai đứa?
Kendra tựa hẳn đầu vào lưng ghế:
- Mấy tuổi dì bắt đầu thấy tháng?
Chiếc xe hơi lạng tay lái lúc Adele quay sang nhìn cháu:
- Sao con hỏi vậy?
- Vì tuần trước Lili Ann Potts bắt đầu “thấy”. Giờ cả khối tám chỉ còn mình Tiffany chưa có.
Dừng xe trước đèn đỏ, Adele liếc gương chiếu hậu lần nữa. Tiffany đang ngồi thu lu, úp mặt vào balô. Cô ngạc nhiên vì gần như tòan nữ sinh khối tám đã chính thức bước vào tuổi dậy thì.
- Chuyện ấy làm cháu lo à?
Tiffany nhún vai. Kendra đỡ lời:
- Bạn ấy nghĩ mình không bình thường nhưng lại không thể với mẹ.
Đèn chuyển màu xanh, xe vượt qua ngã tư. Hồi mười ba tuổi, Adele cũng mồ côi mẹ nên thọat nghe cô hiểu ngay. Hồi ấy, bé Adele hay lạc lõng, buồn tủi và nhớ nhung, may mà cô còn có chị gái. Sherilyn đảm đang nhưng cũng rất khắt khe đã dạy bảo em thay mẹ.
- Mẹ cô mất lúc cô lên mười, cũng giống cháu bây giờ. Cũng may, cô có chị gái chỉ bảo những chuyện khó nói, không tâm sự được với cha.
Tiffany kể:
- Cháu có nói với ba nhưng ba bảo sẽ đưa cháu đi khám bác sĩ. Cháu không muốn đi, cũng không muốn hỏi bà nội, hay bà ngọai. Biết đâu cháu không bị bệnh gì. Trên tivi có nói con gái có quá nhiều hoóc môn nam sẽ không có kinh và mọc ria. Cháu sợ có ria mép lắm.
Adele chưa nghe ai nói thế bao giờ, nhưng cô đóan rất có thể có chuyện ấy.
- Nếu cô nhớ không lầm thì mười ba tuổi cô bắt đầu có hành kinh. Nhưng Gail bạn cô mười bốn tuổi mới có. Cô ấy nhỏ hơn cô và dậy thì muộn.
- Thấy chưa? Tớ đã bảo đừng lo mà.
Kendra lơ đãng cậy mảng sơn trên móng tay.
- Vậy chắc mẹ cháu cũng dậy thì muộn.
- Ừ. Cô đóan thế.
Tiffany háo hức ngồi thẳng lưng:
- Cô biết mẹ cháu ạ?
Adele đưa xe vào bãi đậu của khu mua sắm:
- Cô và mẹ cháu tốt nghiệp trường trung học Cedar Creek cùng một năm. Tuy chơi với hai nhóm bạn khác nhau, nhưng cô biết mẹ cháu.
Khóa xe cẩn thận xong, Adele đưa hai cô bé vào cửa hàng Dillard’s. Tiffany khoanh tay hỏi:
- Hình như nhiều người theo đuổi mẹ cháu lắm thì phải?
“Bên cạnh Devon luôn có một cầu thủ bóng bầu dục”
- Chắc vậy.
- Họ đẹp trai không cô?
Adele khóac túi xách lên vai:
- Đẹp. Cô nghĩ ba cháu hiểu mẹ cháu hơn ai hết - Họ đứng trước quầy nước hoa – Cháu cứ hỏi ba là biết liền hà.
Tiffany nhún vai. Cô bé đang thử nước hoa hiệu Juicy:
- Cháu có hỏi nhưng ba chỉ biết mẹ hồi học đại học. Với lại, ba tòan nói chung chung. Chẳng hạn, “hiếm người giống mẹ con”, hoặc “ba mẹ yêu nhau chân thành”.
Zach nói đúng. May mà trên đời hiếm có người giống Devon :
- Cháu nên hỏi cô Genevieve Brooks.
Chọn chai Burberry, Adele vén tay áo xịt vào cổ tay:
- Cô ấy thân với mẹ cháu hơn cô.
