Ninh Dữ Ý cảm nhận được từng tia nắng nóng bức rọi vào người, làm cậu người đầy mồ hôi phải tỉnh giấc vì khó chịu.
Ninh Dữ Ý ngủ lâu quá nên vừa tỉnh đã bị tia nắng chói lóa chiếu vào qua cửa sổ làm nhức mắt chẳng thể nhìn thẳng được, bèn giơ tay chắn đi ánh sáng. Sau khi quen rồi cậu mới buông tay xuống nhìn ngó xung quanh.
“Ơ, đây không phải là bệnh viện à?”
Khác với một màu trắng trong tưởng tượng, căn phòng toàn một màu xám nhạt và xanh nhạt
Ninh Dữ Ý trợn tròn mắt.
Cậu rơi xuống từ trên dây thép cao vậy mà chẳng lẽ không có ai đưa cậu đến bệnh viện à? Đoàn phim keo kiệt đến thế sao?
Thật đấy hả? Có thể dùng 20 triệu thuê đám diễn viên dở kia đóng phim chẳng lẽ còn không thể bỏ ít tiền cho cậu vào viện?
Ninh Dữ Ý tức tới nỗi đấm mạnh xuống đệm một cái trút giận, rồi nhanh chóng đứng dậy nhìn xung quanh một lượt.
“Không phải nhà mình mà là khách sạn à? Không phải, góc nhìn này hơi lạ… Có phải là mình lùn xuống không??? “
Vì chứng minh suy nghĩ của mình, Ninh Dữ Ý đẩy cửa nhà vệ sinh ra, chạy thẳng tới trước gương định xem bản thân lùn xuống thật không, nhìn gương mặt trong gương cậu sững sờ đứng tại chỗ.
“Đây, đây…. là mặt mình à?”
Tuy gương mặt nhìn chung có chút giống mình nhưng làn da lại trắng nõn, bóng bẩy, khuôn mặt hoàn, lông mi cong vυ't có chút run rẩy vì kích động, đôi môi mím chặt làm cậu giống một thiếu gia nhà hào môn hơn.
Ninh Dữ Ý sững sờ đứng trước gương, mãi lâu sau mới phản ứng lại, đột nhiên lao ra khỏi phòng tắm tìm kiếm xung quanh phòng ngủ như muốn tìm thứ gì đó, cuối cùng nhìn thấy tờ giấy trắng ở trên tủ cạnh đầu giường.
Cậu thấy một dòng chữ màu đen in trên tờ giấy trắng. Cậu sẽ tìm được bản thân ở thế giới song song.
Mình ở thế giới song song? –
Ninh Dữ Ý cầm tờ giấy có viết chữ mới phát hiện phía dưới có một tờ giấy chứng minh thư.
Chứng minh thư làm vào ba năm trước, “Ninh Dữ Ý” trong hình trông non nớt hơn “Ninh Dữ Ý” vừa thấy trong gương.
Ninh Dữ Ý nhìn khuôn mặt giống mình nhưng đẹp hơn nhiều, rồi lại nhìn ngày sinh giống nhau như đúc, bỗng nhiên cậu im lặng một lúc lâu, rồi đưa tay nhéo mặt mình.
“A.. đau… không phải nằm mơ.”
“Mình đây là… xuyên vào thế giới song song của chính mình thật à?”
“Thế còn cậu ở thế giới đầu thi sao? Chẳng lẽ rơi từ trên dây thép xuống tử vong rồi?”
Ninh Dữ Ý nhắm mắt lại, ngã phịch xuống giường, chờ nhịp tim dần bình tĩnh lại.
……..
Sáng sớm hôm sau lúc ánh mặt trời chiếu vào phòng, rốt cuộc Ninh Dữ Ý với mái đầu rối bù cũng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiều hôm qua cậu nằm trên giường, ký ức bắt đầu ập đến, cậu dành cả đêm sắp xếp lại mới phát hiện trong ký ức này có nhiều điểm mình quen biết.
Nói đúng ra thì là cậu đã từng gặp qua, đọc từ trong quyển truyện.
Đây là cuốn tiểu thuyết cậu vẫn luôn theo dõi ở thế giới trước (chức năng theo dõi truyện ý), bởi vì trong tiểu thuyết có một vai phụ cùng tên với cậu Ninh Dữ Ý còn tặng tác giả một cái ngư lôi vực sâu (đây là quà ó), kết quả không ai ngờ vai phụ này ngay chương năm đã ngỏm củ tỏi, hơn nữa cách biến mất khỏi truyện rất buồn cười, đó là ngu ngốc làm đá kê chân cho nhân vật chính.
