Hẳn Là Yêu

Chương 5

Chương 5
Tóc gáy Gabrielle dựng đứng khi cô xem Thám tử Shanahan đặt một máy nghe trộm vào tai nghe điện thoại. Rồi anh lấy cái tua vít và đặt mọi thứ vào vị trí cũ.

"Thế thôi à?" cô thì thào.

Một hộp dụng cụ nằm mở ra ở chân anh, và anh thả cái tua vít vào trong. "Sao cô lại thì thào thế?"

Cô hắng giọng và nói, "Anh đã xong chưa, Thám tử?"

Anh liếc cô qua vai và đặt cái tai nghe vào lại thân máy. "Gọi tôi là Joe ấy. Tôi là người yêu của cô, nhớ chứ?"

Cô giành cả đêm qua để cố quên đi. "Bạn trai."

"Cũng giống nhau thôi."

Gabrielle cố không đảo tròn mắt. Cố rồi thất bại. "Vậy hãy nói cho tôi," cô dừng lại và thở ra, "Joe. Anh đã kết hôn chưa?"

Anh quay người đối mặt với cô và dồn trọng lượng lên một chân. "Chưa."

"Tình yêu cháy bỏng của một cô nàng may mắn nào đó?"

Anh khoanh tay ngang ngực chiếc áo phông xám. "Vào lúc này, không."

"Mới chia tay?"

"Phải."

"Hai người ở cùng nhau bao lâu?"

Ánh mắt anh hạ thấp xuống chiếc áo sơ mi màu ngọc lam với hai con bướm màu xanh xanh vàng vàng to đùng mỗi bên ngực của cô. "Cô quan tâm làm gì?"

"Chỉ đang cố nói chuyện vui vẻ thôi mà."

Anh trượt ánh mắt lên mặt cô một lần nữa. "Hai tháng."

"Thật đấy à? Sao cô ấy lại phải mất lâu đến thế mới lấy lại lý trí vậy?"

Mắt anh nheo lại, và anh rướn người về phía cô. "Cô bị điên đấy à? Đấy là vấn đề của cô chắc? Cô là người đang gặp phải rắc rối, và tôi là người có thể giúp cô giải quyết được việc đó. Thay vì chọc ghẹo tôi đến phát điên, cô nên hỏi thăm mặt tốt của tôi mới đúng."

Chỉ mới hơn chín giờ sáng, mà Gabrielle đã có quá đủ Thám tử Joe Shanahan để đi hết cả chín năm rồi. Cô đã có quá đủ việc anh ta gọi cô là đồ điên và chế nhạo những đức tin cá nhân của cô rồi. Cô phát ngán việc anh ta cứ sai bảo cô, ép cô đóng vai chỉ điểm, và đặt một con rệp vào điện thoại của cô. Cô trừng mắt nhìn anh, và đấu tranh xem có nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh thêm nữa. Thường thì cô cố làm một người tốt, nhưng cô không cảm thấy tốt lắm sáng nay. Cô đặt hai tay lên hông và quyết định liều lĩnh với cơn nóng giận của anh. "Anh chẳng có mặt nào tốt cả."

Ánh mắt anh chậm chạp di chuyển khắp mặt cô, rồi lướt qua cô. Khi anh nhìn lại, đôi mắt sẫm màu của anh nhìn xoáy vào cô, nhưng giọng anh trầm khàn và quyến rũ khi anh lên tiếng. "Đó không phải là những gì em đã cảm thấy tối qua."

Tối qua ư? "Anh đang nói về cái gì vậy?"

"Tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường anh, lăn lộn giữa các tấm drap, em gào thét tên anh và cầu nguyện Chúa trong cùng một hơi thở."

Tay Gabrielle thõng xuống hai bên. "Hử?"

Trước khi có thể hiểu hết những gì anh đang làm, anh đặt lòng bàn tay lên hai má cô và kéo cô về phía anh. "Hôn anh đi, em yêu," anh nới, hơi thở của anh mơn man má cô. "Đưa anh lưỡi của em nào."