Tiffany lắc đầu. Mấy lọn tóc vàng nhạt cọ nhẹ vào áo len màu đỏ thắm:
- Cô ấy chỉ nói chuyện với cháu để kiếm cớ gần ba cháu. Mấy cô khác cũng vậy.
Kendra đưa cổ tay sát mũi Tiffany:
- Thử ngửi xem. Giống mùi bưởi chùm không?
Cả ba người chọn nước hoa cho mình xong. Tiffany đề nghị sang quầy Estée Lauder:
- Hồi đi học, mẹ cháu thế nào ạ ?
“Cực kỳ quá quắt”.
- À, Devon họat bát và dễ thương.
Adele cố moi óc tìm cách nói tốt cho cô ta.
- Mẹ cháu có trong đội cổ vũ và được nhiều người yêu mến – Cô nói một điều hòan tòan ngược với sự thật – Nói chung mẹ cháu rất tuyệt vời – Adele nuốt khan. Hòan hảo.
Tiffany cười toe tóet, khoe niềng răng to tướng. Mặt cô bé sáng rỡ :
- Chắc ai cũng mến mẹ cháu.
- Ừ, đúng vậy.
Adele mỉm cười, vui vì đã nói dối.
- Bà ngọai bảo cháu mọi người yêu mẹ vì mẹ " tốt bụng kinh khủng ".
Adele định đồng tình nhưng cổ họng cô nghẹn cứng. Rõ ràng, cô chỉ có thể nói dối về Devon một lần trong ngày. Adele ừ hữ, cố tiết kiệm lời khen ít ỏi để nói cho hết buổi. Cô bán hàng đứng sau quầy có mái tóc vàng được chải gọn ghẽ và trang điểm rất cản thận. Cô ta mời ba người họ ngồi xuống ghế, cho họ thỏai mái thử sản phẩm và đưa ra lời chỉ dẫn.
Adele thấy thương Tiffany. Mấy năm qua không có mẹ, con bé chắc buồn lắm. Dù Zach thương con đến mấy cũng không thể thay thế được người mẹ. Con gái anh sẽ không bao giờ đem những thắc mắc về sinh lý nói với cha. Chắc cô phải nói với Zach nỗi boăn khoăn Tiffany vừa tâm sự với cô.
Hai cô bé lúi húi chọn phấn hồng. Adele chọn nước kẻ mắt màu mận chín và vẽ một đường mảnh dưới chân mi bằng mascara, đọan quay sang cháu gái:
- Trông được không Kendra?
- Con thích màu kẻ mắt nhưng ...
- Nhưng sao ?
- Con xin nói thật, dây buộc tóc bọc vải phải " lên đường " thôi.
- Đi đâu ?
- Vào thùng rác.
Adele vuốt vuốt đuôi tóc :
- Nó làm sao ?
Tiffany ghé sát cô bảo :
- Mốt của thế kỷ trước. Giờ hết người xài dây lọai ấy rồi.
Kendra vừa soi gương vừa bảo :
- Còn, mẹ Jordon Kent đấy thôi. Tớ thấy cô ấy lúc đến đón Jordon đi học về.
- Ừ. Cô ấy còn mặc quần cạp thun nữa.
Thốt nhiên, Adele thấy mình già xọm đi :
- Thật không? Dây cột tóc này lỗi mốt rồi à?
Sao cô không để ý nhỉ? Sao tự nhiên cô thấy mình quê mùa, thô thiển thế này?
Tiffany cười an ủi :
- Lỗi mốt lâu rồi, nhưng mắt cô đẹp lắm ạ.
“Mắt đẹp!”. Chẳng phải người ta hay khen phụ nữ xấu có mắt đẹp vì không tìm được thứ gì để khen đó sao?
Con gái Zach ráng khen thêm câu nữa:
- Tóc cô cũng đẹp nếu không có dây ấy.
- Cám ơn cháu.
Cô quay sang nhân viên bán hàng:
- Tôi lấy mascara hiệu Illusionist, nước kẻ mắt màu mận và son màu rượu anh đào.
Cô liếc nhìn đồng hồ và quay sang hỏi Kendra:
- Con mua gì nào?
- Con ư? Con không cầm thẻ tín dụng của mẹ.
- Đừng lo. Cứ dùng thẻ của dì.
Kendra hớn hở:
- Thật không? Dì định mua mỹ phẩm cho con à?
