Nhìn Thấy Mà Thương

Chương 23: Chỉ là một câu nói đùa thôi, sao có thể xem là thật

🫶Cả nhà iu thích truyện thì hãy đề cử cho truyện nha🌷

Tề gia được coi là một gia tộc mới, mặc dù không giàu có như các gia tộc lớn ở kinh thành, nhưng họ đã vươn lên từ phủ Gia Châu và hiện đang giữ chức quan tam phẩm, nên trong tương lai tiền đồ của họ sẽ vô cùng thịnh vượng.

Nếu Cố Liên có thể gả vào Tề gia làm con dâu, nàng sẽ có tương lai tươi sáng.

Ôn thị chuyển sự chú ý lên người Tiêu Trì Nghiên, người đã im lặng suốt thời gian qua, và lần đầu tiên bà bắt đầu nghiêm túc đánh giá người này, vẻ mặt bà càng trở nên nghiêm túc hơn. Bà ở Đậu gia nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người, sao có thể không nhìn ra người thiếu niên này nhất định có một thân phận khác?

Chỉ là……

Ôn phu nhân ngoảnh mặt đi, nói với Cố Liên: "Thôi, ta sẽ không nói thêm gì nữa, miễn lại chọc cho huynh muội ngươi thấy phiền chán. Tiểu Liên, ta hỏi lại một lần nữa, ngươi còn nhớ Tề Nguyên không?"

Nhắc tới cái tên này Cố Liên sửng sốt một chút, sau đó mơ hồ nhớ lại hình như có một thiếu niên có khuôn mặt ôn hòa như vậy.

Nhưng đã từ lâu lắm rồi.

Nàng lắc đầu phủ nhận: “Không nhớ rõ.”

Tiêu Trì Nghiên liếc nhìn khuôn mặt Cố Liên, hắn cũng biết Tề Nguyên là đích tử duy nhất của Lễ Bộ Tề thị lang - người đối nghịch với phụ thân hắn.

Không ngờ hai người lại từng có qua lại.

Ôn thị lại liếc nhìn Tiêu Trì Nghiên, như thể bà đang cố tình nói cho hắn nghe: "Ngươi cùng hắn có hôn ước, nhiều năm như vậy qua đi vậy mà hắn vẫn còn nhớ rõ ngươi."

Nói xong, bà mân mê nắp trà, thong thả ung dung đứng dậy nói: “Ta chỉ nói đến đó thôi, việc còn lại hai huynh muội ngươi tự suy nghĩ, nếu đổi ý thì viết thư đến phủ Gia Châu, ta sẽ phái người đến đón."

Đợi bà ấy đi rồi, Tiêu Trì Nghiên cũng dự định trở về thì một bên tay áo bị tóm lại.

Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay Cố Liên nắm lấy ống tay áo hắn.

Xương ngón tay của người thiếu nữ gầy gò và trắng trẻo, nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn với ánh mắt đáng thương như một nai con, như thể hắn sẽ làm nàng sợ hãi nếu nói thêm một lời nào nữa.

Cố Liên thì thầm: "Tiêu đại ca, ta thay mặt tổ mẫu xin lỗi huynh. Ngàn vạn lần huynh không được xa lánh ta và ca ca vì điều này nha, được không?"

Tiêu Trì Nghiên hé miệng, đợi cho nàng buông tay, mới nói: “Sẽ không.”

Hắn cũng có chuyện muốn hỏi, nhưng hắn không thể nói được nên đành phải rời đi trước.

Trong sân chỉ còn lại hai huynh muội nàng dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Cố Ngọc đóng cửa sân lại nói: "Tiểu Liên, muội thật sự không nhớ Tề Nguyên sao?"

Cố Liên hiện tại không những không nhớ Tề Nguyên, nàng cũng đã không còn nhớ được rất nhiều chuyện trong quá khứ, hoặc là thà không nhớ, thà nói là không muốn nhớ những điều đó, nếu không sẽ luôn nghĩ đến, điều đó chỉ càng làm tăng thêm buồn phiền.

"Huynh muốn nói gì sao?"

Cố Liên xoa xoa bụng do buổi chiều ăn quá nhiều, nên bây giờ vẫn còn có chút chướng bụng.

Cố Ngọc mang đĩa dưa đã cắt sẵn từ phòng bếp ra cho nàng, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tiểu Liên, ta nói là nếu, nếu như Tề Nguyên thực sự có ý với muội, muội thật sự... định tính toán như thế nào?

Dưa được cắt có chút lớn, Cố Liên uống một ngụm nước, lắc đầu nói: "Ta ăn no quá, không ăn thêm nữa đâu."

"Ca ca, huynh hy vọng ta sẽ làm gì?

Cố Ngọc trầm ngâm một lát, đôi mắt cụp xuống, một lúc sau mới nói: “Điều ta đang nghĩ là cho dù Tề Nguyên có thật sự quan tâm đến muội và các ngươi thành thân, muội cũng sẽ không có một cuộc sống như ý. Ở Tề gia muội không có mẫu gia chống lưng, mà hắn lại là con trai duy nhất trong nhà, thì sao có thể bằng lòng chỉ cưới một nữ nhân có xuất thân thấp kém về làm thê tử?"

“Ca ca còn có thể suy nghĩ tường tận đến những việc trong nội trạch như thế thì sao ta có thể không hiểu được chứ?" Cố Liên ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, cười nói: "Lúc ấy chỉ là một câu nói đùa thôi, sao có thể xem là thật? Thế mà hôn ước này lại có thể được nhớ trong nhiều năm như thế.”

Tuy nàng mỉm cười nhưng ánh mắt lại không có một chút vui vẻ nào, nàng lặng lẽ thở dài rồi trở về phòng sau khi tắm rửa.