Chương 6
Một tháng sau đó, Dorian ghé thăm Huân tước Henry vào một buổi chiều, đôi mắt long lanh niềm hứng khởi.“Harry,” anh bắt đầu nói, “tôi đang khám phá cuộc sống. Tôi đang làm tất cả những gì ngài đã chỉ vẽ cho tôi. Tôi đang yêu!”
“Anh yêu ai?” Huân tước Henry bình tĩnh hỏi.
“Một nữ diễn viên.”
“Ồ, tất cả mọi người đều yêu một nữ diễn viên vào một giai đoạn nào đó trong cuộc đời họ”, Huân tước Henry nói.
“Không, Harry ạ, trường hợp này khác. Nàng thật tuyệt vời! Tên nàng là Sybil Vane. Một ngày không xa cô ấy sẽ là một diễn viên nổi tiếng vì cô ấy thông minh một cách phi thường.”
“Này chàng trai nhỏ của tôi ơi,” Huân tước Henry nói bằng cái giọng uể oải cố hữu của ông, “không có một người đàn bà nào thông minh một cách phi thường cả đâu. Phụ nữ thường chỉ có thể nói những điều vô nghĩa thôi, nhưng họ lại biết nói một cách khéo léo. Ở London này, chỉ có năm phụ nữ có thể nói chuyện ra hồn mà thôi. Nhưng hãy nói về người nữ diễn viên tuyệt vời của anh cho tôi nghe xem nào. Anh quen cô ấy được bao lâu rồi?”
“Harry, nếu ngài hứa đừng cười, tôi sẽ nói hết cho ngài nghe.”
Huân tước Henry lắng nghe và mỉm cười. Dorian khám phá ra một rạp hát tối tăm, bẩn thỉu trên một con phố nghèo của London. Anh ta đã vào đó để tìm một cuộc phiêu lưu, nhưng lại tìm thấy tình yêu. Vở trình diễn hôm đó là vở Romeo và Juliet của Shakespeare.
“Romeo là một người đàn ông lớn tuổi to béo có giọng nói thật khủng khϊếp, nhưng Juliet! Ôi, Harry ơi, nàng chỉ chừng mười bảy tuổi với mái tóc nâu sậm và gương mặt tựa một đóa hoa. Nàng là cô gái đáng yêu nhất mà tôi chưa từng gặp trong đời, và giọng nói của nàng thánh thót như âm nhạc. Tôi yêu nàng, Harry ạ. Nàng là tất cả đối với tôi. Đêm nào tôi cũng đến xem nàng diễn trong các vở kịch khác nhau, và nàng luôn luôn tuyệt vời.”
“Và vì thế nên anh không còn thì giờ ăn tối với tôi nữa, phải không?” Huân tước Henry nói.
“Nhưng, Harry à, tôi và ngài ngày nào chẳng gặp nhau - chúng ta vẫn thường ăn trưa với nhau mà,” Dorian ngạc nhiên. “Tôi phải đến nhà hát để gặp Sybil mỗi đêm. Ngài và Basil sẽ phải đi với tôi đến gặp nàng, rồi ngài sẽ thấy nàng tuyệt vời như thế nào. Ngày mai nhé!”
“Được thôi, Dorian thân mến ạ, chúng tôi sẽ đến xem Juliet của anh. Tuy nhiên, sau này anh sẽ còn yêu nhiều lần nữa đấy - đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Khi Dorian đã đi khỏi, Huân tước Henry cười thầm. Quan sát chàng trai trẻ này thật là thú vị, ông nghĩ. Bây giờ anh ta khác xa cậu trai nhút nhát mà ông đã gặp ở nhà Basil Hallward. Anh ta đã nở như một bông hoa dưới ánh nắng mặt trời và đang tập tành thụ hưởng mọi lạc thú trên đời. “Và chính ta, ” Huân tước Henry nghĩ thầm, “là ngươi đã chỉ bảo anh ta.”
Khi trở về nhà vào buổi tối hôm đó, Huân tước Henry thấy một lá thư gửi ông để trên bàn. Lá thư báo cho ông biết là Dorian Gray sẽ cưới Sybil.