- Ừ. Chắc mẹ con cũng cho phép thôi. Từ hồi về quê, dì chưa dùng thẻ tín dụng nhiều nên giờ phải mua sắm cho ra trò.
Kendra chỉ nốt mụn trên cằm:
- Cho con mua phấn che khuyết điểm nhé? Đi đâu cũng mang cái mụn này trên mặt, con xấu hổ lắm.
Cô bán hàng bày phấn che khiếm khuyết các lọai lên mặt quầy. Adele chỉ ống phấn có thanh chấm nhỏ:
- Con thích cái này không? Trông giống màu da của con lắm.
Kendra gật đầu. Lập tức, nhân viên quầy mở ngăn kéo lấy sản phẩm cho họ.
- Con muốn vào thăm mẹ trước hay sau khi ăn tối?
- Sau đi ạ. Giờ Tiffany sẽ đến nhà chơi với con. Sáu giờ bố bạn ấy đến đón về.
- Ra vậy.
Trong tâm trí Adele, hình ảnh bàn tay “khéo léo” của Zach vuốt ve ngực cô hiện ra không đúng lúc chút nào.
- Mong cô không phiền. Tối nay ba cháu tập cho đội muộn.
Adele chưa sẵn sàng gặp “ba cháu” sớm như thế. Cô đang hy vọng tránh được anh, chờ ký ức trong nhà vệ sinh phai đi một chút.
- Có gì đâu. Mình sẽ đến thăm mẹ muộn một chút, mẹ cũng không phiền đâu mà.
Chờ người bán hàng gói hàng cho Adele và Kendra xong, Tiffany chỉ những món cô bé muốn mua:
- Cậu sướиɠ thật đấy. Giá tớ cũng có em trai thì hay biết mấy.
- Tớ với mẹ chọc em đạp suốt.
- Cậu phải cho tớ chơi với em cơ.
- Được thôi. Tớ sẽ cho cậu thay bỉm bẩn.
Tiffany nhăn mũi:
- Eo ôi.
Cô bán hàng gói mascara uốn mi cong, hai thỏi son bóng màu hồng và đỏ, và hộp phấn mắt màu xanh. Adele ái ngại hỏi:
- Bố cháu có đồng ý cho cháu đánh mắt màu này không?
Tiffany gật đầu, chìa thẻ bạch kim Amerian Express mang tên Zach ra:
- Ba đồng ý tất.
Lúc sáu giờ mười lăm, Zach xuất hiện trước cửa căn hộ của Sherilyn. Anh mặc áo thể thao có mũ to tướng. Nhìn anh đứng dưới ánh sáng nhạt của chiều tháng Mười, Adele lại thấy xốn xang:
- Chào em.
Adele ngóai đầu gọi với vào nhà:
- Tiffany, ba cháu đến rồi nè. – Adele bước ra thềm, khép cửa kín sau lưng. – Em có chuyện muốn nói với anh.
Zach cố thản nhiên:
- Nếu em định nói chuyện hôm nọ thì theo anh nên lý giải thế này: cả hai chúng mình đều mê say quá nên quên ….
- Không phải chuyện ấy.
Adele nắm tay anh kéo xuống bậc tam cấp. Hồi trước anh bảo cô người anh là lò sưởi di động. Điều ấy quả không sai. Hơi ấm từ người anh lan tỏa từ bàn tay đến cánh tay cô.
- Ngòai chuyện hôm nọ, ta còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần bàn.
Từ lúc ở khu mua sắm về, càng lo Tiffany nghĩ quanh quẩn về việc thay đổi sinh lý, cô càng thấy cần bàn với Zach:
- Tiffany tâm sự với em rằng nó sợ sẽ không bao giờ thấy tháng và bị mọc ria mép.
Họ đã đi xuống đến bậc cuối cùng. Zach ngạc nhiên nhìn cô:
- Con bé nói với em hết à ?
Adele buông tay anh, gật đầu:
- Em nghĩ anh nên biết.
Zach nhìn sâu vào đáy mắt cô:
- Hôm trước, Tiffany có đề cập đến chuyện ấy. Nhưng không thấy con bé nhắc gì đến ria mép cả.
