Chương 4
Sáng thứ Hai, Adele vừa bước vào phòng bệnh, Sherilyn đã thông báo:- Cuối cùng William cũng gọi điện cho chị.
Adele đặt bình hoa cúc trắng và cẩm chướng tím cùng túi xách lên kệ cạnh giường.
- Sao giờ mới gọi?
Cô sửa sang mấy cành hoa trong bình. Tóc sau gáy cô vẫn còn ướt. Sau khi chạy bộ mười cây số, Adele tắm nhanh và mặc vội áo thun quần jeans đến bệnh viện.
Cô quay sang ngắm chị gái nửa nằm nửa ngồi trên giường. Sherilyn mặc váy ngủ trắng viền đăng ten ở cổ và cổ tay áo dài. Trông chị hao giống nữ minh tinh Nicole Kidman. Mái tóc vàng nhạt, óng ả của chị búi gọn sau gáy, trông đứng đắn, đoan trang. Sherilyn đẹp và đài các… Chỉ có điều mắt chị thâm quầng mệt mỏi, mặt và tay phù nhẹ. Đó là triệu chứng của bệnh huyết áp cao bất thường khi mang thai.
Adele gợi chuyện:
- Anh ta nói gì?
- William muốn biết chị cần gì để giúp. Chị chỉ nói mỗi một câu.
Sherilyn vòng tay quanh cái bụng bự. Adele chỉ mong chị mình đừng làm gì thảm hại như khúm núm hoặc cầu xin. Nếu ở địa vị Sherilyn, cô sẽ nói vào ống nghe: “Đồ khốn!” rồi cúp máy. Nhưng Sherilyn có lẽ cả đời không bao giờ nói bậy. Chị ấy luôn cố tập tành cho giống mệnh phụ.
Một tay cầm cốc nhựa màu vàng hứng dưới vòi nước lạnh, Adele hỏi:
- Câu gì cơ?
- À, chị bảo hắn xéo đi cho rảnh nợ.
Adele ngây người. Suýt nữa cô để nước tràn ly. Người ngồi kia giống Sherilyn nhưng chắc người ngoài hành tinh nhập vào chị mất rồi. Nhưng chưa bao giờ Sherilyn ăn nói gay gắt, đanh đá như thế.
- Chị thiếu tế nhị và vô giáo dục, chị biết. Nhưng bấy lâu nay chị chỉ muốn quát thẳng vào mặt hắn thế.
Sherilyn xoa xoa bụng như vỗ về cậu con trai chưa chào đời.
Cô y tá mặc áo choàng màu hồng nhạt đẩy cây treo ống truyền dịch vào cửa phòng. Adele trấn tĩnh, rót đầy ly nước mát. Đặt ly lên khay xong, cô quay ra sờ trán Sherilyn. Bác sĩ không nói là triệu chứng của bệnh tiền sản giật, nhưng Adele nhất định phải kiểm tra; chị cô hôm nay lạ lắm.
Sherilyn gạt tay em gái:
- Chị có làm sao đâu. Tất nhiên là ngòai việc huyết áp tăng vọt, đau đầu và phù nề ghê gớm.
- Em tìm thấy máy quay film hiệu Handycam trong thùng cùng với máy tính của chị. Em đang sạc pin, định ghi hình hôm Kendra thi tuyển vào đội khiêu vũ của trường.
- Giá chị cũng đi được nhỉ?
- Kendra thi xong, dì cháu em sẽ đem máy đến đây cả nhà cùng xem.
- Kendra nó khổ lằm đấy. Bố bỏ nhà đi chưa được bao lâu thì mẹ lại nằm viện. – Sherilyn chán nản buông thõng hai tay. Adele thấy khó lòng làm chị khuây khỏa được. – Nghe mẹ, con bé bỏ trường bỏ bạn về đây. Giờ nó lại…
Andele nghĩ thầm: “… lại phải ở với bà dì sáu bảy năm không gặp”.
- Ở trường, Kendra có bạn mới rồi chị. Tiffany có vẻ ngoan lắm.
- Mong là như thế. Kendra cần có bạn tốt. Hôm thứ Bảy, em có gặp bố Tiffany rồi nhỉ?
Thực ra, cô quen bố Tiffany từ trước cả thứ Bảy tuần rồi.
- Vâng.
- Em thấy anh ta thế nào?
