“Thân thể là từ cha mẹ, chuyện ta có để ý hay không không quan trọng.”
Ánh mắt Tiêu Trì Nghiên trầm xuống, ánh sáng qua khung cửa sổ chiếu lên người hắn, giọng nói nhàn nhạt, tựa như chỉ đang xác nhận lại điều gì đó với chính mình.
Nhưng Cố Liên không trả lời, chỉ dùng mu bàn tay lau khô nước mắt, ngồi thẳng dậy, định đứng lên rời đi.
Chóp mũi nàng còn vương nước mắt, đôi mắt ướt đẫm, nhưng biểu hiện lại kiên cường lạ thường.
Tiêu Trì Nghiên tiến một bước, muốn ngăn lại nhưng không thốt nên lời.
Nhưng có lẽ vì vết thương trên chân, Cố Liên đi được hai bước liền ngã xuống đất, thoạt nhìn yếu đuối.
Nghe tiếng bước chân của hắn sau lưng, Cố Liên ngồi dưới đất, nước mắt rơi lã chã, khẽ nói: “Tiêu đại ca, huynh chán ghét ta sao?”
Tiêu Trì Nghiên đặt lọ thuốc xuống đất, giọng điềm đạm: “Không chán ghét.”
Lời nói vừa dứt, Tiêu Trì Nghiên ngước mắt lên, ánh mắt đối diện với Cố Liên, trong ánh nhìn của nàng thoáng hiện lên chút ngạc nhiên và vui sướиɠ.
“Mau bôi thuốc đi.” Hắn thúc giục.
Tiêu Trì Nghiên cảm thấy bản thân dường như không thể làm gì với nàng. Không thể đánh, mắng cũng không được, ngay cả nói lời nặng một chút, Cố Liên cũng muốn rơi nước mắt.
Một người nhỏ bé như thế, liệu có thể giấu bao nhiêu nước mắt trong thân thể?
Nhưng, nàng – một người mảnh mai như vậy, lại ngoan ngoãn ngồi lên giường chỉ vì một lời của hắn.
Trong lúc Tiêu Trì Nghiên còn ngẩn người, Cố Liên đã tự mình nhấc làn váy lên một chút. Chiếc váy dính nước canh, còn một bàn tay nàng bị thương, ánh mắt cầu xin của Cố Liên rơi vào Tiêu Trì Nghiên.
Hắn nhìn về hướng cửa, xác nhận đã đóng kín, rồi mới từ từ tiến tới bên nàng.
Khi ngồi xuống cạnh nàng, Tiêu Trì Nghiên nghĩ rằng hành động này có phần không hợp lễ nghi. Nhưng rồi lại tự nhủ, hắn và Cố Liên đã nhiều lần vượt quá giới hạn lễ nghi.
Tiêu Trì Nghiên nhẹ nhàng nâng bàn chân nàng lên, rồi khẽ nhấc làn váy một chút và quả nhiên trên làn da mịn màng ở chân nàng đã đỏ lên một mảng.
Tiêu Trì Nghiên nhấc váy nàng lên một chút nữa và cảm nhận được sự run nhẹ từ bắp chân nàng.
Hắn nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”
Vết thương trên đùi không quá nghiêm trọng, tốt hơn nhiều so với vết thương trên mu bàn tay.
Tiêu Trì Nghiên lấy thuốc mỡ, tay tạm dừng một chút trước khi chạm vào đùi nàng, rồi cẩn thận bôi thuốc.
Khi bôi thuốc, hắn cố ý chậm lại vì bắp chân nữ tử là một nơi khá kín đáo.
Tiêu Trì Nghiên không thể tránh khỏi cảm giác hồi hộp, cố gắng tập trung vào vết thương, tránh hành động bất cẩn.
Cố Liên cũng cảm thấy không thoải mái. Từ khoảnh khắc Tiêu Trì Nghiên nắm lấy mắt cá chân, mọi cảm giác trên cơ thể nàng dường như đều tụ lại nơi đùi.
Khi Tiêu Trì Nghiên bôi xong thuốc, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Trì Nghiên đưa lọ thuốc cho nàng, không nói thêm gì. Lúc ấy, hắn nghe thấy tiếng tiểu nhị của tửu lâu mang bữa sáng đến, liền đi mở cửa.
Ở cổng sân, những chiếc sủi cảo vương vãi còn nằm trên mặt đất, không ai quét dọn.
Tiểu nhị đưa hộp đồ ăn cho hắn, tiếc nuối nói: “Vị gia này, nếu sủi cảo này không cần thì để tiểu nhân quét mang về cho...”
Quả thật lãng phí một đĩa sủi cảo rất đáng tiếc. Tiêu Trì Nghiên gật đầu, rồi mang hộp đồ ăn vào phòng.
Hắn đặt ghế tròn trước mặt Cố Liên, rồi mở hộp đồ ăn. Tầng đầu tiên có một đĩa sủi cảo lớn, kèm đĩa giấm, tầng dưới là hai cái bánh nướng và một cốc sữa đậu nành nóng.
Tiêu Trì Nghiên đưa sữa đậu nành cho Cố Liên, hỏi: "Muội có muốn ăn sáng không?”
Cố Liên lắc đầu, nhớ lại việc đã lãng phí một đĩa sủi cảo, trong lòng có chút đau xót: “Không, sáng sớm ta đã làm sủi cảo rồi…”
Nàng đã gói sủi cảo từ sáng sớm, nhưng lại quên không nấu một chén cho mình.
Tiêu Trì Nghiên chia sủi cảo trong chén cho nàng: “Dù họ gói không đẹp nhưng cũng giúp no bụng.”
Nghe thấy hắn như đang khen mình, Cố Liên nâng cốc sữa đậu nành uống một ngụm, sau đó nhận lấy đũa và nếm thử sủi cảo, nhân bên trong là tôm bóc vỏ.
Làm sao đầu bếp tửu lâu có thể gói ngon hơn nàng chứ?
Cố Liên ăn hai miếng sủi cảo, sau đó hỏi: “Tiêu đại ca, huynh có thích ăn sủi cảo ta làm không?”
Tiêu Trì Nghiên hiện tại đã biết điều gì nên nói trước mặt nàng, liền trả lời ngay: “Ừ, thích ăn.”
“Vậy ngày mai huynh cùng ta gói sủi cảo nhé, ta sẽ gói nhiều hơn cho huynh.” Cố Liên cười nói: “Một mình ta gói rất mệt, phải nhào bột, sức ta yếu, làm một chút là phải nghỉ.”
Tiêu Trì Nghiên “ừ” một tiếng: “Chờ muội ăn xong, ta sẽ gọi đại ca của muội đến đón muội về.”
Cố Liên khẽ động chân, cảm thấy đỡ đau hơn, đôi mắt chớp chớp nhưng không đáp lời.