Ninh Dữ Ý tức giận xoá truyện ra khỏi danh sách theo dõi, nhưng tức như thế được vài ngày sau liền quên béng đi luôn, mãi đến lúc một lần cậu vô tình nhìn thấy tiểu thuyết được đề cử, mới phát hiện vai chính Vu Tư Hàn đưa công ty của phụ thân thoát khỏi giới nhà giàu mới nổi, thành công chen chân vào giới hào mônThượng Hải, đạt được đỉnh cao giới giải trí, trở thành tổng tài ở Thượng Hải.
Nhìn thấy kết truyện thế này, lại nghĩ đến người ngu ngốc gây chuyện với nam chủ ở năm chương đầu, Ninh Dữ Ý ghê tớm chết mất, đến cơm tối cũng chưa ăn.
Nhưng hiện tại hắn cư nhiên xuyên đến trong quyển sách này, hơn nữa xem thời gian, lúc này Ninh Dữ Ý còn không có đυ.ng tới sau khi lớn lên nam chủ.
“May mắn vẫn còn có thể cứu được, lần này mình nhất định phải tránh thật xa.” Ninh Dữ Ý nghĩ một lúc, quyết định rời khỏi giới giải trí, từ bỏ kinh nghiệm đóng phim mà cậu học được đời trước.
Không có cách nào, mạng nhỏ quan trọng nhất. Nam chính có hào quang nhân vật chính bảo vệ, cậu cũng không tính dùng cơ thể yếu đuối này chống đỡ.
Suy nghĩ cẩn thận, Ninh Dữ Ý vuốt nếp nhăn trên quần áo, đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa thay một bộ áo ngủ, sau đó cầm điện thoại gọi cơm hộp.
Nhân tiện cậu từ từ sắp xếp lại những chi tiết đã sảy ra trước khi mình chết.
Dây thép của đoàn phim đã được kiểm tra rất nhiều lần rồi, nhất định là đạo diện hay người làm cũng đều sợ gây ra chết người, cho nên không có khả năng là đạo diễn cùng người làm hại cậu, đạo cụ cũng không thể nào trùng hợp xảy ra vấn đề.
Nhưng mà đúng lúc có nam hai cùng công ty với cậu, nhìn cậu không vừa mắt lâu rồi, lúc hoá trang còn dở chứng (gốc là âm dương quái khí) chê bai cậu có kỹ thuật diễn để làm gì, không phải cũng chỉ có thể đóng vai nam n, một nhân vật nhỏ cả phim chỉ xuất hiện có hơn 10 phút.
Lúc ấy cậu không để những lời này trong lòng, nhưng hiện tại liên hệ nụ cười đắc ý của cậu ta với vụ dây thép, tất cả đều rõ ràng.
Cmn! Đầu sỏ gây tội tìm được rồi! Cậu lại không có cách báo thù!
Ninh Dữ Ý bực tức ăn hai bát cơm tối.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Dữ Ý còn buồn ngủ, đôi mắt mông lung thì người đại diện của nguyên chủ gọi điện thoại cho cậu.
“Ninh Dữ Ý, em nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho em chưa!!!” Ninh Dữ Ý mới nghe điện thoại, tiếng kêu nổi giận lôi đình của Chu Nhị Hoà liền vang lên từ đầu điện thoại bên kia.
Ninh Dữ Ý vội vàng đưa điện thoại ra xa, đợi âm thanh từ điện thoại nhỏ đi rất nhiều mới nói tiếp: “Tin nhắn gì vậy, em vừa mới ngủ dậy.”
“Anh hỏi em bao giờ đi đóng phim!!!” Cảm xúc Chu Nhị Hòa vừa mới bình tĩnh xuống, lại bị những lời của Ninh Dữ Ý làm tức điên.
Ninh Dữ Ý tự hỏi nên nói như thế nào về chuyện rút khỏi giới giải trí với Chu Nhị Hòa.
Chu Nhị Hòa phát hiện Ninh Dữ Ý trầm mặc không nói lời nào, cuối cùng mới bớt tức giận, trong lòng đột nhiên thấy đau lòng, “A, anh biết chuyện này khó làm, lần này em đột nhiên từ trên dây thép rơi xuống, nhất định là có người gây ra, nhưng mà đạo diễn Trương lại không mở miệng bảo bắt người, bên công ty cũng không đứng ra giúp em.”
Chu Nhị Hòa càng nói càng tức, “Đều do anh vô dụng, bên công ty không nói chuyện rõ ràng, hại em bị mọi người chê cười. Lần trước nếu không phải lúc em rơi xuống có mấy nhánh cây đỡ cho, thì cũng phải nằm trên giường một tháng, người hại em, anh nhất đinh phải bắt được người đó.”