Khổ nổi, mấy ngày nay, Adele cố không nghĩ đến anh ta. Cô cố xua hình ảnh Zach đang tràn căng sức sống thong thả, điềm tĩnh chạy bộ về phía cô. Cô nhún vai:
- Cũng được chị ạ. Nhưng chị quan tâm làm gì?
- Chị nghe Kendra ‘quảng cáo’ anh ta là cầu thủ chuyên nghiệp trước khi về làm huấn luyện viên cho trường trung học Cedar Creek. Tuy không nhớ đội nào nhưng Kendra bảo Tiffany đem hình ba ra khoe: nào đội nón bảo hiểm, quần áo đồng phục bó chẽn trông oai lắm. – Ngã hẳn đầu trên đống gối, Sherilyn thở dài.- Theo chị đoán anh này cũng đứng đắn. Nói thật với em, chị tìm cách gặp bố mẹ bạn Kendra chỉ để chắn chắn rằng con bé không giao du với con nhà nào quá dễ dãi. – Sherilyn khẽ cau vầng trán mệt mỏi. – Năm ngoái, Kendra quen với cô bạn được bố mẹ cho đi chơi thả dàn, không hạn chế giờ về buổi tối. Con nhỏ ăn mặc hở hang, giống hệt Britney Spears và đua đòi ghê gớm. Chị hết hồn khi Kendra đòi mặc váy ngắn và đồ lót có may dây da.
- Em sẽ hết sức để ý. Nhưng theo em, chị khỏi lo về Tiffany.
- Nhưng chị nghe Kendra kể mẹ Tiffany hình như không ở nhà đó. Bố thì bận bịu ghê lắm.
Adele tự nhủ: “Bận việc hay bận tán các bà các cô nhỉ?”. Cô nhớ bức hình Devon to bằng người thật treo ở nhà Zach. Bất kỳ phụ nữ tự trọng nào đều cao chạy xa bay nếu phải nhìn bà vợ đã chết của người tình cũ dõi theo từng nhất cử nhất động của mình như thế.
- Mẹ nó mất mấy năm nay.
- Ôi, tội nghiệp quá.
- Chắc chị còn nhớ Devon Hamilton.
Sherilyn nhắm mắt giây lát:
- Có phải con nhỏ hay chê bai tóc em không?
Cô ta còn quá đáng hơn thế nhiều.
- Vâng. Mẹ Tiffany đấy.
Sherilyn mở mắt trợn tròn nhìn Adele:
- Thật không?
- Thật.
Chị với tay lấy gói kẹo dẻo Gummi Bear và mở nó ra:
- Người ta nói đúng. Trái đất tròn thật.
Adele đồng ý cả hai tay.
Vừa bỏ một viên kẹo dẻo hình chú gấu màu đỏ vào miệng, Sherilyn vừa bảo:
- Không trông nom con gái được, chị lo quá. Chuyện William làm chị rối trí, chưa kịp mua đồ em bé. – Sherilyn xoa xoa bụng. – Tội nghiệp con tôi.
Với tuýp người đảm đang, thích kiểm soát mọi thứ như Sherilyn, phải nằm một chỗ quả là cực hình.
- Dì cháu em sẽ chuẩn bị sẵn sàng đón em bé. Kendra sẽ thích cho xem.
Khi nào Sherilyn mẹ tròn con vuông, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy. Adele sẽ về Ohio với bạn bè và cuộc sống riêng.
Sherilyn ném gói kẹo đang ăn lên khay:
- Hay quá. Thằng bé cựa quậy rồi. – Đếm số lần thai nhi máy và chú ý từng chuyển động của đứa con trong bụng là nhiệm vụ quan trọng của thai phụ mắc chứng tiền sản giật. – Đưa tay em đây.
Nắm cổ tay em, Sherilyn áp bàn tay Adele vào nửa bụng trái.
- Em có thấy gì đâu.
- Suỵt! Yên lặng nào. Đấy… em thấy gì không?
Adele lắc đầu. Hôm nay cũng chưa có tiến triển gì hơn hôm qua, hoặc hôm kia. Mấy giây sau, Sherilyn đành buông tay:
- Chắc thằng bé ngủ rồi. – Hất hàm về phía mặt tủ nhỏ cạnh giường, Sherilyn bảo. – Lấy giấy bút đi. Chị bảo gì em ghi nấy nhé.
Một tiếng sau, Adele có trong tay danh sách dài ba trang ghi đồ dùng các loại cho em bé và những lối hành xử chừng mực, vô số việc cần làm, các chương trình truyền hình của Kendra. Về cơ bản, đó là những thứ Adele không được làm. Thế có nghĩa, chỉ khi Kendra đi ngủ, cô mới được xem vài chương trình ưa thích.