Hôn anh đi, em yêu? Sững sờ không nói nên lời, Gabrielle không thể làm gì hơn là đứng đó như một na nơ canh. Hương thơm từ xà phòng gỗ đàn hương của anh xộc vào cô, khi anh hạ miệng xuống và ấn vào miệng cô. Anh rải những nụ hôn mềm mại lên hai khóe môi cô, và ôm mặt cô trong lòng bàn tay ấm áp của anh khi các ngón tay anh l*иg vào phần tóc ngay trên tai cô. Đôi mắt nâu của anh phủ kím tầm nhìn của cô, cứng rắn và mãnh liệt, trái ngược hẳn với cái miệng nóng hổi, nɧu͙© ɖu͙© của anh. Đầu lưỡi anh chạm vào viền môi cô, và hơi thở của cô nghẹn lại trong họng. Cô cảm nhận một cơn co giật tụ lại ở gan bàn chân, cảm giác nhoi nhói ấm áp cuộn tròn các ngón chân cô và lắng xuống trong bụng cô. Nụ hôn thật dịu dàng, gần như ngọt ngào, và cô đấu tranh để mắt mình mở to, đấu tranh để nhắc nhở bản thân rằng đôi môi đang mơn man môi cô, như thể anh thực sự là người yêu của cô, thuộc về một tay cảnh sát cứng đầu với luồng khí đen xì. Nhưng vào lúc này đây, luồng khí của anh không có cảm giác đen xì. Nó đỏ rực, màu đỏ nóng bỏng ngột ngạt của du͙© vọиɠ, du͙© vọиɠ của anh, bao quanh cả hai người họ và thúc giục cô quy hàng trước sự vuốt ve đầy sức thuyết phục của anh.

Cô thua trận. Mắt cô khép lại và môi cô hé ra. Anh dỗ miệng cô mở ra, và lưỡi anh chạm vào cô, nóng bỏng, trơn mượt, và kɧıêυ ҡɧí©ɧ được đáp lại. Cô ấn miệng mình vào anh, kéo sâu nụ hôn, và buông mình vào luồng cảm xúc dâng tràn khắp người cô. Anh có mùi thật tuyệt. Vị của anh còn tuyệt hơn. Cô dựa vào anh, nhưng anh buông tay khỏi mặt cô và kết thúc nụ hôn.

"Anh ta đi rồi," anh nói, chỉ hơn một tiếng thì thầm.

"Hmm..." Không khí lạnh giá vuốt ve bờ môi ẩm ướt của cô, và cô mở mắt. "Gì cơ?"

"Kevin."

Cô chớp mắt vào lần trước khi đầu óc bắt đầu rõ ràng. Cô liếc ra sau, nhưng căn phòng trống không trừ ra hai bọn họ. Từ phía trước cửa hàng, cô nghe tiếng máy tính tiền mở ra.

"Anh ta vừa đứng ở ngưỡng cửa."

"À." Cô quay lại với anh nhưng không thể nhìn vào mắt anh. "Ừ, đó cũng là những gì tôi đoán," cô lầm bẩm và tự hỏi từ khi nào thì nói dối lại trở nên dễ dàng đến như vậy đối với cô. Nhưng cô biết câu trả lời - chính cái phút thám tử Shanahan xử lý cô trong công viên Julia Davis. Cô đi vòng qua anh tới bàn cô và ngồi xuống trước khi đàu gối cô khuỵu hẳn.

Cô cảm thấy đờ đẫn và hơi mất phương hướng, như sau cái lần cô cố ngồi thiền bằng cách treo ngược người và cuối cùng kết thúc bằng việc rơi ra khỏi đôi bốt trọng lực. "Hôm nay tôi sẽ đi gặp đại diện của Silver Wilds, nên tôi sẽ không ở đây từ trưa đến khoảng hai giờ. Anh phải tự lực cánh sinh đấy."

Anh nhún vai. "Tôi có thể tự xử lý được."

"Tuyệt vời!" cô nói hơi quá mức nhiệt tình. Cô với tay lấy quyển catalog đầu tiên trên cùng một chồng giấy và mở ra chính giữa. Cô không biết mình đang nhìn vào cái gì nữa, tâm trí cô còn đang quá bận rộn tua lại khoảnh khắc đáng xấu hổ vừa qua. Anh đã hôn cô để chặn miệng cô trước mặt Kevin, và cô tan chảy như bơ dưới môi anh. Tay cô run rẩy, và cô kéo chúng vào lòng.

"Gabrielle."

"Ừ?"

"Nhìn tôi này."

Cô bắt ánh mắt mình tới chỗ anh và không ngạc nhiên khi thấy nét cau có trên khuôn mặt ngăm ngăm dữ tợn của anh.

