Huyện lệnh trong đầu nhanh chóng suy nghĩ về chuyện này, bên kia lại phái người đi mời Thứ sử, mới trả thẻ bài lại cho Tiêu Trì Nghiên, huyện lệnh làm lễ cúi đầu chào: “Hạ quan mắt mờ, không nhận ra tướng quân, nhưng tỷ tỷ của Vương viên ngoại là phu nhân của Thứ sử, có lẽ hắn dựa vào thân phận này mà không ít lần lạm dụng quyền lực, không bằng mời Thứ sử cùng đến đây?”
Hắn từ lâu đã không ưa Thứ sử, nếu có thể nhân cơ hội này để làm giảm bớt khí thế của Thứ sử, thì đúng là một mũi tên trúng hai đích.
Tiêu Trì Nghiên gật đầu, cuối cùng dặn hắn: “Cố Liên không biết thân phận của ta, đừng có nói ra.”
"Phải phải phải, ta đã hiểu rõ rồi." Quan huyện nói: "Ngài cứ an tâm."
Trong lòng hắn vô cùng lo lắng, nhưng cũng may hắn vẫn chưa đến mức ngu xuẩn, nếu không chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Đợi đến khi Tiêu Trì Nghiên bước ra, Cố Liên liền chạy đến, dù biết chắc hắn không có chuyện gì, nhưng vẫn hỏi: "Tiêu đại ca, quan huyện có làm khó dễ gì huynh không?"
"Không có." Tiêu Trì Nghiên nhìn về phía xa, nói: "Vương viên ngoại đã đến rồi."
Vương viên ngoại vội vã đến, khi đi ngang qua xác của năm tên mặc đồ đen, mặt y tái mét, rồi bước thẳng đến trước mặt quan huyện mà nói: "Năm người này đều là hộ vệ ta tận tâm bồi dưỡng, sao có thể chết một cách không rõ ràng như vậy, quan huyện nhất định phải đòi lại công lý cho bọn họ!"
Y đã bỏ ra không ít tiền bạc để nuôi dưỡng những người này, giờ họ chết như thế, y không cam tâm!
Vương viên ngoại căm phẫn nhìn Tiêu Trì Nghiên, hận không thể ngay lập tức xé xác hắn ra: "Gϊếŧ người phải đền mạng! Hôm nay ngươi nhất định phải bỏ mạng tại đây!"
Lời vừa dứt, quan huyện đập mạnh thanh gỗ trên bàn: "Trật tự!"
Có lẽ đây là lần đầu tiên Vương viên ngoại trải nghiệm cảm giác này, mắt y mở to, môi run rẩy hồi lâu, rồi cuối cùng cũng ngậm miệng lại.
Quan huyện thuật lại sự việc đêm nay một lần nữa, rồi hỏi: "Vương Mật, lời của bản quan nói có đúng không?"
"Đại nhân, tất cả đều là vu khống!" Vương viên ngoại mạnh miệng đáp lại: "Quan huyện đại nhân, ta đã ở thành Kỳ Châu bao nhiêu năm, đã làm biết bao nhiêu điều cho dân chúng nơi này, ngài chẳng lẽ không biết? Chẳng lẽ ngài thà tin lời hai người họ, mà không tin vào ta hay sao?"
Quan huyện nhíu mày, quả thật những năm qua Vương viên ngoại đã quyên góp không ít tiền bạc cho huyện, và hắn cũng nhận không ít, nhưng hôm nay có người lớn hơn đang áp bức, hắn không dám làm trái lương tâm nữa.
"Ngươi quả thực đã làm không ít việc tốt trong những năm qua." Vẻ đắc ý trên mặt Vương viên ngoại chưa kịp hiện lên thì nghe quan huyện nói tiếp: "Nhưng những việc bậy bạ ngươi làm cũng không ít đâu."
Hôm nay, quan huyện đã quyết định, thà đắc tội với thứ sử còn hơn đắc tội với Tiêu Trì Nghiên.
Triều đình sáu bộ một thể, ai biết Tiêu Trì Nghiên khi về kinh thành có đem chuyện ở Kỳ Châu ra nói hay không, đến lúc đó truyền đến tai Lại Bộ, chớ nói là thứ sử, ngay cả hắn, một quan huyện nhỏ bé, cũng sẽ gặp tai họa.
😸Mong mọi người thích truyện ạ🙀