Nhét bản liệt kê vào túi xách, Adele chạy vội ra xe, lái tới trường trung học cơ sở Sterling Park . Ngay khi đặt chân vào phòng tập thể dục, có hai điều làm cô ngạc nhiên. Thứ nhất, theo trí nhớ của cô, nó lớn hơn nhiều. Thứ hai, mùi của nó không thay đổi. Ngày xưa cô học ở đây, sàn cũng lát gỗ tốt, rổ bóng cao su cũng đầy ngất như vậy. Giữa sàn nhà có sơn hình chú ngựa hai màu đỏ và đen. Trong góc phòng, Kendra và vài bạn cùng nhóm đang khởi động hoặc buộc dây giầy. Kendra chải gọn tóc sau cột đuôi gà bằng sợi ruy băng sọc đỏ trắng. Adele vẩy tay rối rít nhưng cô cháu gái không biết vì đang quay lưng lại. Nhún vai, Adele lên khán đài ngồi ngay hàng ghế thứ ba. Phía dưới, bốn giáo viên và ba học sinh ngồi sau bàn giám khảo. Một trong ba cô nữ sinh là Tiffany Zemaitis, tóc chải gọn gàng, tay lăm lăm cây viết chì.
Cách đây khoảng một vài tuần, Adele không bao giờ tưởng tượng sẽ ngồi trong phòng tập của trường cũ. Dù là nhà văn chuyên viết về những hiện tượng thần bí, lạ đời, Adele không thể tưởng tượng có ngày cô xem cháu mình biểu diễn để con gái Zach và Devon chấm điểm. Thật không thể tưởng tượng nổi.
Chuẩn bị sẵn máy Handycam bên mình, Adele tì hai khuỷu tay lên lưng ghế băng chờ đợi. Co cũng không bao giờ nghĩ sẽ thay mặt phụ huynh cô học trò mười ba tuổi ngồi trên khan đài của trường thế này. Adele chẳng biết gì về việc nuôi dạy con trẻ cả. Cách đây năm năm, từ hồi Steve, con tắc kè hoa cô nuôi làm thú cưng bị chết, Adele không phải chịu trách nhiệm với bất kỳ sinh vật sống nào. Một cô bé tuổi dậy thì cần nhiều hơn nước phun sương, rổ nằm sạch và vài con dế làm mồi.
Kendra chắc chắn có nhu cầu riêng. Chỉ tội Adele chẳng biết đó là gì. Con bé ghét thịt gà vì nhiều gân, ghét rau trộn vì xà lách có mùi ‘bẩn’, ghét chuối vì nó mềm nhũn trong lúc chuối vừa chín tới.
Từ lúc mười tám tuổi đến giờ, Adele toàn sống một mình, ít khi nấu nướng. Thịt bò hoặc gà chế biến sẳn bỏ lò viba công thêm món rau trộn là xong một bữa ăn thường ngày của cô. Bữa ăn của Adele dễ làm và tiện lợi nhưng bữa ăn của Kendra đòi hỏi phải lên kế họach mua đồ về nấu nướng, chẳng hạn món mỳ Ý hoặc nui xào. Nếu không con bé chỉ thích đồ ăn nhanh. Nghe Adele giải thích rằng ngày nào cũng ăn khoai tây chiên Mc Donald’s hoặc bánh thịt chiên dòn Taco Bell sẽ không tốt cho sức khỏe, khiến cơ thể toàn chất béo có hại, Kendra chỉ giương mắt nhìn cô và bảo: “Đồng tính!”. Adele nhanh chóng phát hiện ra rằng mọi thứ Kendra không thích hoặc không muốn nghe đều bị con bé quy về ‘tội’ đồng tính! Cô định phân tích cho cháu gái nghe rằng: gán cho mọi thứ nhãn hiệu ‘đồng tính’ là không bình thường nhưng cô chỉ sợ Kendra sẽ chỉ giương mắt nhìn cô như thể cô là bà già cổ lổ sĩ, ngớ ngẩn và ‘đồng tính’.