"Cô không nhũn ra chỉ vì nụ hôn đó chứ, hả?" anh hỏi nhỏ đủ để giọng anh không bị vượt ra khỏi phòng.

Cô lắc đầu và đẩy một bên tóc ra sau tai. "Tôi đã biết sao anh lại làm thế mà."

"Bằng cách nào chứ? Cô quay lưng về phía anh ta mà." Anh cúi xuống để nhặt hộp dụng cụ và máy khoan lên, rồi lại nhìn cô lần nữa. "À, ah, tôi quên mất. Cô là bà đồng mà."

"Không, tôi không phải thế."

"Giờ thì thật nhẹ nhõm."

"Nhưng mẹ tôi thì phải."

Nét cau có của anh hằn sâu hơn, rồi anh quay về hướng cửa và lẩm bẩm cái gì đó dưới hơi thở nghe như là "Trời đất quỷ thần ơi, xin hãy cứu con."

Khi anh ra khỏi phòng, ánh mắt cô chuyển từ những lọn tóc cong ngắn đang vuốt ve qua gáy anh, qua đôi vai rộng, và đi xuống lưng chiếc áo phông xám mềm mà anh đã dắt vào trong cạp "quần Levi's của mình. Một cái ví phồng lên bên túi trái quần jean của anh, và gót đôi bốt làm việc của anh nện vang khắp sàn nhà.

Gabrielle chống khuỷu tay lên bàn và tựa mặt vào tay. Cô không phải tín đồ cuống nhiệt của chakra (Các chakra được miêu tả như là xếp thành một cột thẳng từ gốc của cột sống lêи đỉиɦ đầu. Các chakra được cho là đem lại năng lượng cho cơ thể và có liên quan đén các phản ứng của cơ thể, tình cảm hay tâm lý của một người. Chức năng của các chakra là xoay tròn để thu hút vào Năng lượng sống từ vũ trụ để giữ cân bằng cho sức khỏe về tâm linh, tâm lý, tình cảm và sinh lý của cơ thể.), nhưng cô tuyệt đối tin vào mối quan hệ hòa hợp giữa cơ thể, trí óc, và tinh thần. Và ngay lúc này cả ba thứ đó đều đang hỗn loạn. Đầu có cô kinh hãi trước phản ứng thể xác của cô dành cho tay thám tử, và tâm hồn cô trống rỗng bối rối trước sự phân chia thái cực đó.

"Anh đoán giờ đã an toàn để đi vào đây rồi."

Gabrielle thả tay xống và nhìn Kevin khi anh ta bước vào phòng. "Xin lỗi," cô nói.

"Vì sao chứ? Em không biết là anh sẽ đến làm việc sớm mà." Anh ta đặt một chiếc cặp táp lên bàn và vô thức tăng lên cảm giác tội lỗi của cô. "Joe là một anh chàng hùng hổ, anh hiểu mà."

Cô không chỉ phản bội tình bạn của cô với Kevin mà giờ anh còn vô thức làm mọi việc tồi tệ hơn nhiều khi bào chữa cho hành vi của cô với tên đàn ông nghe trộm điện thoại với hy vọng khám phá ra thứ gì đó đáng tội. Kevin, tất nhiên, không biết gì về con rệp nghe trộm, và cô không thể cảnh báo cho anh.

"Ồ, ừm," cô thở dài và tựa mà vào tay. Vào lúc cành sát loại cô và Kevin ra khỏi danh sách tình nghi của họ, cô sợ rằng cô cũng sẽ bị điên y như những gì tay thám tử đang cáo buộc cô.

"Có chuyện gì sao?" Kevin hỏi khi anh đi vòng quanh bàn và với tay lấy điện thoại.

"Anh không thể dùng cái đó ngay bây giờ được," cô nói, ngăn anh lại, cứu anh khỏi con rệp.

Anh rụt tay lại. "Em cần dùng nó trước à?"

Cô đang làm cái gì thế này? Anh không có tội. Cảnh sát sẽ chẳng nghe được gì ngoài những cuộc gọi kinh doanh của Kevin, những thứ cũng thú vị như quan sát sơn khô đi vậy. Các cuộc gọi của anh sẽ nhàm chán đến mức họ lãnh đủ. Nhưng... Kevin có vài cô bạn gái, và thính thoảng khi Gabrielle đi vào văn phòng, anh đã quay lưng lại và che lấy ống nghe bằng tay như thể cô đã bắt gặp anh thảo luận những chi tiết thân mật trong đời sống tình yêu. "Không, em không cần dùng nó ngay bây giờ, nhưng chỉ cần đừng..." Cô dừng lại, tự hỏi làm sao để có thể cứu anh mà không có vẻ quá mơ hồ hay đi vào quá chi tiết. Làm sao cô có thể cứu anh mà không bảo với anh rằng cảnh sát đang nghe lóm các cuộc điện thoại của anh? "Chỉ đừng có riêng tư quá nhé," cô lại bắt đầu. "Nếu anh có gì đó thực sự cá nhân muốn nói với một cô bạn gái, có lẽ anh nên đợi cho đến khi về đến nhà."