Adele nhún vai:
- Tiffany thấy tivi nói như vậy rồi đâm hỏang. Em đóan con bé phát triển trễ hơn bạn đồng lứa. Hồi học phổ thông cơ sở, Devon cũng nhỏ nhắn.
- Ừ. Mẹ nó gầy nên có thể Tiffany giống mẹ.
“Gầy, yểu điệu và đẹp nữa”. Adele ngỏanh mặt đi, khoanh tay cho đỡ lạnh. Áo dài tay không đủ chống chọi với cái lạnh ngòai này:
- Con bé hỏi em về Devon.
Họ thong thả đi về chiếc xe Escalade màu bạc của Zach.
- Hỏi những chuyện gì?
- Tiffany muốn biết hồi học phổ thông, mẹ nó thế nào. Đại khái thế.
- Em nói gì với nó?
Adele nhìn anh:
- Em nói dối.
- Về chuyện gì?
- Em bảo Devon tốt bụng tuyệt vời, ai cũng quý mẹ nó.
Zahc thóang nhếch mép:
- Chẳng phải ai cũng nghĩ vợ anh thế.
Adele dừng lại bên lề đường:
- Đúng vậy.
Đút tay túi áo, Zach nhìn qua đầu Adele như thể có thứ bên kia đường làm anh phân tâm:
- Cảm ơn em. Anh biết em không phải người mến mộ Devon.
Adele nhìn quanh quất. Xung quanh không có ai ngòai cô và Zach:
- Tất nhiên. Vợ anh quá đáng với em lắm.
- Em không phải người duy nhất bị thế.
Adele tự hỏi không biết Zach sống với cô ta thế nào.
- Em nghĩ gì về Devon hay anh không quan trọng. Tiffany có vẻ tốt bụng. Thời gian này, Kendra gặp nhiều chuyện buồn. Con gái anh giúp cháu em rất nhiều.
Nheo mắt, Zach vẫn nhìn đâu đó sau đầu cô:
- Tiffany tốt tính thật. Anh không biết nó sợ mọc râu. Anh cứ tưởng chuyện gì nó cũng muốn nói với anh. Hóa ra, có nhiều thứ Tiffany thấy không tiện nói với bố. - Cuối cùng, ánh mắt anh cũng quay lại với cô. - Nếu Tiffany còn tâm sự điều gì khác, mong em nói anh hay.
Adele gật đầu:
- Em mồ côi mẹ lúc mới lên mười nên cũng hiểu đôi chút.
- Anh biết. Hồi đại học, em kể anh nghe rồi.
Mắt anh lướt từ trên mặt xuống ngực áo Adele. Zach hạ thấp giọng, nói rành rọt:
- Anh có thứ này cho em.
Adele không muốn nghe. Rất có thể thứ anh muốn cho là thứ cô không có từ rất lâu, là thứ cô khao khát nhưng không nên có. Adele cau mày, che dấu sự bối rối:
- Thôi đi, Zach.
Anh nhìn cô vài giây, đọan bảo:
- Sao em hay nghĩ xa côi thế nhỉ?
Adele đặt một tay lên ngực mình rồi hỏi Zach:
- Em ư?
Trước khi Adele kịp nói thêm, cửa nhà bật mở. Tiffany chạy xuống thềm, Zach ngọt ngào hỏi con gái:
- Mình đi chưa con?
- Rồi ạ.
Khóac balô lên vai, Tiffany mở cửa sau của xe Cadillac:
- Cám ơn cô đưa cháu đến Dillard’s.
Adele đặt tay lên vai Tiffany:
- Đừng khách sáo. Với lại cũng nên nhớ rằng dậy thì muộn chỉ khó chịu lúc này. Khi ba mươi tuổi, cháu sẽ trẻ như mới hai mươi lăm. Lúc ấy bạn bè sẽ muốn như cháu mà không được.
Sau nhiều năm dài, Zach mới mơ thấy Devon. Trong mơ, anh vẫn là sinh viên Đại học Texas Memorial. Đế giày đinh nện cồm cộp trên nền xi măng và chiếc nón bảo hiểm trong bàn tay buông thõng va vào đùi theo từng nhịp bước. Anh đi chậm dần rồi dừng hẳn khi thấy Devon đứng ngay lối vào. Cô mặc bộ vest hiệu Chanel Zach mặc cho vợ lúc khâm liệm.