Một nữ sinh mặc đồ thể dục bó sát bằng thun bốn chiều ra giữa phòng tập cúi đầu và chờ đợi. vài giây sau, nhạc của bài ‘Get Ready 4 This’ xập xình phát ra từ đầu đĩa CD ngay trước ban giám khảo. Cô gái bắt đầu nhảy. Bảo cô bé nhảy xấu thì không đúng, nói nhảy đẹp cũng không phải. Nữ sinh thứ hai khá hơn một chút nhưng tiếc thay trong lúc cô biễu diễn, cánh cửa khô dầu của phòng tập mở ra sập vào ba lần khiến thành viên ban giám khảo phải thở dài treo bảng “Không phận sự miễn vào” móc ra cửa. Lát sau, khán giả theo lối phòng thay đồ kéo vào ngồi kín khán đài.
Sau năm sáu bạn đồng tập, Kendra bước ra sàn diễn. Đưa đĩa CD riêng vào đầu máy, cô bé chờ đợi nhạc dạo đầu của bài “Since U Been Gone”. Adele đứng lên, ngắm cô cháu gái qua ống kính máy quay. Lúc trước Kendra có kể con bé học múa từ khi lên bốn tuổi. Adele cũng học múa từ bé nên chỉ cần nhìn qua cô cũng biết người có tài năng thiên bẩm. Sau phần trình bày của Kendra, Adele hào hứng la lớn. Cô đưa hai ngón tay vào miệng huýt sáo rõ to. Chắc Kendra sẽ chê dì nó ‘gay’ nhưng cô vui và tự hào đến nỗi không thể ngồi yên.
Sau Kendra còn vài người nữa. Buổi thi kết thúc lúc sáu giờ tối. Cất máy Handycam vào túi đeo ở vai, Adele xuống khán đài và dừng lại chỗ các nữ sinh đang đứng túm tụm gần bàn ban giám khảo.
Thấy cô, Kendra đứng tách khỏi nhóm. Adele bảo:
- Con giỏi quá.
Kendra lắc đầu:
- Con phạm hai lỗi.
- Dì có thấy gì đâu. – Cô hạ giọng. – Trong nhóm, con trội hơn hẳn.
Dù cố nén, Kendra không giấu nỗi nụ cười. Lần đầu tiên, Adele thấy cháu gái tươi tỉnh như vậy.
- Con cũng mong thế. Trong đội cũng có hai ba bạn giỏi.
- Lấy đồ dùng đi con. Mình đến bệnh viện cho mẹ xem con biễu diễn hay như thế nào.
Kendra chỉ qua vai cô:
- Đợi ban giám khảo công bố kết quả đã.
Adele ngoái đầu nhìn thấy mấy người ngồi sau bàn đang chụm đầu thì thào bàn bạc:
- Có kết quả ngay cơ à?
- Vâng.
Cửa phòng bật mở. Mọi người quay lại thấy Zach Zenmaitis bước vào mang theo chút nắng cuối ngày. Rõ ràng, anh không màng tới tấm biển thông báo treo ngoài cửa. Cánh cửa sập rầm rầm sau lưng, anh dừng lại nhình quanh. Hôm nay, Zach mặc áo thể thao có nón hiệu Nike và quần Levi’s bạc màu. Ngoài chiếc còi đeo trên cổ, anh đội nón lưỡi trai sụp xuống mắt. Khoanh tay trước lưng, Zach đứng lừng lững, che gần hết khung cửa sau lưng. Khi Zach buông thõng hai tay và dù Adele không thấy mắt anh nhưng cô đoán Zach đang nhìn mình. Cô cảm giác ánh mắt ấy chạy từ đầu đến chân mình, thỉnh thoảng có dừng ở vài nơi.
Tiffany gọi lớn:
- Ba ơi!
Zach gỡ mũ, thong thả đến bên con gái. Vừa thong thả đến gần, Zach mân mê lưỡi trai cầm trong tay. Anh không nhìn về phía cô nên Adele nghĩ chắc lúc nãy cô chỉ khéo tưởng tượng. Thực ra, chưa chắc anh đã thấy cô đứng đó.
Đến bên cô con gái cưng, Zach ném mũ xuống bàn:
- Sắp về chưa con?
- Sắp rồi ạ.
Một trong hai nữ giáo viên nhìn lên:
- Chào huấn luyện viên. Khỏe không anh?
- Chào chị Mary Jo. Tôi bình thường. Hôm nay chị đẹp quá. Chị mới cắt tóc à?
Zach cười tủm tỉm khen đồng nghiệp xấp xỉ bằng tuổi mẹ anh. Cô giáo cười tươi:
- Cũng mới cắt chút đỉnh.