Anh nhìn cô theo cái cách Joe cũng nhìn cô - như thể cô bị mất trí. "Em đã nghĩ anh sắp sửa làm gì thế? Gọi những cuộc điện thoại khiêu da^ʍ à?"

"Không, nhưng em không nghĩ anh nên nói về những vấn đề riêng tư với bạn gái. Ý em là, đây là việc kinh doanh."

"Anh ư?" Anh khoanh tay ngang ngực chiếc áo vét, và đôi mắt xanh của anh nheo lại. "Thế còn em thì sao? Cách đây vài phút, mặt em dính chặt vào tay thợ sửa chữa của em đấy."

Giờ thì anh tức giận, nhưng chẳng mấy ngày nữa anh sẽ cảm ơn cô thôi. "Em sẽ ăn trưa với đại diện của Silver Wild chiều nay," cô nói, cố tình thay đổi chủ đề. "Em sẽ đi trong khoảng hai tiếng."

Kevin ngồi xuống và khởi động máy tính của anh, nhưng anh không nói gì hết. Anh không nói chuyện với cô trong khi cô kiểm tra biên lai chuyển hàng, hay khi- trong nỗ lực dỗ dành anh- cô dọn sạch bên văn phòng của cô.

Ba tiếng đồng hồ cho đến cuộc hẹn buổi trưa dường như kéo dài vô tận. Cô đổ đầy hoa oải hương và ngải đắng vào bình xịt sứ, bán vài món hàng, và luôn luôn ngầm theo dõi tay thám tử tháo gỡ các giá đỡ gắn trên tường ở bên phải cô.

Cô quan sát để đảm bảo anh không gắn thêm một con rệp nào nữa hay rút một cái súng lục ra khỏi đôi bốt và bắn vào ai đó. Cô quan sát các cơ bắp anh căng ra bên dưới áo phông khi anh gỡ cái giá thủy tinh nặng nề, và cô quan sát bờ vai rộng cơ bắp của anh khi anh vác nó vào phòng sau. Anh đã đeo thắt lưng treo dụng cụ trễ trên hông như bao súng, và tay anh trượt êm ru vào cái túi trước, cất ốc vít.

Thậm chí khi Gabrielle không quan sát anh, thì cô cũng biết khi nào thì anh ra khỏi phòng và khi nào thì anh lại bước vào. Cô có thể cảm nhận anh như lực hút vô hình của hố đen. Khi cô không giúp đỡ khách hàng, cô lại tự làm mình bận rộn với điệp khúc phủi bụi không bao giờ kết thúc, và cô tránh nói chuyện với anh nhiều hết sức có thể, chỉ trả lời những câu hỏi trực tiếp của anh.

Đến mười giờ, sự căng thẳng đã siết chặt hộp sọ cô, và vào mười một giờ ba mươi, cô bị giật giật khóe mắt ngoài bên trái. Cuối cùng, lúc mười hai giờ kém mười lăm, cô vớ lấy cái ba lô nhỏ bằng da và ra khỏi cửa hàng đầy áp lực, bước vào ánh nắng rực rỡ, cảm giác như cô vừa được phóng thích sau mười năm hà khắc.

Cô gặp đại diện của Silver Wilds trong một cửa hàng ở trung tâm mua sắm, rồi họ ngồi ngoài ban công và bàn luận về những cái vòng và khuyên tai bạc xinh xắn. Một cơn gió nhẹ đung đưa cái ô xanh trên đầu khi xe cộ băng qua trên con phố phía dưới. Cô gọi món gà xào ưa thích và một cốc trà đá rồi đợi cho cảm giác căng thẳng của buổi sáng rời khỏi sọ.