- Chào anh.
Zach ngạt thở, l*иg ngực nghe nằng nặng.
- Anh không chào em à?
- Sao em lại ở đây?
Hất tóc ra sau vai, Devon rọi đôi mắt xanh lam vào anh:
- Em có thai. – Cô mỉm cười, đặt tay lên cái bụng phẳng lì. – Anh sắp làm cha rồi Zach.
Ngực anh thắt lại, cổ họng nghẹn đắng. Zach chòang tỉnh, thở hổn hển. Tim anh đập như trống làng. Tấm chăn dày như đúc bằng chì đè anh xuống giường. Zach hất tung chăn. Ngồi bên mép giường, Zach chưa bao giờ mừng đến thế khi giật mình tỉnh giấc.
- Ác mộng kinh hòang thật.
Zach đứng lên. Không mở đèn, anh đi thẳng vào nhà vệ sinh. Lướt trên mặt thảm có lò sưởi bên dưới, Zach đi qua bồn tắm sục cỡ lớn. Ánh trăng vằng vặc chiếu qua khung cửa sổ. Lần trước, anh mơ Devon sống dậy từ cõi chết quát mắng anh định ly dị cô. Với Zach, lần mơ trước đỡ hơn cơn ác mộng lần này.
Dùng toilet xong, Zach vừa giật nước vừa tự hỏi không hiểu sao Devon lại hiện về trong giấc mơ của anh thông báo cô có bầu. Tỉnh giấc Zach mừng hết lớn vì đó không phải là thật.
Ánh trăng chạy dọc sống lưng Zach lúc anh trở lại phòng ngủ. Mười bốn năm trước, Devon đến tìm anh tại căn nhà anh sống với mấy người bạn cùng đội banh. Cô bảo anh sắp có con. Đứa bé được thụ thai lần họ gặp nhau sau cùng, chỉ vài ngày trước khi Zach tuyên bố chia tay với cô.
Devon khoanh tay trước ngực, nói rành rọt:
- Em không phải loại mèo mả gà đồng. Em sẽ không nuôi con hoang một mình.
Nhìn người yêu một thời nhưng nay tình đã cạn, Zach cảm giác đời anh biến thành cát mịn trôi qua kẽ ngón tay. Anh không còn con đường nào khác ngòai việc làm theo đạo lý.
Zach sởn gai ốc. Anh vào bếp, mở tủ lạnh, tìm sữa. Dưới ánh trăng vằng vặc, Zach tu sữa thẳng từ bình nhựa.
Cha mẹ luôn dạy anh sống có đạo đức. Anh làm theo dù chuyện ấy không dễ dàng gì. Cưới Devon vì trót ăn cơm trước kẻng kéo theo bao rắc rối.
Điều Zach thắc mắc nhất chính là: họ chẳng may có con hay do Devon chủ động ngưng uống viên tránh thai. Sau này, chỉ hai năm trước khi tử nạn, Devon thú nhận ngày xưa cô đã không dùng thuốc. Lúc ấy, hai vợ chồng cự nự vì chuyện phòng the thưa thớt và Devon muốn chọc tức anh:
- Phải, em ngưng dùng thuốc. Em thừa nhận điều đó. Thuốc ấy làm em bị mập. Giờ anh hết boăn khoăn chưa? Em vừa nói hết rồi đấy.
- Đáng lẽ em phải nói với anh chứ.
- Nói hay không, giờ đâu còn quan trọng nữa.
Cô nói đúng. Mười bốn năm trước, mười năm trước ngay cả bây giờ, nó không quan trọng. Devon cố ý hay vô tình có thai, anh cũng lấy cô rồi. Devon sinh cho anh một cô con gái xinh đẹp. Zach không bao giờ hối tiếc khi có Tiffany.
Cất bình sữa xong, anh đóng mạnh cửa tủ. Dù yêu con vô vàn, Zach tự hứa với lòng không bao giờ “lỡ” có con lần nữa.
Zach không hề muốn đi bước nữa để rồi phải sống với người anh không yêu và không thể tin tưởng. Như chim sợ cành cây cong, Zach không bao giờ quên chuyện cũ.