Adele chán nản quay sang Kendra:
- Phải ăn mừng thôi. Trên đường đến bệnh viện, con nhắc dì ghé McDonald’s nhé.
Kendra cau trán lo âu:
- Con còn chưa biết mình đỗ hay trượt mà.
- Chuyện ấy không quan trọng. Cái chính là con giỏi và cố gắng hết mình.
Người xem trên khán đài thưa dần. Nhiều người lớn tiếng thân mật chào huấn luyện viên Z. Hầu hết toàn phụ nữ.
- Con ra chỗ các bạn đây.
Kendra bỏ mặc cô đứng đó đến với bạn cách cô vài bước chân.
- Có phải Adele Harris không nhỉ?
Adele quay lại nhìn cặp mắt xanh sẽ cao ngang tầm mắt cô nếu dưới chân cô không có gót giày bảy phân.
- Clestus Sawyer đấy ư?
- Là tôi đây. Hồi này cậu sao rồi?
- Tốt cả.
Ôm nhanh bạn học cũ, cô lùi lại ngắm Clestus. Hồi còn đi học. Clestus ham đọc sách và cùng tham gia đội kịch với Adele. Hồi đó anh ta gầy giơ xương và răng cũng bị vẩu. Nhưng giờ Cletus có da có thịt hơn, răng cũng chỉnh sửa lại. Dù vẫn da trắng, tóc đỏ nhưng Cletus đẹp trai hơn nhiều. Tất nhiên không thể sánh được với anh chàng điển trai đứng ngay sau lưng đang thu hút sự chú ý của hầu hết đàn bà con gái trong phòng tập. Tuy nhiên, Adele phải công nhận trên đời hiếm người đẹp trai hơn Zach Zemaitis.
Cô vừa cười vừa hỏi:
- Gặp anh vui quá. Anh sống như thế nào?
- Thì anh đang thở đây. Anh dạy toán ở trường Sterling Park này.
“Giáo viên dạy toán ư?” Zach vừa tự hỏi vừa nhìn qua đầu Clestus để quan sát Adele. Tất nhiên, người yêu năm nào của anh sẽ chẳng bị anh chàng túi áo cài kim băng này hấp dẫn.
- Hồi này em làm gì?
Chính Zach cũng đang muốn hỏi câu ấy.
- Em viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.
- Tuyệt quá. Em có sách xuất bản chưa?
- Rồi ạ. Ngoài mười đầu sách đã xuất bản, cuốn mười một đang ở xưởng in. Hiện em đang viết cuốn mười hai.
Adele hơi nghển cổ nhìn qua mái tóc đỏ của chàng giáo viên và bắt gặp Zach đang nhìn mình. Zach không ngạc nhiên khi biết Adele thành nữ tiểu thuyết gia chuyên viết chuyện siêu nhiên và khoa học viễn tưởng. Hồi nọ quen nhau, cô đã say mê các nàng tiên, giáo sĩ của dòng tu cổ xưa và lắm thứ lạ đời khác. Nghe tin cô có sách xuất bản, anh cũng không ngạc nhiên nốt. Adele là một trong số những cô gái thông minh nhất anh từng quen.
- Em dùng bút danh hay lấy tên thật?
Cặp mắt đẹp mê hồn của Adele nhìn sâu vào mắt anh vài giây trước khi cô quay sang chàng giáo viên:
- Em dùng tên thật.
- Kìa anh Zach!
LaDonna Simms, bạn thân của Devon gọi lớn và đi về phía anh. Cô ta cũng thuộc nhóm con nhà giàu hay giao du với vợ Zach.
- Chào em.
Zach nhìn trộm qua chỏm đầu phủ mái tóc vàng rơm của LaDonna đang đứng trước mặt mình để chăm chú nhìn Adele. Vừa bước vào phòng tập, anh đã để ý đến cô. Zach không thể rời mắt khỏi cặp mông tròn trịa của Adele. Người yêu năm nào của anh không chỉ thông minh, cô còn có thân hình hấp dẫn hơn người.
LaDonna hỏi:
- Anh có vé mời đến dự đêm gây quỹ ủng hộ tài năng trẻ chưa?
- Có rồi em. Tuy nhiên, lúc này anh ít có thời gian tham gia hoạt động của Hiệp đoàn.
Chẳng cứ lúc này. Hồi vợ còn sống, anh cũng không dính dáng gì đến nhóm phụ nữ nhà giàu, bạn của Devon .
LaDonna ghé sát lại, nắm cánh tay anh:
- Nhóm em thân với Devon ghê lắm. Chúng em luôn coi anh là thành viên không chính thức của hội.