Tật giật giật ở mắt cô đã hết, nhưng có vẻ như cô không thể hoàn toàn thư giãn. Bất kể cô cố gắng bao nhiêu, cô cũng không thể tập trung và điều hòa lại tinh thần. Bất kể cô đấu tranh bao nhiêu, tâm trí cô vẫn quay lại với Joe Shanahan, và vô số cách mà tay thám tử có thể lừa moi một lời thú tội sai sự thực từ Kevin trong lúc cô đi vắng. Cô không tin là lại có tính mềm lòng trong cái cơ thể cơ bắp đồ sộ của thám tử Shanahan, và cô ngờ ngợ mong sẽ quay về và thấy Kevin tội nghiệp bị còng vào một cái ghế.

Những gì chào đón cô khi cô bước vào của hàng hai giờ sau là những thứ cuối cùng cô mong đợi. Tiếng cười. Tiếng cười của Kevin hòa vào cùng Mara khi hai người họ đứng cạnh một cái thang, toe toét cười với Joe Shanahan như thể tất cả họ là bạn thân.

Đối tác kinh doanh của cô đang ngửa mặt lên cười với tay thám tử quyết tâm bắt anh ấy vào tù. Và Gabrielle biết Kevin sẽ ghét nhà tù hơn so với phần lớn cánh đàn ông. Anh sẽ ghét quần áo, kiểu tóc và ghét không có di động.

Ánh mắt cô di chuyển từ khuôn mặt vui vẻ của Kevin tội nghiệp tới tám giá hàng cao dần chạy từ sàn lên tận trần nhà ở tường ngang. Joe đứng ở bục cao nhất của cầu thang với một tay cầm khoan, một tay cầm mũi khoan, và thước đo gắn vào mặt chiếc thắt lưng đeo dụng cụ của anh.

Cô đã không mong anh sẽ biết nhiều về nghề lắp ráp để hoàn thành tốt công việc, nhưng hệ thống giá kim loại đang nhìn thẳng vào cô, nên anh rõ ràng là biết nhiều hơn cô tưởng. Mara quỳ xuống cạnh bức tường và giữ để cái giá cuối cùng. Nét biểu cảm trong đôi mắt nâu to tròn của cô gái hơi quá mê dại khi cô gái ngước nhìn tay thám tử. Mara còn non nớt và, Gabrielle đoán, hơi mẫn cảm với chất đàn ông mùi xạ hương mà Joe toát ra.

Ba người họ không hề nhận thấy Gabrielle, hay vị khách đang nhìn vào các lọ hoa sứ trưng bày.

"Không dễ đến thế đâu," Kevin nói với viên thanh tra phía trên. "Anh phải có cả con mắt tinh tường lẫn bản năng để kiếm tiền với đồ cổ."

Cuộc đối thoại dừng lại khi Joe khoan hai con vít lên một mặt giá kim loại. "Chậc, tôi dường như chẳng biết gì về đồ cổ hết," anh thú nhận khi trèo xuống cầu thang. "Mẹ tôi là một người cuồng tín các món đồ cũ bán lại, và với tôi tất cả những thứ đó trông đều như nhau hết." Anh quỳ xuống cạnh Mara và khoan nốt hai con ốc còn lại. "Cám ơn vì đã giúp," anh nói trước khi đứng lên.

"Không có gì. Em còn có thể làm gì nữa cho anh nào?" Mara hỏi, trông như thể cô gái muốn cắn cho anh ta một cái.

"Anh gần xong rồi." Anh đứng chắc hai chân và bắt thêm vài con vít nữa.

"Vài người tìm thấy đồ cổ ở các hàng đồ cũ bán lại," Kevin nói khi bầu không khí lại trở nên im ắng. "Nhưng những tay buôn bán nghiêm túc thường chủ đi tới những cuộc bán đấu giá hoặc thanh lý thu hồi tài sản. Đó là cách tôi gặp được Gabrielle. Chúng tôi cùng trả giá một bức tranh màu nước. Đó là một bứa tranh phong cảnh đồng quê của một họa sỹ địa phương."

"Tôi cũng không biết nhiều về nghệ thuật," Joe thú nhận và dựa cánh tay vào một bậc thang, chiếc máy khoan vẫn nắm chắc trong tay anh như một khẩu súng 45 ly. "Nếu tôi muốn mua một bức tranh, tôi sẽ phải hỏi ai đó biết về những thứ như thế."