“Anh bắt như thế nào a.” Ninh Dữ Ý nghe xong, giơ tay gãi gãi tóc, “Đạo diễn Trương không làm, nhất định là do em không muốn gây chuyện ở đoàn phim, nếu chúng ta cứ khăng khăng tiếp tục tra, đạo diễn Trương chắc chắn sẽ xử lý chúng ta trước.”
Nghe Ninh Dữ Ý nói xong, Chu Nhị Hòa há miệng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể tức giận chửi bậy.
“Đúng rồi, anh Chu, hợp đồng của em và công ty còn bao lâu.”
“Hai năm a, làm sao vậy?” Chu Nhị Hòa không thể hiểu được.
“Không có việc gì, em chỉ hỏi một chút.” Ninh Dữ dừng lại một chút, như là vô tình hỏi một câu, “Thế tiền vi phạm hợp đồng là bao nhiêu? Trí nhớ kém quá, thời gian ký hiệp ước cũng quên mất”
“Em nhắc đến tiền vi phạm hợp đồng làm gì?” Chu Nhị Hòa đột nhiên cảnh giác, “Em muốn huỷ hợp đồng?”
“Em, em chỉ hỏi một chút.” Ninh Dữ Ý giật mình, muốn nhanh chóng đổi đề tài, “Bên đoàn phim nói thế nào?”
“Em đừng có đổi đề tài.” Chu Nhị Hòa thấy bộ dáng chột dạ của Ninh Dữ Ý, nhíu mày vốn định dạy dỗ cậu một trận, lại nhìn mắt cậu rồi thở dài, “Tiền vi phạm hợp đồng của em là 600 vạn, bởi vì hợp đồng cậu ký chẳng được bao nhiêu quyền lợi, cho nên tiền vi phạm hợp đồng thấp nhất.”
Ninh Dữ Ý tính một chút, nếu như mình không vào giới giải trí, không biết kiếm 6 triệu đến bao giờ, nghĩ xong liền bám vào bồn rửa tay đứng thẳng dậy, “Anh Chu, anh tin em, em chỉ tò mò thôi.”
"Khi nào mình về đoàn phim?” Chu Nhị Hòa chủ động bỏ qua chuyện này, “Đạo diện Trương cho em nghỉ một tuần, giờ mới qua ba ngày.”
“Ngày mai đi.” Ninh Dữ Ý cúi đầu nhìn nước trong bồn rửa tay từ từ chảy bớt đi, trong lòng nhớ kỹ chuyện dây thép Chu Nhị Hòa nói.
“Được, ngày mai anh tới đón em, em đi nghỉ ngơi đi, cơ thể không tốt thì không cần vội.”
“Vâng.” Ninh Dữ Ý có thể cảm nhận được Chu Nhị Hòa đang quan tâm mình, cái cảm giác này đối với người từ nhỏ lớn lên ở trại trẻ mồ côi như cậu thật xa lạ, cũng rất ấm áp.
Tắt điện thoại đi, Ninh Dữ Ý quay về phòng cầm tờ giấy trên tủ đầu giường vèo phòng tắm, nghiêm túc ngâm nó vào trong nước đến khi chữ mờ đi không nhìn thấy được mới đứng dậy bước ra ngoài.
Cho dù nguyên nhân cậu xuyên sách không phải như trên giấy viết, cậu cũng không bởi vì thế mà hoang mang về cuộc đời của mình.
Chẳng qua là đổi một chỗ khác sống thôi.
Thời tiết Thượng Hải chỉ mới sắp vào mùa hè nên còn hơi lạnh, Ninh Dữ Ý mặc áo cộc tay ra ngoài, bây giờ đứng ở đường lớn có cảm giác như đến lỗ chân lông cũng bị gió thổi đi.
Ninh Dữ Ý hắt xì một cái, cuối cùng dừng ở cửa một tiệm cà phê, bước vào.
“Một ly Latte, cảm ơn,” Ninh Dữ Ý ngồi vào trong một góc, lấy điện thoại ra bắt đầu lướt Weibo.
Nếu không thể trả tiền vi phạm hợp đồng, nhất định hiện tại không thể rời khỏi giới giải trí, cho nên sau này vẫn phải ở trong giới, tốt nhất sắp xếp trước một chút.
Ninh Dữ Ý ở trong tiệm cà phê ngồi một ngày, đến tận buổi tối khi trời tối hẳn mới đứng dậy về nhà.
Chân bước lên ánh đèn trên đường, đi về nhà của “Ninh Dữ Ý”.