- À phải.
Trong lúc LaDonna nói không ngớt, tai Zach tiếp tục theo dõi cuộc chuyện trò cách anh vài bước chân. Anh đang có việc thú vị hơn giả vờ quan tâm đến nhóm phụ nữ nhà giàu hay làm đỏm. Mẹ anh thường dạy: nghe lỏm là không hay nhưng bây giờ Zach mặc kệ.
- Trông em tươi tắn ghê.
Zach nghe thầy giáo dạy tóan tán tỉnh. Rõ là Clestus đang bị sổ mũi. Zach nghe anh này sụt sịt khá to.
- Cảm ơn anh đã khen. Ngày nào em cũng chạy bộ tám, chín cây số mà.
- Thỉnh thoảng anh cũng chơi thể thao. – Zach biết ngay con mọt sách vừa bịa trắng trợn. – Hay hôm nào anh em mình cùng tập đi!
Adele ngần ngừ làm Zach mừng thầm, tưởng cô từ chối. Ai dè, Adele mỉm cười hất lọn tóc dày ra sau vai:
- Đồng ý.
Khi cô đọc số điện thọai, gã ‘thầy đồ’ nhỏ thó lưu ngay vào điện thọai di động.
Tiffany đứng lên ghế cô bé vừa ngồi và nói lớn:
- Xin mọi người chú ý. Trước hết, ban giám khảo cảm ơn quý vị đã đến cổ vũ cho các bạn tham gia dự thi hôm nay. Đáng tiếc là đội tuyển của trường chỉ khuyết hai chỗ. – Cô bé nhìn xuống mảnh giấy đang cầm trên tay. – Quả là quyết định khó khăn! Xin hãy chào mừng LisaRay Durke và Kendra Morgan đến với đội tuyển.
Lập tức khán giả vỗ tay rần rần, vài người còn la lên hưởng ứng. Vài nữ sinh bật khóc và gục đầu vào vai bạn nức nở. Zach nhìn theo ánh mắt biết cười của Adele vừa rời ‘giáo còm’ và chuyển sang cô cháu gái.
LaDonna buông tay anh:
- Thôi chết. Con em trượt mất rồi. Chắc nó phát rầu mà khóc hết nước mắt mất. Xin lỗi, em phải đi đây.
Đúng là Roseanna, con gái LaDonna đang khóc như mưa, Zach không hiểu tại sao phụ nữ giàu xúc cảm đến nỗi phân phát nó cho mọi thứ. Còn nữa, họ hay xúc động thái quá giữa đám đông. Trời ạ, không vào được đội khiêu vũ chứ có phải mất cúp giải đấu toàn bang hay toàn trường đâu mà đau khổ vật vã.
- Ba ơi!
Zach miễn cưỡng quay sang con:
- Ta về được chưa?
- Hượm đã. Con phải bảo Kendra va Lisa Ray cái này.
- Nhớ nhanh lên nghe con.
Zach đội mũ, ngồi sau bàn giám khảo trong lúc mọi người lục đυ.c ra về. Cỡ chừng năm phút sau, Tiffany, Kendra và Adele đi về phía anh. Zach vội đứng lên:
- Kendra, chúc mừng cháu. Vào đội rồi, cháu sẽ đến tập với Tiffany thường xuyên hơn chứ.
- Đúng đấy ạ. – Tiffany trả lời thay bạn. Lúc bốn người cùng ra cửa, cô bé nói thêm. – Kendra sẽ phải học gấp vài bài khó. Mấy tuần nữa, chúng con đi thi rồi.
Kendra muốn cô bạn yên tâm:
- Tớ sẽ học kịp mà.
Gót giầy của Adele gõ mạnh xuống nền nhà lát gỗ cứng. Âm thanh của nó gợi lên trong đầu Zach bao ý tưởng ngọt ngào.
Tiffany mời:
- Chủ nhật này, tớ mời cả đội đến nhà làm tiệc thịt nướng ngòai trời. Kendra, cậu nhất định phải đến đấy. Chắc chắn sẽ vui cực kỳ.
Kendra ngoái đầu nhìn Adele:
- Con đi được không dì?
- Con phải xin phép mẹ đã. Còn dì đồng ý rồi đấy.
Zach mở cửa cho con gái và bạn. Khi Adele đi qua, anh buột miệng:
- Em cũng đến cho vui.