"Anh rất thông minh khi làm thế. Phần lớn mọi người không biết thứ gì thực sự có giá trị và cũng không nói được tranh của họ có phải bản chính hay không. Anh sẽ ngạc nhiên số lượng tranh giả treo trong các phòng tranh uy tín đấy. Đã có một cuộc tấn công vào..."

"Đó là nghệ thuật tranh tang," Gabrielle ngắt lời trước khi Kevin có thể tự buộc tội mình thêm nữa. "Chúng tôi đã trả gía các bức tranh tang."

Kevin lắc đầu khi cô đi về phía anh ta. "Anh không nghĩ thế. Tranh tang làm anh sởn gai ốc."

Joe nhìn cô qua vai. Ánh mắt anh chạm vào mắt cô khi anh chậm rãi nói, "Buổi sáng (từ tang (mourning) trong tiếng anh phát âm gần giống như buổi sáng (morning)) như lúc mặt trời mọc ấy à?" Anh không bị lừa, anh biết cô đang làm gì.

"Không." Cô không thực sự quan tâm đến những gì anh biết. "Nó được gọi là tranh tang vì các bức tranh được làm từ tóc của người yêu dấu đã lìa đời. Chúng rất phổ biến trong thế kỷ mười bảy và mười tám, và giờ vẫn còn thị trường cho nghệ thuật tranh tóc. Không phải mọi người đều có ác cảm với những bức tranh được làm từ mái tóc của người đàn bà vĩ đại. Vài bức khá là đẹp."

"Với tôi thì nghe có vẻ bệnh hoạn." Joe quay người và dùng dây thừng màu vàng cam để hạ cái máy khoan xuống sàn nhà.

Mũi Mara nhăn lại. "Em đồng ý với anh Joe. Bệnh hoạn và tởm lợm."

Gabrielle yêu nghệ thuật tranh tóc. Cô luôn thấy nó hấp dẫn, và bất kể rất phi lý, ý kiến của Mara thực sự mang lại cảm giác bị phản bội. "Em cần đi giúp vị khách hàng đang ngắm nghía các bình hoa đi," cô bảo nhân viên của mình, tông giọng hơi khắc nghiệt hơn cô dự tính. Cảm giác bối rối kéo hàng lông mày của Mara lại khi cô gái đi ra cửa hiệu. Cơn giật giật ở mắt Gabrielle quay lại, và cô ấn các ngón tay vào đó. Cuộc sống của cô đang vỡ vụn, và nguyên nhân của nó đang đứng trước mắt cô trong quần jean bó căng và áo phông, trông như một anh công nhân xây dựng trong các quảng cáo Coca ăn kiêng.

"Em thấy ổn chứ?" Kelvin hỏi, sự quan tâm rõ rành rành của anh khiến cô càng thấy tệ hơn.

"Không, đầu em hơi nhức và dạ dày em cồn cào."

Joe vươn tay qua khoảng cách ngắn ngủi chia cách họ và vuốt một bên tóc cô ra sau tai. Anh chạm vào cô như thể anh có quyền chính đáng, như thể anh có quyền quan tâm đến cô. Nhưng tất nhiên là anh không quan tâm. Tất cả chỉ là để lừa Kelvin.

"Em đã ăn gì cho bữa trưa thế?" anh hỏi.

"Bữa trưa không khiến em phát ốm." Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu của anh và trả lời thật, "Nó đã bắt đầu từ sáng nay rồi." Cảm giác nhộn nhạo thú vị trong dạ dày cô bắt đầu với một nụ hôn. Một nụ hôn từ tay cảnh sát cằn cỗi cảm xúc ghét cô nhiều như cô ghét anh ta. Anh vỗ má cô bằng lòng bàn tay ấm áp của anh như để bảo cô hãy cứng rắn lên.

"Nó gì? À, chứng đau bụng kinh," Kelvin suy ra như thể biểu hiện của cô đột nhiên cực kỳ dễ hiểu với anh. "Anh tưởng em đã pha chế một loại thuốc thảo mộc cho các thay đổi tâm trạng rồi chứ."

Hai khóe miệng của Joe cong lên trong một nụ cười thích thú, và anh hạ tay xuống và móc ngón tay cái vào thắt lưng đeo dụng cụ.

Đó là sự thật. Cô đã tạo ra một loại dầu tự nhiên dường như giúp được cô bạn Francis của cô các triệu chứng tiền kinh nguyệt của cô ấy. Cô thì không có các triệu chứng tiền kinh nguyệt và cô luôn luôn cực kỳ tử tế với mọi người - chết tiệt thật. "Em không có bất ổn về tâm trạng." Cô khoanh tay dưới ngực và cố không trừng mắt. "Lúc nào em cũng hoàn toàn dễ thương mà. Cứ hỏi bất kỳ ai mà xem!"