Anh không định mời cô, thậm chí anh còn không chắc có nên mời hay không nữa. Không, giờ anh biết chắc đáng lẽ không nên mời.
Adele dừng bước, mấy lọn tóc phủ trên vai cô chỉ cách anh hơn gang tay. Adele nhìn thẳng vào mắt anh:
- Không đâu.
Đáng lý Zach phải thấy nhẹ nhõm. Nhưng không hiểu sao anh không có được cảm giác ấy:
- Em sợ à?
- Sợ gì?
Mùi thơm dịu nhẹ thoảng từ cơ thể đầy đặn của Adele. Zach đáp:
- Sợ hơn chục bé gái vừa chạy quanh nhà, vừa la hét cười đùa và mở nhạc điếc cả tai.
Adele thoáng mỉm cười lắc đầu và bước ra cửa:
- Em bận.
- Bận tiếp gã tóc đỏ ư?
Anh ra theo. Cánh cửa sập lại sau lưng. Nếu là người khác không biết con người Zach, họ đã tưởng anh ghen. Thật lố bịch! Zach không ghen ngay cả khi theo đuổi Adele vì một mục đích nào đó. Đằng này, anh đâu có theo đuổi cô, Zach lại thèm ghen với anh giáo lùn tịt tóc đỏ ư?!
Adele lục túi lấy chìa khóa:
- Cũng có thể lắm. Đi chơi với Clestus chắc cũng hay. Sau tuần vất vả vừa rồi, em cần vui vẻ một chút.
Zach chỉnh mũ lưỡi trai trên đầu:
- Vui ư? Em đừng mơ.
Adele khựng lại, ngước lên nhìn anh:
- Em hỏi cho biết thôi nhé, tại sao anh nghĩ thế?
- Hắn khó chịu lắm.
Cô cau mày lắc đầu:
- Em có làm gì đâu mà anh ấy khó chịu. Chỉ nói chuyện chơi thôi mà.
Đúng là họ hiểu chữ ‘vui vẻ’ theo hai cách khác nhau.
Huấn luyện viên lớp dưới gọi lớn:
- Này Z., cuối tuần này có thi đấu rồi. Tiếc là không có mặt trò Don, nhỉ?
Adele nhìn phần khuôn mặt Zach khuất dưới vành mũ lưỡi trai. Hồi đại học, bạn bè cũng thân mật gọi anh là Z. Nghe tên ấy được xướng lên, bao kỷ biệm xưa lại ùa về. Adele nhớ tiếng anh cười, nhớ bàn tay anh đỡ ngang eo cô.
Đồng nghiệp của Zach hỏi tiếp:
- Trò Don đỡ chưa cậu?
- Sáng nay, tớ mới gọi điện hỏi bác sĩ ở trung tâm chấn thương chỉnh hình Lubbock . Don khá hơn nhiều rồi.
Adele lùi lại:
- Tôi xin phép.
Đọan cô đi ngang qua Zach về bãi đậu xe. Adele nhớ cặp chữ Z l*иg xăm trên cánh tay anh. Lần cuối cô nhìn thấy hình xăm ấy là lúc họ đều không mặc gì. Hai bàn tay và cặp môi cô lướt trên cơ thể rắn chắc của anh, không chừa chỗ nào.
Zach gọi với:
- Hẹn gặp lại, Adele.
Làn gió nhẹ làm vương tóc lên má cô. Adele chỉ im lặng, chân vẫn đi ngày càng xa. Đúng là cô không thể tránh mặt Zach vì Kendra và Tiffany ngày càng quấn quít nhau hơn. Cô sẽ cố lịch sự, nhưng chỉ đến thế mà thôi. Adele không còn chút tình cảm nào với anh. Adele không yêu Zach cũng không muốn khơi lên đống tro tàn dĩ vãng. Tuy không ghét anh, Adele cũng không muốn làm bạn anh.
Mười phút sau, hai dì cháu đã đến bệnh viện. Họ cùng Sherilyn xem băng ghi hình Kendra thi tuyển. Sau đó, cô lái xe đưa Kendra vào nhà hàng McDonald’s. Adele chỉ ăn rau trộn. Riêng Kendra ăn không biết no đùi gà chiên, pho mát, khoai tây rán và uống nước ngọt Coke. Về đến nhà, Kendra chúi đầu làm bài tập trong lúc Adele giặt quần áo.