Hai người đàn ông nhìn cô như thể họ sợ phải nói thêm một từ nào nữa. Kelvin rõ ràng đã phản bội cô. Anh đã đào ngũ sang doanh trại kẻ thù - kẻ thù của anh.

"Có khi em nên nghỉ ngơi cả ngày đi," Kelvin gợi ý, nhưng cô không thể. Cô phải ở lại và cứu anh khỏi Joe và khỏi chính bản thân anh. "Anh đã có một cô bạn gái nằm vắt vưởng với túi chườm nóng và ăn sô cô la. Cô ấy nói đó là cách duy nhất có vẻ giúp ích được với những cơn đau bụng kinh và bất ổn tâm trạng."

"Em không bị đau bụng kinh hay tâm trạng bất ổn!" Không phải đàn ông không được nói về những chuyện như thế này sao? Không phải nó sẽ làm họ chết khϊếp sao? Nhưng chẳng ai trong hai người đàn ông trông xấu hổ gì hết, thực tế thì, Joe trông như thể anh đang cố không cười phá lên.

"Có khi em nên uống vài viên Midol," Joe thêm vào qua nụ cười mỉm, dù cho anh biết quá rõ là những gì làm cô đau đớn không thể chữa lành bằng Midol.

Kelvin gật đầu. Cơn đau đầu của Gabrielle chuyển tới thái dương, và cô không còn thèm quan tâm đến việc cứu Kelvin khỏi Joe Shanahan hay nhà tù nữa. Nếu cuối cùng anh có trở thành bạn đặc biệt của một tay tội phạm cơ bắp căng phồng nào đó, thì lương tâm của cô vẫn trong sạch. Gabrielle nâng tay lên hai bên đầu như để giữ cho đầu khỏi nứt làm đôi.

"Tôi chưa bao giờ thấy cô ấy tức giận đến vậy," Kelvin nói như thể cô không đứng ngay trước mặt anh.

Joe nghiêng đầu sang một bên và giả vờ xem xét cô. "Tôi đã có một cô bạn gái mỗi tháng một lần làm tôi nhớ đến một con bọ ngựa đang cầu nguỵện. Nếu anh nói điều gì đó không đúng, cô ta sẽ cắn nát đầu anh ra. Dù vậy những khoảng thời gian khác cô ấy thực sự là một cô nàng ngọt ngào."

Gabrielle nắm chặt hai bàn tay hiền lành của cô thành nắm đấm rồi buông xuống hai bên người. Cô muốn thụi ai đó. Ai đó cứng cáp với đôi mắt và mái tóc sẫm màu. Kẻ đang ép cô có những ý nghĩ ác độc. Ép cô tạo ra nghiệp chướng. "Cô bạn gái nào vậy? Cái cô đã đá anh sau tận hai tháng ấy hả?"

"Cô ấy không đá anh. Anh đã chia tay với cô ấy." Joe với lấy Gabrielle và vòng cánh tay anh quanh eo cô. Anh kéo cô áp vào người và vuốt ve da cô qua lớp vải nylon mỏng của áo sơ mi. "Chúa ơi, anh yêu những lúc em ghen tuông," anh thì thầm bằng giọng trầm, gợi cảm ngay trên tai cô. "Em nheo hết cả mắt lại và thật quyến rũ."

Hơi thở anh sưởi ấm da đầu cô, và nếu cô quay đầu chỉ một chút thôi, môi anh cũng sẽ mơn man má cô. Mùi hương tuyệt diệu của da anh bao bọc đầu cô, và cô tự hỏi sao một người đàn ông quỷ quyệt như vậy lại có mùi của thiên đường. "Anh trông thì bình thường," cô nói, "nhưng anh thực sự là một ác quỷ từ địa ngục." Cô huých khuỷa tay vào xương sườn anh. Thật mạnh. Không khí rít ra từ phổi anh và cô buớc ra khỏi vòng tay anh.

"Đoán điều này có nghĩa là anh sẽ không được gì tối nay rồi," Joe rên lên khi anh ôm lấy lườn.

Kelvin tên phản bội bật cười, như thể tay thám tử là một nghệ sĩ hài không bằng.

"Em về nhà đây," cô nó và đi ra khỏi phòng mà không ngoái lại. Cô đã cố. Nếu Kelvin tự buộc tội mình trong lúc cô vắng mặt, và lương tâm cô vẫn trong sạch.

Kelvin nghe thấy tiếng cửa sau đóng sầm lại, rồi anh quay ánh mắt sang bạn trai của Gabrielle. "Cô ấy thực sự tức điên với anh đấy."

"Cô ấy sẽ vượt qua thôi. Cô ấy chỉ rất ghét khi tôi nhắc đến mấy cô bạn gái cũ." Joe chuyển trọng lượng sang một chân và khoanh tay ngang ngực. "Cô ấy bảo tôi là anh và cô ấy từng hẹn hò một hai lần gì đó."

Kelvin tìm kiếm dấu hiệu ghen tuông nhưng chẳng thấy gì. Anh đã thấy cái cách Joe chạm vào Gabrielle đầy sở hữu, và đã chứng kiến họ hôn nhau sáng nay. Trong khoảng thời gian dài mà anh quen biết cô, cô luôn đắm đuối những anh chàng cao, gầy. Anh chàng này khác hẳn. Anh chàng này toàn thân cơ bắp lực lưỡng và mạnh mẽ cục súc. Cô chắc là đang yêu. " Chúng tôi đã đi chơi vài lần, nhưng chúng tôi làm bạn thì tốt hơn," anh ta trấn an Joe. Thực ra thì, anh ta đã thích cô nhiều hơn là cô thích anh ta. "Anh không có gì phải lo lắng hết."

"Tôi không lo lắng. Tôi chỉ tò mò thôi."

Kelvin luôn ngưỡng mộ sự tự tin, và Joe có vô số. Nếu người đàn ông có một khoản thu nhập tử tế bên cạnh vẻ đẹp mã, Kelvin chắc sẽ ghét hắn ra mặt. Nhưng hắn ta thực là một kẻ thảm hại đến nỗi Kelvin không cảm thấy tự ti tí nào. "Tôi nghĩ anh chắc sẽ tốt cho Gabrielle đấy," anh nói.

"Sao lại thế?"

Bởi vì anh muốn cô xao nhãng trong mấy ngày tới, và Joe dường như chiếm cứ được cô hoàn toàn. "Bởi vì không ai trong hai người mong đợi quá nhiều," anh trả lời và quay về văn phòng. Anh lắc đầu khi bước lại vào phòng và ngồi vào bàn làm việc. Bạn trai của Gabrielle là một tên bại trận thảm hại hoàn toàn hạnh phúc với việc kiếm sống qua ngày.

Không phải Kelvin. Anh không được sinh ra đã giàu có như Gabrielle, hay trông đẹp mã như Joe. Thay vào đó, anh sinh ra là con thứ sáu trong một gia đình theo đạo Mormon có mười một đứa con. Với nhiều trẻ con đến thế gói gọn trong một nông trang nhỏ, thật dễ bị bỏ qua. Ngoại trừ sự bíến đổi chút ít trong màu tóc và khác biệt rõ ràng về giới tính, lũ trẻ nhà Carter trông đều như nhau hết.

Ngoại trừ một lần một năm vào dịp sinh nhật, chẳng có sự chú ý đặc biệt nào dành cho cá nhân mỗi đứa trẻ. Chúng đựoc đối xử như một thể. Một đại gia đình. Phần lớn các anh chị em của anh đều thích được lớn lên trong một gia đình lớn như vậy. Họ cảm thấy một sự ràng buộc, một sự gần gũi đặc biệt với các anh chị em khác. Không phải Kelvin. Anh chỉ cảm thấy vô hình. Anh ghét điều đó.

Suốt cả cuộc đời, anh đã làm việc chăm chỉ. Trước khi đi học, sau khi đi học, và suốt cả mùa hè dài đằng đẵng. Anh chẳng được đưa cho thứ gì ngoài mấy bộ quần áo cũ và một đôi giày mới mỗi mùa thu. Anh vẫn làm việc chăm chỉ, nhưng giờ anh thích thú với bản thân hơn nhiều. Và nếu có những thứ anh muốn nhưng không thể kiếm được tiền qua việc kinh doanh hợp pháp, thì vẫn có những con đường khác. Luôn có những con đường khác.

Tiền là sức mạnh. Tuyệt đối. Không có nó, một người đàn ông chả là cái gì hết. Chỉ vô hình.