Hai ba ngày sau đó khá bình ổn. Adele đã quen với thời gian biểu mới. Mỗi sáng ngủ dậy, cô chuẩn bị đưa Kendra đến trường và chạy bộ chín cây số. Sau đó cô vào viện nghe Sherilyn thông báo tin mới nhất về sức khỏe của hai mẹ con. Những lúc như thế, Sherilyn lại nghĩ thêm vài thứ phải mua khiến Adele chạy quanh thị trấn ráng mua cho đủ. Gần trưa, cô về nhà viết tiếp chương đầu cuốn sách nói về thời tương lai của một hành tinh khác. Khi nghỉ giữa giờ, Adele liên lạc với bạn bè ở Boise qua email. Ba năm trước, Adele gặp ba cây viết nữ, đồng thời là bạn cô bây giờ tại một buổi hội thảo giới thiệu sách. Vì có nhiều điểm chung: hạn chót nộp tác phẩm, bế tắc thường thấy ở các nhà văn và tình duyên dang dở, họ nhanh chóng thành bạn thân. Giờ họ vẫn thân thiết như ngày nào nhưng chỉ mình Adele còn lê bước trên đường tình duyên gập ghềnh. Ngay khi Sherilyn sinh em bé xong, nhà cửa cũng thu xếp ổn thỏa, Adele sẽ về Ohio ngay để gặp gỡ bạn bè.
Chiều muộn ngày thứ Bảy, Adele chỉ muốn nghỉ ngơi. Trong tuần, Clestus Sawyer gọi điện hẹn sẽ đưa cô đi ăn tối lúc bảy giờ. Chủ nhà kế bên trả tiền để Kendra sang trông em bé năm tuổi vài tiếng trong lúc họ đi vắng. Để phòng có tình huống khẩn cấp, Adele đã lưu số điện thọai của cô vào di động của Kendra.
Vài tiếng trước khi Cletus đến, Adele mặc váy dạ hội dài tay màu đỏ và đi đôi giày đế thấp màu đỏ bóng loáng lấy trong tủ Sherilyn. Tuy không quan tâm đến đồ lót đẹp, Adele vẫn nhớ mang theo vài bộ đồ tươm tất. Nếu cuộc đi chơi kết thúc tốt đẹp, nếu chàng Cletus đủ sức làm cô chết mê chết mệt, Adele cũng sẽ về với Kendra lúc mười một giờ.
Vừa dùng món khai vị, Cletus vừa tâm sự anh đã bỏ vợ và có con gái hai tuổi. Anh hỏi thăm cô và có vẻ thực lòng quan tâm. Họ cùng cười vui khi ôn lại hồi còn học chung trường nhưng khi Cletus gọi tính tiền, Adele biết mình không có chút tình cảm nào với anh. Cletus tốt bụng nhưng cô không thể hình dung cảnh hai người sẽ nằm chung giường yêu đương mặn nồng. Adele hơi buồn vì cuộc hẹn này diễn tiến tốt đẹp không ngờ, đến nỗi cô tưởng lời nguyền lúc trước hết tác dụng.
Khỏang mười giờ, Cletus đưa cô về tận cửa. Anh hỏi:
- Bao giờ mình lại gặp nhau?
Thêm bạn bớt thù, nhất là bạn nhã nhặn như Cletus. Adele lục túi xách tìm chìa khóa nhà:
- Em không biết. Chị em ốm nên em bận lắm, chẳng biết khi nào rảnh. Nhưng cứ gọi cho em nhé. Biết đâu em thu xếp được thời gian đi uống cà phê với anh.
- Giờ tôi mới hiểu. Em chẳng hơn gì những người khác.
‘Anh ta nói gì thế nhỉ?’
- Em nghĩ tôi không thể với tới em. Em cho rằng giáo viên toán tẻ nhạt, tưởng chỉ cần được hẹn đi uống cà phê với em là tôi sướиɠ rơn rồi.
Adele thở dài:
- Trời đất! Anh không hiểu rồi, Cletus. Chị em ốm thập tử nhất sinh đang nằm viện, em phải thay chị trông nom cháu gái. Chỉ là em không có nhiều thời gian đi chơi.
- Phải rồi. Tôi cá nếu túi tôi rủng tỉnh tiền, em sẽ thu xếp thời gian thừa thãi. Nếu cả trường tán tụng tôi, chắc em sẽ bám lấy tôi không rời.
Adele trố mắt nhìn anh ta. Cô không thể giận Cletus vì không phải lỗi anh ta. Chính cô là nguyên nhân: lời nguyền tai ác vẫn còn hiệu lực.